Thần Hoàng

Chương 781: Giết là được (2)




Khóe môi của hắn hiện ra nụ cười lạnh, nếu như Nhược Thủy thật sự có chuyện bất trắc gì. Cái gì Vương Mộ Trung, Nguyên Vô Thương cũng tốt, Phong Thái Cực cũng được, tất cả bọn chúng phải chôn cùng Nhược Thủy!

...

Trong hang đá hắc ám không có hào quang, Nhược Thủy vô thanh vô tức hiện ra trên đường nhỏ.

Thân thể như bóng đen. Mượn hắc ám yểm hộ như cá gặp nước đi lại trong bóng tối.

Trong hang này nàng đã tìm kiếm suốt cả ngày rồi, lờ mờ thăm dò ra địa hình nơi này vài pần.

Động này cực kỳ khổng lồ, có mấy trăm nhánh núi, từ nam tới bắc kéo dài hơn một ngàn bảy trăm dặm. Chúng tương thông lẫn nhau hình thành mê cung khổng lồ.

Nghe nói mộ Hạng vương này không biết giấu ở đâu. Dù sao Nhược Thủy nàng không tìm được nửa phần dấu vết lưu lại.

Trong lúc này linh cấm rậm rạp, cũng may không biết bởi vì cái gì rất nhiều nơi bị hủy hoại. DƯờng như sâu trong động quật này phong ấn trải qua hơn vạn năm bài trừ không ít.

Nhưng mà Nhược Thủy lại biết được chính mình cần phải cẩn thận. Nơi này cường giả rậm rạp, đặc biệt là chỗ hạch tâm của động quật thì tu sĩ cửu giai cũng hơn bốn mươi người.

Mấy người trong đó là cường giả cao cấp của Vân Giới. Thí dụ như Tuyệt Dục, Nguyên Vô Thương, lại có Phong Thái Cực, Vũ Hiên --

Vì vậy không được chủ quan chút nào, thời gian truy tìm một ngày nàng tránh đám người ra xa xa.

Vốn tính tình của nàng thà nguyện trốn sau giường của thiếu chủ lười biếng nằm ngủ cũng không đi mạo hiểm như vậy.

Qua mấy ngày trước nàng nghe Hiên Viên nói thiếu chủ bị cái gì đó mà thọ nguyên không còn nhiều.

Tiến vào Âm Long Cốc thì vừa lúc nghe hai đạo gia bát giai nghị luận mộ Hạng vương có Tử Cực Đan.

Tông Thủ không biết bởi vì nguyên nhân gì mà chậm chạp chưa tới. Như vậy hôm nay chỉ có dựa vào nàng thì hơn phân nửa khó đắc thủ, cuối cùng nàng vẫn thử một lần.

Nương tựa vào vach đá, dán tường mà đi. Nhược Thủy vẫn hành tẩu và tìm kiếm.

Nơi này âm lực cùng oán sát so với bên ngoài còn muốn đậm hơn vài phần. Nơi đây linh cấm càng có lực lượng mê huyễn tinh thần. Rất nhiều thời điểm linh thức ngũ quan không có tác dụng gì, chỉ có thể dựa vào xúc giác của bản thân.

Bỗng nhiên đầu ngón tay của nàng truyền ra cảm giác khác thường, tay sờ nham thạch, mặc dù vẫn cứng và lạnh như băng. Lại cảm giác phía sau nó có cái gì đó đang lưu động.

Loáng thoáng có thể nghe được từng tiếng vang lớn.

Nhược Thủy lập tức khẽ giật mình vì gặp được phúc địa và ách huyệt.

Chẳng qua hiện nay trong động quật này tất cả phong thuỷ học có vị trí không tệ, cũng đã tụ tập không ít tu sĩ cửu giai.

Nhược Thủy không tranh giành với đám người này mới ở loại nơi đây tra tìm. Dù nàng biết rõ chỉ là phí công mà thôi.

Mà bên cạnh nàng chính là ách địa chính cống! Nàng không thông phong thủy, lại biết nơi này sát khí cùng âm lực nếu so với nơi khác còn đậm hơn vài lần!

Động tác dừng lại, Nhược Thủy suy nghĩ một lát vẫn tiếp tục tìm kiếm ở gần đó.

Nhưng mà qua một lát cảm nhận được phía sau có hào quang.

Lập tức cẩn thận từng li từng tí, lấy ra mấy viên thuốc hỗn hợp lại bôi lên vách đá.

Lúc này Nhược Thủy lại dùng linh pháp, đem một đoàn thủy dịch rơi vãi ra ngoài. Lập tức phát ra âm thanh ‘ xuy xuy ’ và khói trắng nhẹ.

Nhưng Nhược Thủy lại dùng linh khí dao găm bắt đầu cắt. Vốn vô cùng kiên cố, cho dù là pháp khí cũng khó tổn thương mảy may, nhưng mà bây giờ dễ dàng bị nàng gọt bỏ.

Chỉ qua mấy lần đã đào được một cáo lỗ nhỏ.

Thần sắc Nhược Thủy lại càng cảnh giác, tâm thần bất định đi vào trong mộ thất. Trước hết quan sát thạch thât này, nhìn qua thạch quang ở trung ương.

Nắp quan tài đã mở một nửa, làm cho Nhược Thủy ăn cả kinh chính là bên trong có xiêm y nhẹ nhàng. Chôn cùng một cây kích lớn và bộ cung tiễn.

Sau khi xác nhận đây là phó mộ Hạng vương, mộ chôn quần áo và di vật.

Lại nhìn qua chung quanh, trong mắt Nhược Thủy hiện ra vài phần vui mừng.

Tuy là phó mộ nhưng mà vật chôn cùng có không ít.

Những thứ quý báu nhất đặt ở trong gương, còn những thứ khác là bình thường không có gì lạ.

Nhược Thủy nhiu mày, đây là đế vương từng thất nhât Vân Lục, được xưng là bá vương vô địch trên đời, không ngờ đồ vật chôn cùng lại keo kiệt như vậy.

Thẳng đến khi Nhược Thủy mở hộp gấm ra thì nhìn thấy ánh sáng.

Mùi thơm kích người, màu tim hiện ra. Sau khi hiện ra thì gian phòng sáng ngời. Âm khí dày đặc chung quanh tránh ra một trượng.

Bên trong có ba viên linh đan to như long nhãn và có máu tím hiện ra.

Là Tử Cực Đan?

Đôi mắt Nhược Thủy sáng ngời, lộ ra sắc mặt vui mừng. Biết được đây là Tử Cực Đan không sai!

Một viên Tử Cực Đan nghe nói có thể kéo dài duyên thọ ba mươi năm, mà ba viên này chẳng phải quân thượng có thể sống thêm năm sáu chục năm?

NẾu như không gặp nguy hiểm thì với bản lĩnh của Tông Thủ có lẽ phá vỡ thiên chướng, đột phá đến tiên cảnh! Lại kéo dài duyên thọ ngàn năm,

Thật sự không phụ phó thác của tiên vương!

Khóe môi vui mừng. Nhược Thủy đang muốn thu vào trong túi càn khôn thì bỗng dưng cảm thấy cương phong ập tới!

- Buông tay a! Thiên địa linh vật có kỳ chủ! Há có thể do thị nữ như ngươi ngấp nghé?

Thần sắc Nhược Thủy khẽ biến, cũng không quay đầu lại mà dùng một kiếm đâm ngược ra sau.

Sau đó âm thanh chấn nổ vang lên, kiếm trong tay của nàng nát bấy từng mảnh.

Thân thể Nhược Thủy bay ra như bị sét đánh. Dọc theo đường tất cả gương hộp binh khí đều bị xung kích đụng nát. Lưu lại dấu vết kéo lê dài trên mặt đất, cuối cùng đụng vào vách tường và dừng lại.

Trong đầu Nhược Thủy cảm thấy choáng váng, mới vừa vặn hơi lui thì tứ chi không còn cảm ứng, thân thể vô cùng khó chịu.

Âm thanh kia ồ lên một tiếng, rồi sau đó cực kỳ không vui hừ lạnh một tiếng.

- Tiện nhân! Không ngờ có vài phần bổn sự!

Bụi mù đầy trời tán đi, thân ảnh hiện ra chính là Tiêu Tương Tử, chân đạp lên một lá chuối bay tới.

Tay trái mở ra, linh năng tụ hợp thành một bàn tay lớn trảo tới.

Lại nghe bên cạnh cười lên ha hả: 

- Vận khí tốt, không tìm được chủ mộ lại tìm được chỗ tốt thế này. Tiêu Tương Tử huynh, người gặp có phần, không nên độc chiếm.

Âm thanh vang lên thì ánh mắt Tiêu Tương Tử co lại. Bàn tay không dừng lại mà nắm lấy dược hoàn của Nhược Thủy.

Hai mắt Nhược Thủy trợn lên, sau lưng hiện ra sáu đuôi hồ, một cây dao găm bỗng nhiên đâm về phía trước.

Lại ‘ oanh ’ một tiếng vang lên, thạch thất lắc lư.

Trong miệng Nhược Thủy phun ra một đạo huyết vụ. Ngũ tạng lục phủ trong người cơ hồ bị chấn thành mảnh vụn.

Tiêu Tương Tử giật mình nhìn qua Nhược Thủy. Hắn vốn không muốn tổn thương tính mạng của nàng, chỉ cần vật tới tay là được, lúc này sát cơ hiện ra.

Trong mắt nhìn qua, lại chỉ thấy trong mắt cô gái này có lãnh tuyệt. Dường như nàng dùng ánh mắt nói nàng tuyệt đối không buông đan dược trong tay, chết cũng không được.

Vũ Hiên lại cười ‘ hắc ’ : 

- Tiêu Tương đạo hữu, thì ra là người nhân từ nương tay a! Nữ nhân này không biết phân biệt như vậy thì giết là được.