Thần Hoàng

Chương 710: Quang âm chi đao




Có đôi khi thật sự phá giải không được, vậy thì cũng ép oanh mở. Một đôi lôi dực sau lưng, đã mở ra đến trăm trượng.

Chỉ là khác với lúc đầu, vì ở trong lôi điện dày đặc đó, cũng dấy lên Phần Không chi viêm. Mà tử sắc song dực này, đã biến thành hắc sắc.

Mỗi một làn vỗ, đều là từng đợt tiếng vang bạo liệt liên miên không dứt, cái mang tới chính là sự hủy diệt!

Mỗi một lần Tông Thủ từ phía trên song dực rút ra lực lượng, hầu như có thể ở nơi không phá giải được cưỡng ép phá vỡ một con đường đi tới.

Mà tiếng nghị luận ở phía trên, cũng như cũ không ngừng truyền vào trong tai hắn.

- Dừng tay cho ta! Tiết kiệm linh lực, linh pháp của chúng ta, đối với hắn căn bản là không có tác dụng!

- Hắn rốt cuộc là dùng cái không gian bí pháp gì, quả thực chính là một quái vật, một tên ác ma!

- Nhớ kỹ, không được thi triển Hỏa hệ cùng với Lôi hệ linh pháp! Nếu không không những là vô dụng, ngược lại còn trở thành sức mạnh của hắn!

Tông Thủ là cười một tiếng, tiếp tục giẫm chân đi lên phía trên. Kỳ thật những người này nếu như cứ tiếp tục, môn bí pháp ‘Lôi Liệt Thiên Hoa’ này của hắn cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.

Chỉ là vì nếu tiếp tục dùng, không có Thủy hệ Huyết mạch ngăn cản được Phần Không chi viêm, cũng sẽ không khống chế được.

Quả nhiên, trước tiên vẫn là phải tìm một thần thú có huyết mạch Thủy hệ chém giết, hấp thu ấn ký huyết mạch mới có thể.

Đang suy nghĩ như vậy, Tông Thủ chợt cảm giác bên trong tinh thần của mình bị đâm một cái, rồi sau đó lại nhìn lên.

Chỉ thấy một thanh niên, đúng ở phía trên mười trượng, thanh tú vô cùng, tràn đầy phong độ của người trí thức, tay nắm lấy một thanh loan đao dào ba xích.

Tông Thủ nhíu mày, cẩn thận nhìn qua người này, cảm giác được cổ đao ý này, tương tự cũng đã đến đỉnh phong.

- Là Vô Hồi Đao Quân?

- Là Lý Vô Hồi! Danh tiếng Đao Quân, ta hôm nay có thể là không xứng.

Thanh niên kia lên tiếng, rồi sau đó là mũi đao hướng về sau, trang nghiêm trịnh trọng thi lễ:

- Trận chiến này vốn không nên đến, lại bởi vì nguyên do nhân tình. Có đắc tội, kính xin điện hạ thứ lỗi.

Tông Thủ nghe vậy ha ha cười lên:

- Gần đây độ lượng của ta đều bị thu hẹp rất nhiều!

Lý Vô Hồi nghe vậy khẽ giật mình, rồi sau đó cũng là cười cười:

- Điện hạ thật sự là người thú vị, thẳng thắn. Vừa rồi kiếm thuật của điện hạ, Lý Vô Hồi đã gặp, có thể chiến với điện hạ một trân, là chuyện may mắn trong cuộc đời của Lý Vô Hồi! Chú ý.

Ánh đao sáng như tuyết bỗng nhiên ra khỏi vỏ bay xuống. Nhanh như tật ảnh, như điện quang hỏa thạch, bay qua.

Cái đao ý bức nhân kia gia trì trên đao cũng liền càng phảng phất như là không bị các loại pháp tắc không gian ước thúc, đã vượt qua cực hạn!

Trong mắt Tông Thủ cũng lộ ra một phần ngưng trọng. Trong lúc này lại một kiếm ngăn trở.

‘Đinh’ một tiếng vang lên, đao kiếm đều là hơi tiếp xúc rồi lui ra. Nhưng trên thân kiếm của Tông Thủ lại truyền tới một cự lực lớn, thiếu chút nữa bị bức bách lùi một bước.

Khí lực của Lý Vô Hồi không lớn, kém xa Nguyên Vô Thương, lại càng thua Tuyệt Dục một chút. Nhưng mỗi lần xuất đao, lại bởi vì cực nhanh, khiến cho đao lực càng mạnh hơn nữa, cũng càng thêm tập trung.

Liên tục mấy kích, Tông Thủ càng có chút nhíu mày, rồi sau đó lại giãn ra, lộ ra vẻ chợt hiểu.

- Nguyên lai là quang âm !

Loan đao sáng như tuyết này, rõ ràng có thể chém vỡ quang âm, mượn nhờ kỳ lực, là Quang Âm đao ý!

Mà Lý Vô Hồi cũng đồng dạng là kinh ngạc:

- Điện hạ quả nhiên rất cao minh, nền tảng đao ý của ta, vẫn là lần đầu bị người khác nhận ra! 

Rõ ràng chính là quang âm! Trách không được lại nhanh như vậy, tt nhíu nhíu mày, không chỉ là nhanh mà thôi, hơn nữa còn sắc bén vô cùng. Chỉ giao phong trong chớp mắt ngắn ngủi, nhưng trên thân Đoạn Thu Kiếm của hắn, cũng đã xuất hiện mấy cái lỗ hổng.

Chỉ cảm thấy một trận đau đầu vô cùng, đối thủ như vây, nếu như không trở lại nhục thể của mình, dùng phương pháp Linh Vũ hợp nhất để chiến đấu, thì hôm nay muốn thắng được người này, cũng không dễ dàng.

Thoáng suy ngẫm, tiếp đó đao ảnh sắp chạm vào thân thể, Tông Thủ cũng đồng dạng đâm ra một kiếm, cũng đồng dạng là sắc bén, càng là đuổi kịp tốc độ của loan đao, ở trong hư không giao kích thêm lần nữa.

Dựa theo đạo lý của những người kia nghiên cứu được sau vạn năm. Bên cạnh hắc động và bạch động, vặn vẹo không chỉ là không gian, thời gian cũng đồng dạng bị vặn vẹo.

Một kiếm này của hắn, tương tự có thể cùng quang âm ngang hàng! Càng là Thuấn Không Long kiếm!

Khi kiếm ảnh này chém ra, Lý Vô Hồi kia ngạc nhiên ồ một tiếng, tựa hồ đang kinh dị về kiếm tốc của Tông Thủ, đúng là có thể theo kịp hắn.

Mũi kiếm lại liên tục giao phong mấy lần, rồi tại lần cuối cùng ‘Đinh’ một tiếng thanh thúy.

Loan đao ba thước kia cùng với Đoạn Thu Kiếm trong tay Tông Thủ đồng thời bị gãy!

Thân ảnh của Lý Vô Hồi cũng lập tức thối lui ra bên ngoài mười trượng một lần nữa.

Lông mày Tông Thủ tức thì nhíu lại, hắn lấy nguyên hồn mà đến, cũng không mang theo kiếm khí dự phòng.

Cũng không nghĩ ra, ở trên đỉnh Thượng Tiêu Sơn này lại có người có thể chém gãy kiếm của hắn!

Đoạn Thu Kiếm đã gãy, như vậy…

Nắm vào trong hư không một cái, một cỗ không gian chi linh liền tụ tập tới, tụ tập trong tay Tông Thủ, hình thành nên một mũi kiếm màu đen.

Lý Vô Hồi lại chợt hơi biến sắc mặt, bỗng dưng lùi về mười trượng nữa:

- Thì ra là ngươi! Thiếu chút nữa không nhận ra được. Giữa ta và ngươi xem ra là không cần chiến nữa!

Tông Thủ nhưng lại sửng sốt, cái gì mà thì ra là ngươi? Lý Vô Hồi này, là nhận ra điều gì.

Tiếp đó liền chỉ nghe Lý Vô Hồi cười nói:

- Ta trước kia được xem qua ngươi cùng với người khác đấu kiếm, đối với ta có ích lợi rất nhiều. Đao ý của Lý Vô Hồi ta có thể đạt đến đỉnh phong, toàn bộ bởi vì nguyên nhân đó. Hôm nay mặc dù hình dáng của ngươi bất đồng, nhưng kiếm thuật lại lờ mờ tương tự. Điện hạ mặc dù là có thể giấu diếm, chỉ dùng Cửu Cửu Long Ảnh kiếm, lại cuối cùng còn có một chút bóng dáng của hắn.

Tông Thủ suy nghĩ thoáng qua, đã phản ứng lại. Biết rõ trận chiến mà Lý Vô Hồi nói, hơn phân nửa chính là tràng kiếm chiến với Tuyệt Dục kia, khi đó người xem chiến, thật sự quá nhiều, mà Lý Vô Hồi này hơn phân nửa cũng ở trong đó.

Chắc chắn, dù là hắn tận lực giấu diếm, nhưng một ít thói quen sử dụng kiếm, vẫn không thay đổi được.

Vừa rồi lúc ngăn cản mấy thức Quang Âm đao của người này, càng là có bóng dáng của Nguyên Nhất Âm Kiếm.

Người bên ngoài nhìn không ra, nhưng Lý Vô Hồi lại là nhân vật đứng đầu như vậy, lại nhất định có thể phát giác.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tông Thủ liền bình tĩnh lại, lâm vào suy nghĩ:

- Bản vương suy nghĩ, nên như thế nào giết người giệt khẩu!

- Bản nhân sẽ giữ kín như bưng!

Lý Vô Hồi cười khổ:

- Huống chi lúc này, ta cũng không nghĩ điện hạ sẽ sợ hãi cái gì. Kẻ hèn này thật sự không cần phải làm chuyện ngu xuẩn này.

Tông Thủ cười cười, thật sự như thế.