Thần Hoàng

Chương 690: Trước khi đại chiến (4)




Toàn bộ quá trình không dùng đến mấy tức thời gian. Hai phù tụ lại, Tông Thủ liền dễ dàng vượt qua giới hạn đệ bát giai.

Hồn hải lập tức khuếch trương một lần nữa, lần này đúng là kéo dài tới bên trong nguyên hồn, tràn ngập khắp mọi ngõ ngách, cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Nếu như là lúc trước thần hồn Tông Thủ bị tàn phá, nhất định là muốn lập tức vỡ vụn. Nhưng mà ở lúc này, cũng được hồn lực mênh mông chống đỡ lấy, không ngừng hướng ra phía ngoài bành trướng.

Thẳng đến thần hồn Tông Thủ tăng trưởng lên gấp đôi, biến hóa này mới ngừng lại.

Trong cả quá trình, Tông Thủ ngay cả một điểm dị sắc cũng không có, bình tĩnh chờ đợi.

Chính là bình tĩnh như vậy, vô kinh vô hiểm, không có dấu hiệu nào, càng không có dị tượng, liền vượt qua cánh cử Linh sư bát giai.

Hắn lúc này, đã là Bát giai Tố Hình!

Dùng chỉ làm kiếm, một chỉ điểm ra, chân lực trong thể nội Tông Thủ lập tức theo đầu ngón tay kích phát, cùng hồn lực hợp nhất, lập tức một đạo kiếm khí ngưng tụ ở trong hư không.

Là Linh Vũ hợp nhất !

Dù chưa sử dụng kiếm, lấy hắn dung hợp một cái thiên mạch chân lực, lại phối hợp với bát giai hồn lực. Kiếm khí cực thịnh, lại như cũ còn muốn hơn hai tháng trước.

Nếu đổi lại là vào lúc này, cùng Nguyên Vô Thương chiến một trân, vị Kiếm Cuồng kia, chỉ sợ là không cách nào chạy trốn trong tay hắn.

Càng đáng quý hơn là, hắn hôm nay đã không cần chờ mong nhân phẩm của mình, Linh Vũ hợp nhất, đã có thể tùy tâm sở dục thi triển.

Ngày đó, tuy là hung hiểm vô cùng, nhưng mà cái đoạt được sau đó, cũng là phong phú.

Thỏa mãn cười cười, Tông Thủ lại ngự kiếm bay lên. Bay đến bên ngoài thành, hướng đến mặt phía bắc của binh doanh đi đến, ở bên ngoài mấy chục dặm, cũng không cảm giác được có gì khác thường. Nhưng một khi tới gần, lại chỉ cảm giác được một cỗ khí huyết mênh mông cuồn cuộn, hợp lại cùng một chỗ, phóng thẳng lên trời.

Đây là có cao giai linh sư của Lăng Vân Tông xuất thủ, mượn nhờ linh trận bên kia, đem cái dị tượng này che lấp.

Nếu không bốn ngàn Huyết Vân kỵ kia căn bản không có cách nào giấu được.

Lần này là tạm thời Tông Thủ nảy lên ý nghĩ, một thân một mình chạy tới. Mấy ngàn Huyết Vân Kỵ này cũng không tụ chung ở một chỗ, mà là chia làm mười bộ phận, mỗi phần đều ở trong doanh địa tu hành.

Tông Thủ cố ý mời Minh Đô và Liệt Hà ra tay, đem mấy cái long mạch tạm thời tụ tập ở chỗ này, khiến cho rất nhiều Huyết Vân kỵ sĩ đều có thể thu được đầy đủ linh năng.

Mà còn có một bộ phận, nhưng lại cách đây không xa, ở bên trong đáy cốc huấn luyện đội ngũ cùng kỵ trận trùng kích.

Khi kiếm quang của Tông Thủ đi xuống, Doãn Dương cũng vội vàng tìm đến. Bên cạnh ngoại trừ có mấy đô thống của Huyết Vân kỵ ra, còn có một người, đúng là Lệnh Tuyết Vân.

- Quân thượng, như thế nào bỗng nhiên lại tới?

Tông Thủ cũng không đáp lời, mà là dùng ánh mắt nhìn kỹ, quét qua khắp nơi. Doãn Dương cũng lại không nghe không hỏi, nói thẳng:

- 4350 người! Trong đó 600, là mới nhập vào Huyết Vân kỵ không đến một tháng. Huyết Kỵ Sát Tâm bí quyết, còn chưa thể quen thuộc. Mà đạo về chiến trận cũng cực không lưu loát, bất quá nếu chỉ là đi theo xông trận, cũng không cần phải lo lắng!

Rồi nhìn sang Lệnh Tuyết Vân bên cạnh nói:

- Những ngày này có Lệnh tiền bối tự mình giảng giải võ học, chúng ta đều thụ ích được rất nhiều. Trước tiên là Doãn Dương, những ngày này cũng thấy võ đạo rất có tiến cảnh.

Lệnh Tuyết Vân lúc này, tâm tình nhưng lại phức tạp khó tả. Nhớ đến trước kia, Tông Thủ đưa hắn đến nơi đây, lúc nhìn đến Huyết Vân Kỵ hội tụ thì trong nội tâm có rung động khó nói nên lời.

Vị yêu vương này, cũng là thoải mái, không chút nào giấu diếm. Cũng biết vị này, kỳ thật cũng không cần giấu diếm hắn.

Cho dù là Lăng Vân Tông có biết được, chỉ sợ cũng chạy không thoát khỏi kết cục bị khu trục ra Đông Lâm.

Sau khi nhìn đến đây, hắn mới hiểu được là mình đã xem thường vị quân thượng này. Ngược lại cảm giác được Lăng Vân, Thượng Tiêu nhị tông kia, thật sự là buồn cười, cũng thật sự là đáng thương.

Tông Thủ lúc này lại nhìn về phương hướng Đan Linh Sơn, trong nội tâm chẳng biết tại sao, càng ngày càng không có cách nào bình tĩnh.

Hẳn là đã bắt đầu, quả nhiên là có người muốn hạ thủ với Y Nhân.

- Quân thượng, đã chuẩn bị động binh rồi à?

Người mở miệng lúc này, lại là một vị đô thống đứng sau lưng Doãn Dương, thống suất một bộ 300 Huyết Vân kỵ sĩ. Trong ngôn ngữ, hơi hàm chứa vẻ hưng phấn. 

Mà lúc này lục giai Huyền Vũ tông sư bên trong Huyết Vân kỵ cũng có đến hơn bốn mươi người. Phần lớn đều không không phải thuộc hạ trước kia của các tông phái, từ Vũ Tông cảnh giới đột phá đến lục giai, cũng trở thành trung kiên của Huyết Vân thiết kỵ.

Mà ở bên cạnh vị đô thống này cũng có mấy người, thần sắc đều hơi chấn động, vạn phần mong đợi, chú mục nhìn sang.

Trước tiên hướng về phía Doãn Dương trầm ổn, trong đôi mắt, cũng nhiều hơn mấy phần thần thái kích động.

Huyết Vân thiết kỵ, ở thời thượng cổ được xưng là tung hoành vô địch, cơ hồ bất bại. Tuy Tông Thủ chỉ mới xây dựng nên, nhưng mà hơn hai năm qua, chân chính ở chi quân kỵ này hao phí vô số tâm huyết lại chính là hắn.

Chính là sau khi trở thành quân đoàn, Huyết Vân kỵ này vẫn là phụng mệnh Tông Thủ ẩn nấp, không hiện ra trước mặt người đời. Không chỉ là người phía dưới phiền muộn, mà ngay cả những Huyết Vân đốc soái cũng đồng dạng là đã có chút ít bức thiết. Muốn thấy máu chảy, muốn bày ra nanh vuốt, lại để cho người đời biết được, Càn Thiên Sơn thành còn có bọn hắn là một chi vô địch thiết kỵ!

Phụ tu công pháp của Huyết Vân có tên là Huyết Kỵ Sát, tự nhiên là cần dùng máu để tu luyện!

Tông Thủ lại từ chối cho ý kiến, cũng nhìn ra những người trước mắt này bên trên khuôn mặt tràn đầy chiến ý. Ngược lại là vui mừng khi thấy thành quả này, trong quân ngũ chính là như thế. Nếu như tất cả thành thành thật thật nghe lệnh, giống như cừu non, ngược lại cần phải lo lắng.

Đang muốn nói ra, lại chỉ nghe xa xa bỗng dưng truyền đến một tiếng hét to. Một đạo huyết quang sát khí ở trong binh doanh phóng lên trời, đem tầm mắt của mọi người toàn bộ hấp dẫn.

Doãn Dương hơi nhíu mày, rồi sau đó liền lại bình phục xuống:

- Là Tông Nguyên!

Hắn vừa nói xong, thân ảnh của Tông Nguyên quả nhiên từ một chỗ trong trướng bồng xuất hiện, tay mang theo một cây kích lớn màu đỏ ngòm, cũng đã đến trước mặt của Tông Thủ.

Trong mắt lúc đầu còn hơi hiện lên màu máu, nhưng lập tức liền biến mất không còn dấu vết:

- Quân thượng, Tông Nguyên may mắn không làm nhục mệnh! Cái môn phụ tu tâm pháp này, dĩ nhiên đã luyện thành.

Tông Thủ nghe vậy cười cười, hắn cũng suy đoán, thời điểm người này phá quan liền ở trong vòng hai ngày.

Tông Nguyên tu hành, lấy lôi hệ công pháp làm chủ, cùng Huyết Kỵ Sát không thể kết hợp được, cho nên Tông Thủ một mực không có cho hắn tu hành môn phụ tu tâm quyết này.

Thẳng đến ba tháng trước, tụ thành Hắc Bạch nhị động pháp tướng, lại xem Thái Sơ chi hạch, đã có lĩnh ngộ. Mới đưa cái môn này cùng Thôn Thiên Nguyên Hóa, có phần tương đồng, hơi làm cải tiến.