Thần Hoàng

Chương 663: Ám Ma Xá Lợi (1)




- La Minh đạo huynh, nơi này nhiều linh vật như vậy, làm gì phải vì một món đồ mà tổn thương hòa khí? Hôm nay còn không bao nhiêu thời gian, lần này cẩn thận sưu tầm thì có thể tìm được Thất Chi Đông Ngung, cần gì phải tranh giành, Tông Thủ điện hạ, nghĩ như thế nào?

La Minh bị ngăn cản vốn giận dữ, ánh mắt hiện ra bất mãn, lúc này nghe Phương Minh nhắc nhở mới bỗng dưng cả kinh. 

Vừa quay đầu lại nhìn, La Minh liền phát hiện sau lưng có một thiếu niên mang theo một vòng kiếm quang sáng loáng không một tiếng động đã tiếp cận hắn gần trăm trượng.

Thiếu niên này chính là người mà La Minh đã thấy qua ở bên ngoài tòa thạch điện rộng lớn kia. Người này chính là Tông Thủ của Càn Thiên Sơn, dùng sức một người trấn áp chư tông khác, không khác gì một Yêu Vương cái thế!

La Minh lập tức kinh hãi, nhanh chóng khống chế pháp đàn phóng lên cao ngàn trượng xa chạy nhanh.

Ba tên thủ hộ ở xa xa trong thoáng chốc đã bị Tông Thủ diệt sát.

Tông Thủ nhíu nhíu mày nhìn về phía hư không. Sát khí không hề che đậy, Cửu Đầu Long Ảnh sau lưng rống vang chấn động cả không gian.

Nhưng ngay khi hắn vừa muốn động thủ thì La Minh ở trên không trung đã liên tiếp đánh ra mấy đạo phù lục, từng đạo huyết sắc hào quang bao phủ quanh thân La Minh, ngay cả pháp đàn dưới chân cũng toàn bộ đều che khuất.

- Ma huyết hồng quang phù!

Đầu mày Tông Thủ cau lại, sát ý càng thêm lãnh liệt. Hắn biết rõ loại phù này: muốn tạo thành phù này cần phải tuyển chọn ra mười người cùng tu một loại công pháp đặc thù, đợi đến khi đạt tới một cảnh giới nhất định mới thu lấy tính huyết của họ. Sau đó dùng tinh huyết này mới có thể vẽ lên được loại Ma Môn linh phù này.

Nghe nói muốn tăng lên uy năng mỗi một giai đều phải cần thêm ít nhất tinh huyết của mười người.

Cho nên Ma huyết hồng quang phù này mới được xem là điểm tiêm phù pháp của Ma Tông. Chỉ cần một mai cũng có thể tương đương với tam mai cùng giai phòng ngự linh khí điệp gia.

Mà La Minh lúc này chỉ thoáng cái đã dùng một lần bốn trương thất giai Ma huyết hồng quang phù! Đây chính là tinh huyết của hai trăm tám mươi nhân mạng a! Thật đúng là quá để ý đến ta mà!

Cửu Đầu Long Ảnh bỗng dưng biến đổi. Đầu bạch kim chi long, lôi đình chi long, hỏa liệt viêm long, tổng cộng ba đầu cự long nhanh chóng nhập vào trong thanh đoạn kiếm trong tay Tông Thủ.

Ngay sau đó một đầu long khác hẳn chín đầu long ảnh ban đầu bỗng dưng từ trong thân kiếm vụt thoát ra.

Thân hình nó toàn thân trắng bạc, quanh thân lại là liệt hỏa và lôi đình đan xen. Bộ dáng ẩn ẩn có chút tương tự với đầu cự long thạch điêu ở cửa vào Long Điện.

Đầu cự long này biến lớn tới ngàn trượng rồi sau đó há cái miệng như một bồn máu khổng lồ ra hướng về phía La Minh rống lên.

Tông Thủ chân đạp hư không, từng bước từng bước đi trên không trung. Kiếm thế trong sự khống chế của hắn chỉ giương mà không công, một mực khóa chặt La Minh ở xa xa.

Ngay lúc sát ý của Tông Thủ lên đến đỉnh điểm thì thân ảnh của Phương Minh đột nhiên thoáng cái hiện ra trước mặt hắn, mở miệng cười nói:

- Tông Thủ điện hạ, kính xin thu lại lôi đình chi nộ của ngài! Đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, cần gì phải vì một việc nhỏ mà phải phân thắng bại sinh tử chứ?

Tông Thủ nhíu mày, tạm thời dừng bước, giống như đang ngẫm nghĩ về lời nói của Phương Minh quả thật là sự việc cũng chưa tới mức phải quyết chiến sinh tử.

Nhưng trong lòng Tống Thù thật ra lại đang thầm nghĩ lại thật sự có cần phải đem tên Phương Minh này cũng diệt sát một thể luôn hay không?

Phương Minh bên kia lại không thể nào biết được nguyên nhân Tông Thủ đăm chiêu. Bất quá hắn nhìn thần sắc Tông Thủ úc này thì đã biết Tồng THù tựa hồ cũng không nguyện ý nên lại cười nói:

- "Thù hận giữa hai người các ngươi vốn cùng bọn ta không có quan hệ nhưng cũng không nổ ra đại chiến vào lúc này a. Nếu như đại chiến dẫn động cấm chế nào đó của truyền thừa chi địa này đem mọi người ở đầy đều tống xuất ra ngoài thì làm sao cho phải đây?

Những lời này của Phương Minh vừa ra thì đám người ở xa xa xem náo nhiệt đầu lông mày đều nhíu lại, trong mắt lộ ra vài phần bất mãn.

Tông Thủ tất nhiên là không phải sợ hãi gì, nhưng bị mấy lời này của Phương Minh làm cho hắn cảm giác phiền phức.

Tên này không hổ được mệnh danh là đại chúng tiên sinh a, chỉ mở miệng nói vài câu đã khiến hắn trở thành bia ngắm cho mọi người chĩa vào rồi.

Trong nội tâm Tông Thủ vừa động sát khí vừa khó hiểu không biết nếu hắn cùng với La Minh chiến một trận có dẫn động trận pháp nào đó ở nơi này giống như lời tên đại chúng tiên sinh kia không nữa!

Dựa theo ký ức của Diệp Phi Sương thì xác thực là không nên phát sinh đại chiến vào lúc này a!

Bên kia, Phương Minh vừa nói xong lại tự nhiên thở dài nói tiếp:

- Sự việc lần này xác thực là La Minh đạo huynh không đúng. Không bằng như vầy đi, để cho La Minh đạo huynh hướng vị tiểu huynh đệ này xin lỗi, sự việc lần này xem như bỏ qua thế nào? Thời gian ở nơi này ta thấy đã không còn nhiều lắm, mọi sự nên dĩ hòa vi quý a!

La Minh đứng trên pháp đàn, sặc mặt âm tình bất định, hắn cố tình phớt lờ trực tiếp phất tay áo ly khai nhưng lại bị kiếm ý của Tông Thủ một mực tập trung. Đạo quang kiếm kia giống như tùy thời tùy khắc đều muốn chém rụng cả hắn và pháp đàn xuống vậy.

La Minh hắn ẩn ẩn luôn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dù là bốn đạo Huyết hồng quang phù đang bao phủ hắn cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.

La Minh càng cảm thấy biệt khuất là nếu đổi thành ở nơi khác thì hắn nhất định không thể nào chật vật như thế này!

Vài đầu Cửu giai hộ giá toàn lực phóng thích chiến lực, tăng thêm linh pháp của bản thân hắn phối hợp không phải không thể chiến thắng a!

Mà tông môn ưu tiên cấp cho hắn hai vị hộ pháp hiện giờ cũng không có ở đây ...

Sau khi cân nhắc một hồi, La Minh lại thấy Phương Minh đang dùng ánh mắt thúc giục nhìn hắn mà trong ánh mắt của Tông Thủ phía bên kia cũng đang mất dần kiên nhẫn. Nội tâm La Minh không khỏi khẽ trầm xuống, cuối cùng hé miệng nói:

- Lần này là La Minh ta không đúng, không nên tùy tiện động thủ ...

Những lời này vừa nói ra cũng đã là cực hạn của hắn. Cái mặt mo La Minh hắn lúc này cũng trướng lên như bị xung huyết, không biết giấu mặt đi đâu. Vừa dứt lời, hắn trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng nhảy vào trong một gian thạch điện ở xa xa.

Phương Minh thấy vậy cũng cười cười hữu hảo thi lễ với Tông Thủ một cái rồi cũng ly khai ra xa.

Những người quan khán ở xa xa cũng đồng dạng không nói thêm gì nữa, tự động tán đi.

Tông Nguyên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đừng cách Tông Thủ khoảng ngàn trượng nhằm tạo nên thế gọng kềm kẹp La Minh lại. Thẳng đến lúc này mới cất bước tiến tới bên cạnh Tông Thủ.

- Thuộc hạ lỗ mãng, đã mang thêm phiền toái cho điện hạ rồi!