Thần Hoàng

Chương 654: Lôi Đình Dực Long (1)




...chậm đã! Tương sinh tương khắc?

Định quan Nguyên Hồn, nhìn hắc bạch nhị động Pháp Tướng, Tông Thủ tựa như có sở ngộ, băng hỏa không được, như vậy đổi lại "âm dương" thì sao?

Nhãn thần hơi sáng lên, Tông Thủ trực tiếp đem Hám Thế Linh Quyết lúc trước diễn biến ra, một lần nữa đẩy lên xây dựng lại.

Lúc này đây bắt đầu thông suốt không trở ngại, nhưng đến cuối cùng, khi bước vào Tiên đạo chi môn, lại lần nữa bị mắc kẹt, không thể có thêm tiến triển. Kết quả so với vài lần lúc trước còn muốn kém chút.

Chung quy cảm giác được, tựa hồ có chút gì đó sai lệch?

- Đạo gia có câu, cô âm không sinh, cô dương không dài, chẳng lẽ vì nguyên nhân này? Nhưng điều này cũng quá hàm hồ một chút....

Tông Thủ lặng yên cười, bất quá lại vẫn là thử diễn toán một phen. Sau đó thần tình của hắn đã triệt để cứng nhắc.

Cư nhiên thật sự có thể thành, một đường đi tới phía trước, thế như chẻ tre. Tiên cảnh trước kia trở ngại, toàn bộ là đường thẳng, đang một đường tiến triển đến tiên cảnh trung kỳ.

Tông Thủ lại nhíu mày, chỉ cảm thấy tư duy đó vô cùng sinh động, bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Thôi diễn phía sau cũng vô pháp duy trì liên tục. Phía dưới pháp đàn hơi lắc lư.

- Chẳng lẽ là kết thúc rồi?

Khi Tông Thủ lại mở mắt ra, chỉ thấy hư không trước mắt lần thứ hai bị xé rách. Pháp đàn này bị một cổ lực lượng vô cùng to lớn, hướng một phía nào đó cấp bách lôi kéo.

Khi Tông Thủ lấy lại tinh thần, chỉ thấy pháp đàn này đã trở về chỗ cũ. Vẫn là ở trên bãi đá kia, phía trên Quan Giới Nghi cũng khôi phục yên tĩnh. Băng lãnh, không hề có sinh khí phảng phất như cho tới bây giờ chưa từng nhúc nhích qua.

Tông Thủ lại nhìn phía trên từng vòng thiết hoàn kia vẫn như cũ nghĩ mãi không hiểu, cũng không có ý tứ phải biết.

Nhìn một cái, đã lập tức đi ra khỏi pháp đàn. Sau khi sinh ra chút sợ hại, lại mạc danh kỳ diệu bị truyền tống đến một thế giới chưa xây dựng khác.

Lại nói hắn cũng không có nhiều thọ nguyên vậy có thể dùng để tiêu hao.

Theo thạch kiều này kéo ngang hư không, Tông Thủ một đường đi ra ngoài. Cũng vừa đúng sắp vượt qua cánh cửa này, lại nghe được bên tai có một tiếng cười khẽ.

- Thì ra là thế, Vô Lượng Quang và Vô Tận Ám, Vận Tự Phù. Thảo nào có thể dùng Quan Giới Đài này, thú vị. Bên trong Vân Giới còn có hậu bối như vậy. Thất Giai lại có thể nhìn được nhất giới chi sinh, đối với ngươi mà nói, cũng không biết là họa hay phúc, bảo trọng....

Tông Thủ là bộ dạng sợ hãi, thanh âm này đột ngột mà đến, phảng phất như ở bên tai của hắn mọc lên.

Bỗng nhiên xoay người lại, chỉ thấy xung quanh chỗ này, không có lấy một người. Trong vòng linh giác cảm ứng, cũng không hề có nửa phần dị dạng.

Chợt nhíu mày lại, Tông Thủ không chút do dự, bước ra khỏi cánh cửa này. Sau đó quay đầu lại nhìn một cái, thấy tòa lầu các này, liền rơi vào suy ngẫm.

Thanh âm này thực sự là đến cổ quái, chẳng lẽ là chủ nhân của Quan Tinh Lâu? Bất quá đến, ngược lại tựa hồ không có ác ý.

Khẽ lắc lắc đầu, Tông Thủ chỉ có thể tạm thời đem rất nhiều nghi hoặc buông bỏ. Đầu tiên đem một mặt thủy kính triệu ra, suy đoán bản thân bị rút lấy nhiều thọ nguyên như vậy, hẳn là sẽ không thay đổi thành lão đầu chứ?

Non nớt hắn cố nhiên không thích, có thể biến đổi thành lão nhân nát bét, cũng không phải hắn tình nguyện.

Nhìn trong gương, tâm thần Tông Thủ khẽ giật mình, chỉ thấy gương mặt vẫn như cũ là cực trẻ tuổi, không có bất luận biến hóa gì.

Sau một lát Tông Thủ lại chợt có sở ngộ, sau đó than thở một tiếng, lấy tay xoa trán.

Truyền thuyết sau Thất Giai, người có đạo cơ thâm hậu, đã có thể trú nhân, chính mình sao lại quên mất?

Nói cách khác, chính mình sau này đều sẽ là bộ dáng mười sáu tuổi?

Ủ rũ chỉ trong chốc lát, Tông Thủ lại từ trong ngón tay bức ra một giọt tiên huyết. Sau đó niệm động chân ngôn, mấy câu linh quyết qua đi, chỉ thấy trong huyết dịch lấp lánh ra một đoạn vi quang dài nửa thốn.

Đây là một loại bí thuật kiểm nghiệm thọ nguyên, mặc dù đối với bình dân phổ thông, cũng có thể sử dụng.

Mà kết quả trắc nghiệm lúc này, cho dù là Tông Thủ cũng hơi nhíu mày một trận.

- Ba mươi năm...

Ở trong Quan Giới Nghi kia tiêu hao, dĩ nhiên cao tới hơn chín trăm tuổi. Lúc này tu vi của hắn nếu là không thể đột phá, như vậy cũng có thể sống ba mươi năm.

Mục quang lấp lánh, Tông Thủ than thở một tiếng, lại không quá để ở trong lòng.

Chân chính làm hắn chán nản, là hắn ở trong Quan Giới Nghi kia chí ít nán lại khoảng bảy ngày. Long Điện mùng một mở, mùng ba đóng.

Nói cách khác, hôm nay Long Điện chỉ sợ đã sớm đóng lại, đây mới là việc làm hắn thật sự đau đầu.

Còn có bên trong não hải từng đợt đau đớn, ý thức đều có chút không rõ ràng lắm. Tâm lực tiêu hao quá lớn, dùng bất cứ linh đan gì,nhất thời đều không thể trì hoãn lại được.

Đi từng bước xuống thềm đá, Tông Thủ lại là ngẩn ra lần nữa. Chỉ thấy bên kia Nguyên Uẩn Đàn, Tông Nguyên Nhược Thủy còn có tỷ muội Phi Sương, vẫn như cũ đang ở cạnh thủy đàm, ngạc nhiên hướng bên này nhìn qua.

Tông Thủ cũng là vạn phần nghi hoặc, phi thân đi qua. Khi đang muốn hỏi mấy người về ba ngày đã qua, các ngươi làm sao còn không có rời đi. Tiếp đó lại thấy, Lôi Đình Dực Giao và bảy con Ngân Nghĩ đều còn khỏe đứng ở chỗ sâu trong hồ nước, liền lập tức thay đổi hỏi:

- Cô vừa rồi đã đi bao lâu? Hiện tại là lúc nào?

- Đi thật lâu sao? Ta vừa thấy ngươi đi tới bên kia, đầu tiên là mạc danh kỳ diệu biến mất một lát, sau đó lại đi trở về.

Diệp Phi Sương thần tình cổ quái, nhìn Tông Thủ sắc mặt tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên vài phần lo lắng:

- Ngươi không sao chứ?

Tông Thủ lại là kinh ngạc thêm lần nữa, thời gian bảy ngày vừa rồi chỉ là một lát thôi sao? Khi quay đầu nhìn lại, tòa thạch thai lúc trước kia đã biến mất vô tung vô ảnh, không thể nhìn thấy nữa.

Lông mày chợt nhíu lại, chỉ qua khoảnh khắc, sắc mặt Tông Thủ đã lại khôi phục như thường, cười nói:

- Thế nào? Lo lắng cho ta?

- Hừ! Ta chỉ là sợ ngươi gặp chuyện không may, không vào được truyền thừa chi địa mà thôi!

Diệp Phi Sương khinh thường quay đầu qua:

- Nguyên Uẩn Tinh Tuyền này có thể thay thế Long Linh Huyết Sinh Đan. Bất quá truyền thừa chi địa kia, có vài món linh vật. Nếu không đến lấy, lại có chút đáng tiếc....

Bên này Diệp Phi Sương vừa nói chuyện, Diệp Phi Hàn ở bên cạnh nàng, lại hướng phía Tông Thủ làm một mặt quỷ đáng yêu, chỉ chỉ môi của mình, lại chỉ chỉ tim của mình, lắc lắc tay. Đây là hướng Tông Thủ ý bảo, tỷ tỷ của mình là khẩu bất đối tâm.

Tông Thủ yên lặng cười. Diệp Phi Sương lúc này mới kinh ngạc phát giác, sau đó quay đầu lại, giận dữ trừng mắt với muội muội của mình.

Cách Lôi Đình Dực Giao lột da hóa long, vẫn như cũ còn gần chín canh giờ nữa.

Tông Thủ sau đó chính là tĩnh tọa chờ đợi, thần kỳ không có đi tìm hiểu cái gì, cũng không minh tưởng tu hành nữa.

Tâm thần hoàn toàn thả lỏng, hô hấp cũng như có như không, ý thức ở trong lúc nửa tỉnh nửa mê, suy nghĩ cũng hoàn toàn đình chỉ.