Thần Hoàng

Chương 587: Nghe ngóng rồi chuồn (2)




Nhìn bề ngoài có thể diệt Huyết Vân Kỵ này nhưng cũng đừng quên dưới trướng Tông Thủ còn có 300 vạn đại quân tồn tại!

3000 Huyền Hồ Thiết Kỵ, bốn ngàn Thiết Hổ đại kích sĩ, bốn ngàn Liệt Phong mạch đao sĩ, bốn ngàn Phong Hùng Khai Sơn Vệ, 5000 Mục Lang Vệ, 2000 Đan Hạc kỵ.

Đó là hai vạn hai nghìn tiên thiên!

Mà trừ đó ra, dưới trướng Tông Thủ còn có ba vạn cấm vệ kỵ quân, tất cả đều là Bí Võ Sư cấp một, tiên thiên cường giả cũng có 3000!

Càn Thiên Yêu Vương bái Long Ảnh lão nhân là sư tôn, tông môn còn có thể dùng sư môn trưởng bối dọa hắn nhưng hôm nay thì không thể.

Cửu cửu long ảnh, thập giai Thánh linh! Nghe nói thời điểm thượng cổ chính là kiếm thuật chí cảnh cường giả cũng phải nhượng bộ lui binh!

Nghe nói Long Ảnh lão nhân nếu không đột phá, khoảng cách vẫn chỉ còn vài thập niên.

Nhưng trước khi hắn chết, bất kể tông môn nào cũng không dám vọng động. Nhâm Bác chờ giây lát, thấy Tông Thủ không tiến lên nữa liền giục ngựa đi đến bên cạnh Tông Thủ.

- Quân thượng, ta thấy có thể trở về rồi! Chiến lực Huyết Vân Kỵ, chúng ta đã biết. Lần này thanh lý Tà Linh Câu đã có thể bảo vệ Càn Thiên Sơn ta bình an mười năm.

Tà Linh Câu có xích sắt trấn sơn quan trấn áp, âm hồn bên trong mạnh như cửu giai cũng không cách nào chạy ra.

Nhưng vạn năm nuôi dưỡng khiến cho bên trong âm lực cực thịnh, cũng khiến cho phong trấn xuất hiện một chút sơ hở. Ngẫu nhiên sẽ có một ít âm hồn hồn thứ dưới thấy giai thoát thân từ bên trong Tà Linh Câu. Dĩ vãng là do Đông Lăng chư tông thanh lý nhưng bởi vì chiến loạn mà không quan tâm.

Trước khi Tông Vị Nhiên xây thành trì, bình nguyên Càn Thiên tuy có năm nghìn dặm đồng cỏ phì nhiêu nhưng lại ít có người dám ở lại.

Mãi tới khi Càn Thiên Sơn thành quật khởi, phát binh mọi nơi tiêu diệt toàn bộ mới khiến cho nơi này, dần dần bình an. Nhưng hàng năm chắc chắn sẽ có một ít con dân táng thân dưới tay của âm vật.

Lần này một đường càn quét, chém giết yêu ma quỷ quái nhiều tới mấy trăm vạn. Hơn phân nửa đều là bị vân huyết cường hành nghiền nát. Tà Linh Câu nguyên khí đại thương, muốn khôi phục, ít nhất cũng cần hơn mười năm.

Tông Thủ "Ừ!" một tiếng cũng không lên tiếng, hắn quay đầu cười hỏi Kiều Hàn đang có tâm sự nặng nề:

- Nếu như cho Không Khí Tông ngươi một Linh Phủ, không biết quý tông sẽ hồi báo như thế nào?

Kiều Hàn giật mình bỗng chốc không có phản ứng đi qua. Lập tức sau đó thì sắc mặt đỏ lên, tâm tình kích động đến khó kìm nén, hai tay cũng run rẩy không thôi.

Đưa cho một Linh phủ? Mười chín chỗ Tiên Thiên Linh Phủ sớm đã có chủ, chưa phát hiện ra linh phủ mới. Vậy mà Tông Thủ muốn đưa cho bọn hắn một tòa Linh Phủ?

Là Linh phủ thứ ba của Thượng Tiêu Huyền Linh Tông hay là Linh Phủ thứ mười chín của Huyền Tố Tông xếp thứ thứ mười lăm.

Nhất thời tâm niệm Kiều Hàn hỗn loạn, vô thức muốn muốn đáp ứng nhưng lời tới miệng thì tâm thần bừng tỉnh, cường hành nói:

- Việc này quá mức trọng yếu, liên quan đến thịnh suy của Không Khí Tông ta, Kiều Hàn không dám làm chủ, chi bằng hỏi trưởng bối tông môn mới dám trả lời.

Xong hắn lại thở dài, bởi hắn biết mấy vị trưởng lão tông môn tuyệt sẽ không cự tuyệt. Đám người Không Khí Tông lần này xem như triệt để cột vào một chỗ cùng Càn Thiên Sơn, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Thấy Kiều Hàn tâm thần chấn động chỉ chốc lát đã bình tĩnh lại. Tông Thủ thầm khen, trước đây mình đã quá coi thường vị Kiều trưởng lão này.

Không có đáp ứng mới là bình thường, nếu đại sự bực này, Kiều Hàn không hỏi tông môn đã nhận lời thì hắn mới lo lắng.

- Cũng tốt! Xin quý tông mau chóng cho Cô một câu trả lời thuyết phục. Trừ điều này, Càn Thiên Sơn ta còn muốn đặt hàng bốn mươi vạn linh giáp linh binh, không biết quý tông còn muốn đặt hàng bốn mươi vạn linh giáp linh binh, không biết quý tông có chịu đáp ứng không?


Hai người Khâu Vi cùng Tông Lam nghe vậy đều vui mừng, họ biết Tông Thủ đã đáp ứng đề nghị tăng cường quân bị bốn mươi vạn.

Kiều Hàn nghe vậy cũng không chần chờ thì gật đầu nói:

- Việc này Kiều Hàn ta có thể làm chủ!

Hắn biết Càn Thiên Sơn tài hùng thế lớn, ẩn núp thực lực Càn Thiên Sơn tài hùng thế lớn, ẩn núp thực lực vượt qua dự đoán của chư tông.

Vô luận đám người Không Khí Tông cuối cùng có kết minh với Càn Thiên Sơn hay không thì cũng không sợ Tông Thủ không trả tiền.

Còn nếu là minh hữu, tăng cường thực lực của Càn Thiên Sơn, tăng cường phần thắng của trận chiến này cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ là trong lòng phát sầu, một trận chiến này, Không Khí Tông nếu muốn thu hoạch lợi ích, chỉ sợ phải đầu nhập không ít thực lực mới được. Trưởng lão cửu giai trong môn chỉ e cũng phải tham chiến.

Tông Thủ cười cười, miệng nói tạ ơn. Hắn giục ngựa đi đầu 2800 huyết sắc kỵ quân ra khỏi Tà Linh Câu.

Sau đó liền nhìn thấy bầu trời hạ xuống một đạo phù, khi hắn mới từ trong âm vụ đi ra đã rớt xuống.

Thì ra là một đạo phù đưa tin, bởi vì âm lực Tà Linh Câu ngăn cách, thủy chung tìm không thấy vị trí chuẩn xác của Tông Thủ mới xoay quanh giữa không trung.

Lúc này khi hắn hiện thân mới rơi xuống. Tông Thủ tiếp nó vào trong tay, chỉ một lát khóe miệng hắn nhếch lên.

- Thú vị!

Hai tay Tông Thủ siết lại, phù đưa tin trong tay nát bấy. Nhâm Bác kỳ quái hiếu kỳ hỏi.

- Đến cùng là chuyện gì mà quân thượng tức giận như thế? Thương Sinh Đạo cung có biến cố gì sao?

Càn Thiên Sơn dưới sự trị quốc của hắn, quốc thái dân an, con dân an khang, lại có cường quân ủng hộ tự nhiên không có khả năng xảy ra chuyện gì.

Ngược lại gần đây hắn nghe nói kiếm công tử Tuyệt Dục đã đánh bại mọi cường giả tuổi trẻ của Thái Linh Tông đứng đầu thập đại thánh địa. Tùy thời tùy khắc đều có thể tìm tới Thương Sinh bí cảnh.

Tông Thủ lắc đầu cười cười khôi phục sự bình thản:

- Là Liệt Diễm Sơn thành cùng Vân Hà Sơn thành phái người tới yêu cầu gặp Cô, Ngoài ra còn có sứ giả Thiên Thành Minh cùng đi tựa hồ là muốn nói việc cắt đất cầu hòa.

Lông mày Nhâm Bác cùng Khâu Vi lập tức nhảy lên lộ ra vài phần tức giận.

Trong nội tâm Kiều Hàn xuất hiện cảm giác vô cùng hoang đường, nếu dùng phán đoán của hắn trước ngày hôm nay thì là thắng bại chưa định.

Nhưng lúc này biết chính xác thực lực của Càn Thiên Sơn thì phần thắng sớm đã nắm mười phần mười.

Mục tiêu của Tông Thủ từ đầu đến cuối đều là thế lực sau lưng hai thành Thiên Thành Minh cùng Vân Hà Liệt Diễm.

Nói cắt đất cầu hòa với Tông Thủ. Hùng Ngọc, Phong Nộ bị nước vào đầu, không muốn sống nữa sao?

Điều này khác gì tự đi tìm chết?

Tông Lam cười lạnh nói:

- Nói như vậy, Liệt Diễm, Vân Hà hai thành là chuẩn bị trợ trận cho Thiên Thành Minh sao?

Tông Thủ lặng lẽ không đáp, rồi nói thêm:

- Còn có hai người tự xưng là khâm sử Đại Thương vâng lệnh hoàng tới tuyên chỉ.

Nhâm Bác kinh ngạc, Đại Thương? Trung ương hoàng triều? Khâm sử Đại Thương đến vùng Man Hoang chi địa của Đông Lâm Vân Giới bọn họ làm cái gì.

Tông Thủ thay áo giáp dẫn theo Huyết Vân Kỵ trở về, sau đó nửa canh giờ mới về tới Càn Thiên Sơn thành.