Thần Hoàng

Chương 567: Thương Sinh Đàm Thu




Sắc mặt Lôi Động lập tức có vài phần cổ quái, chuyện này khá tốt, mới xuất hiện tam tuyệt kiếm mà đệ đệ của hắn lại chiếm hai chỗ.

- Sau trận chiến thì đoán chừng trong Vân Giới mười năm sau không ai dám xem nhẹ Thương Sinh Đạo. Bắt buộc Thái Linh Tông định ra ba mươi năm không xâm phạm, tam tông lục môn đủ dọn ra hơn ngàn Thương Sinh Huyền Long Sĩ, nếu như cho Đàm Thu thống soái thì thực lực như vậy đủ hủy môn diệt tông a! Nhập môn không đến một năm đã có thể làm thanh thế tông môn cực thịnh. Cũng không biết lúc trước Tông chủ lựa chọn là đúng hay sai? Nghe được cuộc chiến trong Hắc Linh Cốc có hối hận hay không?

Nghiêm Phàm vì chuyện này mà cảm thán không thôi, Lôi Động liên tục trợn trắng mắt. Biết được lão nhân này vẫn bởi vì chuyện không thu Tông Thủ vào Kiếm Tông đáng tiếc trong lòng, trong lòng của hắn không kiên nhẫn, chỉ chờ Nghiêm Phàm dừng noi thì hắn mở miệng: 

- Hãy bớt sàm ngôn đi, thúc phụ ngươi lần này gọi ta trở về, rốt cuộc là cần làm chuyện gì? Tổng không có khả năng là thông báo tin tức của Tông Thủ lão đệ cho ta nghe nha?

Nghiêm Phàm lập tức giận dữ, hung hăng nhìn qua Lôi Động, nhưng mà nửa ngày sau thần thái cũng bình tĩnh lại.

- Gọi ngươi trở về còn vì cái gì sao? Tự nhiên là vì chuyện của Tuyệt Dục rồi!

Lôi Động đã sớm biết rõ trong lòng, cười lạnh một tiếng, nói:

- Chuyện này thì có quan hệ gì tới ta? Tuy Lôi Động ta xuất thân Ngũ Tuyệt Sơn Trang, nhưng mà ta dùng đao không phải kiếm. Nếu Kiếm Tông không ngại mất mặt thì Lôi Động ngược lại có phần hứng thú tranh đấu với tên kia.

- Vậy vứt bỏ đao tập kiếm là được! Ta cảm thấy trong vòng hai mươi năm thì Động nhi ngươi sẽ có kiếm tâm.

Nghiêm Phàm vẫn ung dung trả lời, thấy Lôi Động biến sắc thì trong mắt hiện ra vài phần xảo trá vui vẻ: 

- Đây chính là ý của tổ phụ ngươi, ngươi dám không theo?

Lôi Động quả nhiên là xì mũi coi thường, khinh thường nói: 

- Tổ phụ? Tổ phụ thì như thế nào? Mặc dù lão nhân gia ông ta nói nhưng ta không có đáp ứng. Lão đầu này đừng có mơ Lôi Động ta vứt bỏ đao tập kiếm!

Tiếng nói của hắn là chém đinh chặt sắt, đồng tử Lôi Động hơi co lại, sắc mặt hơi đổi kinh ngạc nhìn qua bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là vách đá vạn trượng có một người đang đứng.

Tuổi chừng bảy mươi, thần tình âm trầm cười lạnh nhìn vào trong cửa sổ, hắn nhìn thấy mà lạnh cả người.

Không hiểu là thúc phụ của hắn có nghe qua mấy lời vừa rồi hay không.

Nếu như Tông Thủ tên kia có thể bái nhập Ngũ Tuyệt Sơn Trang, thời điểm này cần hắn đi ra gánh trách nhiệm hay sao?

...

Cùng một thời gian ở trung bộ Đông Lâm Vân Giới, một chỗ non xanh nước biếc.

Hiên Viên lúc này sắc mặt rạng rỡ nhìn qua vật trong tay.

Đây là hoàng trứng có màu đỏ thẫm và đường vân bên ngoài có màu kim săc. Bên ngoài vỏ trứng có một tầng hỏa diễm hiện ra, nàng nâng niu nó như nâng ngọc. Lúc này Hiên Viên cầm trong tay không có chút cảm giác nóng rực nào cả.

Bàn tay ngọc bị ngọn lửa phỏng cũng không có cảm giác gì.

- Lại là trứng xích hỏa kim hoàng, đây là Thủ đệ cho người mang tới?

Xích hỏa kim hoàng là một loại á tộc Phượng Hoàng, trong Vân Giới gần như tuyệt tích.

Mà nó còn chưa sinh ra chính là lúc dễ dàng thu phục nhất. Hôm nay chỉ cần dùng máu huyết bồi dưỡng là có thể làm cho tinh thú cho rằng là cha mẹ, thường thường lướt qua một giai vị.

Thậm chí chỉ cần có được linh vật thích hợp thì bồi dưỡng một thủ hộ giả trời sinh cũng có khả năng.

Nhưng mà trên người Hiên Viên mừng rỡ không phải là quả trứng này, mà là tâm ý của Tông Thủ nghĩ về mình.

- Đúng vậy!

Người trả lời chính là Chu Quân Hầu của Huyền Sơn Thành. Càn Thiên Sơn cùng Đan Tuyền Tông kết thù kết oán nên không thể tìm tới cửa, Tông Thủ chỉ có thể nhờ hắn chuyển qua mà thôi.

Mà giờ khắc này thần sắc Chu Quân Hầu cũng vô cùng nghiêm túc.

- Quân thượng còn có nhắn nhủ, nói là thỉnh tiểu thư sớm ngày về núi, đợi hắn sau khi làm lễ trưởng thành thì có thể lấy tiểu thư về làm vợ. Đan Tuyền Tông không để ý thì tiểu thư lúc này ở lâu cũng vô ích. Tình hình Đông lâm chư tông hôm nay đã có biến hóa kỳ lạ, nếu không sớm quay về sợ rằng sẽ có biến cố xảy ra.

- Biến cố?

Hiên Viên lúc này nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời. Mà tình hình trong Đan Tuyền Tông quỷ dị làm sao nàng không biết chứ.

Chậm thì sinh biến, những lời này nàng cũng chấp nhận thật sâu.

Thần sắc Chu Quân Hầu giờ phút này cũng vô cùng chuyên chú.

- Chẳng những là quân thượng nói như thế, ngay cả Liên Thành chủ đại nhân cũng có nhắn nhủ như vậy. Nếu như ở lại Đan Tuyền Tông thì sợ rằng có biến cố...

Hiên Viên lúc này từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: 

- Quân Hầu thúc phụ, ngươi cũng biết sư tôn của ta là Minh Dan lão nhân đã bế quan ba năm, cũng không có chút tiếng động? Hơn nữa những người khác cầu kiến nhiều lần cũng không kết quả. Nhớ rõ lão nhân gia ông ta trước khi bế quan chỉ nói tiềm tu mấy tháng mà thôi, nhưng mà cho tới bây giờ lại không có tint ức. Sư tôn hắn với ta ân trọng như vậy, bảo vệ có thừa. Nếu như rời đi thì trong lòng thật sự không yên...

Chu Quân Hầu nhíu mày một hồi, hắn xưa nay biết được Hiên Viên tính tình cổ quái không tự nhiên, quá coi trọng tình nghĩa. Lúc đến ở lại đây chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố.

Chợt than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm Tông Thủ ah Tông Thủ, tính tình nha đầu trước kia làm cho phu thê thành chủ đau đầu, hôm nay cũng tới phiên ngươi nếm thử rồi đấy.

Lại nhìn qua Hiên Viên Thông oán thầm không thôi, vị thành chủ đại nhân này cái gì cũng tốt, nhưng mà phương diện dạy bảo nữ nhi thật sự làm cho người ta không nói được lời nào, đang muốn khuyên bảo thì nhìn thấy Hiên Viên nhíu mày, cầm trứng xích hỏa kim hoàng thu vào trong tay áo.

Rồi sau đó một lát quả nhiên có mấy đệ tử vội vàng từ bên ngoài chạy tới.

- Có từng nghe nói chưa? Kiếm công tử Tuyệt Dục dường như tới thăm? Hôm nay đã sắp chiến đấu với Lý sư huynh rồi...

- Làm sao lại nhanh như vậy? Lần trước người này quét qua Tuyết Hoa môn dường như chưa tới mười ngày a. Nghe nói người này trong trận chiến ấy thương thế không nhẹ. Dĩ vãng phải dưỡng thương hai ba mươi ngày mới có thể lại đi tới tông môn tiếp theo, tại sao nhanh như vậy?

- Chỉ sợ người này là coi thường Đan Tuyền Tông chúng ta! Đáng hận, vốn có Lật Nguyên Đan Lật sư huynh thì còn miễn cưỡng chiến một trận. Hôm nay thân thể của hắn bị hủy, nghe nói đi Lăng Vân Tông cải tạo thân thể. Hôm nay có thể xuất chiến chỉ có Lý Nguyên Lạc sư huynh. Hắn chỉ là thất giai mà thôi, cuộc chiến này quá khó khăn với hắn!

Đám đệ tử Đan Tuyền Tông lướt qua, không bao lâu sau đã không còn lời gì.

Mà trong mắt Hiên Viên cũng hiện ra một tia kinh ngạc.

- Tuyệt Dục, kiếm công tử?

Cũng không do dự, Hiên Viên phóng người đi theo mấy người kia, nhìn qua Chu Quân Hầu cáo tội một tiếng sau đó chạy vội xuống núi.

Giống như một đoàn hỏa diễm bay xuống. Lúc này vừa đi tới sơn môn thì cũng chỉ thấy một đạo kiếm quang sáng như tuyết bỗng nhiên lóe lên, nơi chiếu qua có âm thanh rên rỉ vang lên, phương hướng kia cũng có bụi mù bay lên.