Thần Hoàng

Chương 490: Chứng minh thực tế




Thương Sinh Đạo linh pháp tạo nghệ vẻn vẹn hơn Đạo Môn nhất mạch. Nhưng mà võ tu trên thế gian tu tới cuối cùng lại nhiều hơn linh pháp quá nhiều.

Nơi này còn có giảng luyện đan luyện khí cùng với trận đạo cùng bàng môn chi thuật, tất cả đều có.

Tông Thủ đi theo Hàn Phương như cưỡi ngựa xem hoa, cũng không cảm thấy hứng thú. Thẳng đến một chỗ vô cùng to lớn thì hắn kinh ngạc.

- Đây là nơi nào?

Ngược lại cũng không phải Giảng Kinh Đường, có cái gì đó khác so với chỗ tầm thường. Chỗ này tiếng động ầm ĩ, cách thật xa vẫn nghe được âm thanh bên trong.

Hàn Phương nghe vậy ánh mắt hơi có vẻ phức tạp, giương mắt nhìn qua nơi đó.

- Cầu Thị Đường, đây là chỗ đệ tử tông ta minh đạo...

Tông Thủ nhíu mày, minh đạo? Minh cái gì đạo? Đi vào thì hắn ngừng bước, bên trong âm thanh cãi lộn truyền vào trong tai.

- Theo ta thấy trong thiên hạ này nên cách mạng! Hôm nay có năm lục mười hai đảo, người giàu đất đai mênh mông, người nghèo không mảnh đất cắm dùi. Cửa son rượu thịt thối nát, ngoài đường chết cóng đói khắp nơi. Dựa vào cái gì một ít người sinh ra thì không cần phải làm gì là có thể hưởng phú quý? Dựa vào cái gì mà vạn dân mệt nhọc, chỉ có thể cả đời cùng khổ, mặc người ra roi? Dân chúng thế gian ngang hàng, tài phú cũng nên ngang hàng...

- Doãn huynh nói lời ấy sai rồi, những người phú quý kia tuy là sâu mọt ký sinh, hết ăn lại nằm. Nhưng mà tài phú của họ lại do cha ông tổ tông vất vả tạo nên mới có. Bọn họ hưởng phúc ấm tổ tông là chính đạo. Nếu như ngang hàng cả thì thế gian này có ai chịu dốc sức làm ăn tiến tới? Nếu tiếp tục như vậy không phải lộn xộn? Thương Sinh Đạo Hi Tử tổ sư có ý muốn thế nhân vạn dân có thể nắm giữ vận mệnh của mình, có thể phát ra âm thanh của bản thân, không bị người khác nô bộc...

- Hắc! Tài phú không đồng đều thì cao thấp có khác nhau, thế giới này cũng có giai tầng, tại sao ngang hàng? Tài phú chính là hai tay của người nghèo sáng tạo ra, trong mắt của ta những thương nhân quyền quý đều xâm chiếm tài phú người nghèo vất vả làm ra, đều là người đáng chết!

- Đúng vậy! Những người làm giàu chính đồ vẫn còn. Nhưng mà nhiều kẻ quyền tài kết hợp, lại vũ lực tương bách khiến cho vạn dân thống khổ a.

- Đúng là bởi vậy Thương Sinh Đạo chúng ta nên câm quyền, nhất định sẽ khiến chính trị thanh minh, cấm võ cấm linh, ức chế chênh lệch giàu nghèo. Muốn cho những người giàu hướng thiện...

Tông Thủ nghe xong mà đầu biến thành bột nhão, nghĩ ngợi đám người này đang nói gì? Quả nhiên không hổ là Thương Sinh Đạo.

Nhìn qua chỗ này một vòng thấy không dưới mấy ngàn. Đều là rung đùi đắc ý tranh luận gì đó với nhau. Cũng không có sư trưởng giảng bài, cũng không người đi quản.

Tông Thủ lắc đầu, trực tiếp bỏ đi. Sau đó lại nhìn vào trong góc, bên kia ồn ào còn hơn bên này.

Đồng dạng có bảng hiệu viết ba chữ, viết ‘Thực Chứng Đường’, Tông Thủ theo Hàn Phương đi qua, mới vừa vặn nghe một câu thì nội tâm chấn kinh. Chỉ nghe một người noii:

- Năm trước ta về nhà, vốn đã chuẩn bị bốn trăm tấm phù chú, càng triệu tập năm ba đồng chí, ý định nổ tung nhà tên Thái Thú kia! Đáng tiếc còn chưa chuẩn bị thỏa dáng thì tông môn gọi ta vào khung cảnh tu hnahf, thật sự đáng tiếc. Lệ Hải Thái Thú các ngươi nghe nói chưa? Nổi danh bạo ngược, năm trước đem thuế tỏng thành gia tăng đến mười bốn thế thuế. Lại cấu kết gian thương làm giàu, cũng xâm chiếm mười hai vạn mẫu ruột tốt, khiến cho dân chúng Lệ Hải lầm than, đáng hận!

- Vậy thì quá đáng hận rồi, ác nhân bực này nên diệt trừ thôi.

...

- Hắc! Ta nhìn ngươi nên đọc kinh phật gia nhiều vào! Những lời này sao không bàn trước mặt đám nho sinh kia đi? Lúc trước Hi Tử tổ sư của chúng ta cũng là ý này. Nhưng mà trải qua chư tử, phật đạo nho gia làm thế nào? Tận khởi tinh anh, vây giết mấy ngàn đệ tử Thương Sinh Đạo chúng ta! Thế gian này nắm đấm lớn nhất, nên ăn miếng trả miếng, dùng máu trả máu, đánh phục bọn chúng thì thế gian cũng biến đổi.

- Vị sư đệ này đầu còn mơ hồ, đừng để ý đến hắn. nhưng mà dùng phù chú thì quá phận rồi. Mười ngày sau ta được nghỉ, lần này trở về chuẩn bị làm một đại sự. Bọn ngươi co biết tòa Hách Liên Thiết Sơn không? Ba trăm vạn dân oan khuất, bị giam ở đó đào móc khoáng thạch, mỗi ngày kêu trời trách đất, cho dù già trẻ cũng phải làm việc tay chân, bị người quất roi. Ta chuẩn bị đem quyền quý trong thành gần chôn Bạo Liệt Linh Trận xuống, nếu như đám quan gia không thả người, ta sẽ đem nững người này nổ tan xác.

- Hách Liên Thiết Sơn? Ta cũng nghe nói qua. Nhưng mà người ở đó có tội lỗi gì đâu? Phương pháp của sư huynh không được! Nên ra tay với những kẻ quyết sách thì hơn.

- Nổ người? Cũng không giống ta sao? Dùng Bạo Liệt Linh Trận giết người là chuyện ta vui mừng nhất!

...


Tông Thủ bĩu môi, nghĩ ngợi đúng là điên rồi! Trách không được thanh danh Thương Sinh Đạo bất hảo, vạn năm sau vẫn bị kỳ thị. Đây quả thực là căn cứ của phần tử khủng bố, chỉ e thiên hạ không loạn, không từ thủ đoạn nhất thời cũng không biết mình gia nhập Thương Sinh Đạo này rốt cuộc là hạnh phúc hay là tai họa.

Đang định rời đi lại nghe âm thanh nói: 

- Sư tỷ thật có lỗi, sở dĩ quay về muộn là vì chuyện Càn Thiên Sơn. Vốn nghe nói tranh đoạt yêu vương Kiền Thiên Sơn nhất định bất ổn, có khả năng thừa cơ hội này làm loạn, lúc này lại nghe bên kia dừng lại rồi. Đáng tiếc đêm đó chúng ta vừa mới chuẩn bị phóng hỏa bốn phía dẫn động đại loạn. Tông Thủ cũng đem chư tộc trong nội thành và bọn người Tông Thế bình định cả rồi. Về sau nghĩ muốn vẫn còn tàn quân ở các nơi. Chúng ta còn có cơ hội, lại mua vũ khí cho vạn người ở các nơi, liên lạc mấy ngàn người cùng khổ, còn có một chút dư đảng của Tông Thế tùy thời khởi sự tạo phản. Nhưng không ngờ Tông Thủ cư nhiên lại quét sạch kịp thời, ổn định nhân tâm. Trong mấy tháng đả bại Đào Vân Sơn Thành, khuếch trương địa vực vạn dặm. Mắt thấy không có cơ hội nên bất đắc dĩ quay về. Lần này đúng là thảm mà...

- Tông Thủ? Ta nghe người ta nói kẻ này thiên tư tuyệt đại. Không lâu trước kia trảm thân thể Long Nhược, nhập môn tường Long Ảnh. Bình sinh yêu nhất chính là 'trang Bức'. Ưa thích giấu diếm tu vị, lắc lư khắp nơi, lại đi lừa nhiều người...

Tông Thủ mặt và đầu cổ đổ mồ hôi lạnh, thì ra mình ít xuất hiện lại bị người ta xem là tâm cơ thâm trầm, là kẻ thích giả heo ăn hổ.

May mắn ngày đó trong đêm chính mình giải quyết dứt khoát. Bằng không thì kéo xuống dưới không biết có hậu quả gì.

Lập tức âm thầm đem âm thanh này ghi nhớ, chuẩn bị cho Nhược Thủy cẩn thận tra một chút, ngày sau tốt nhất nên tận diệt.

Nàng bên kia nói chuyện lại làm hắn thoáng vui mừng. Nghĩ ngợi bản thân mình quả danh chấn tứ phương.

Nhưng mà câu cuối cùng làm hắn thoáng khó chịu, Tông Thủ hắn không phải tình nguyện a.

Thở dài một tiếng, Tông Thủ yên lặng bỏ đi, lại nhìn qua Hàn Phương.

- Nơi này chỉ có cầu thị và chứng minh đúng không?

- Đúng vậy!

Dường như cũng muốn xem cuộc vui ngữ khí của Hàn Phương biến thành cổ quái.