Thần Hoàng

Chương 479: Mưu đồ Huyết Vân (1)




Tông Nguyên cũng im lặng, đi ra phía trước. Cẩn thận nhìn qua thi thể này. Rốt cuộc cũng hiểu vì sao người này lại chết.

Là bởi vì trúng độc quá sâu. Trong lúc bối rối phục dụng quá nhiều giải độc đan, kết quả khiến cho Bách Lý Thanh Tịnh Hương biến dị nên độc càng thêm độc, đây cũng là nguyên nhân kẻ này chết, xác thực chết hiếm thấy, cũng chết quá oan uổng.

Tông Thủ cũng nhớ tới con chuột bỏ chạy luc trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là nữ nhân kia rồi.

- Ngươi nói Hùng Ngọc kia sau khi trở về có tố giác với Lệ gia hay không? Thêm mắm thêm muối?

Tông Nguyên trầm ngâm một hồi, sau đó lại lắc đầu, nói:

- Cũng chưa chắc, người này chết nàng ta không thoát khỏi quan hệ. Nếu tin người này chết ở Tụ Long Sơn truyền ra thì chỉ ợ Liệt Linh Lệ gia đầu tiên không bỏ qua chính là Liệt Diễm Sơn.

Trên mặt Tông Thủ hiện ra thần sắc ngưng trọng. Biết được lần này thật sự chọc phiền toái không nhỏ, tuy nói Liệt Linh Lệ gia này hắn sớm muộn gì cũng sẽ chống lại.

Cũng chẳng biết tại sao lúc này hắn nghĩ tới người Lệ gia thì đã đem Tông Vị Nhiên đẩy vào Trầm Luân Vân Hải thì trong ngực sinh ra sát khí, hận không thể trảm tận giết tuyệt tộc này.

- ‘Tông Thủ’ biến mất vẫn lưu lại tình phụ tử, có lẽ còn không tới mức ác liệt tới mức này.

Nhưng nếu muốn ứng phó Lệ gia thì chút thực lực của hắn còn chưa đủ. Có một số việc phải làm sớm.

Thí dụ như tọa kỵ của Huyết Vân Giáp Kỵ Long Giác Dực Mã.

Chau mày, Tông Thủ trầm ngâm sau nửa ngày mới lấy hai tấm truyền âm phù ra. Đem một đoạn văn tự dùng ý niệm đưa ào trong đó, liền trực tiếp đánh nó ra ngoài hóa thành hai luồng ánh sáng màu đỏ bay ra ngoài.

Chim đưa tin dựa vào mùi mà tìm người, truyền tin phù cần một giọt máu của đối phương mới có thể chuẩn xác tìm được người truyền tin.

Nhưng mà muốn làm được điểm này trừ phi có tu vi trên thất giai.

Tông Thủ lần này cũng không phải tìm người mà là trực tiếp đem tin truyền về cho Kiền Thiên Sơn thành, dùng nó để biết phương hướng của mình và nơi cần tới là hướng nào.

Tốc độ dù nhanh hơn chim đưa tin mấy lần và không dễ dàng bị người ta chặn đường.

Thần sắc lo lắng trong mắt vẫn không tiêu trừ như trước. Long Giác Dực Mã không cần hắn ra mặt, chỉ cần cho người đi tìm về là được rồi.

Trong thời gian ngắn cả phía tây Đông Lâm Vân Giới, thậm chí cả Vân Lục dùng thực lực Thành Hạm Sư của Càb Thiên Sơn hẳn là không khó làm được.

Cho dù là Tây Hải Lãng Vân thành nổi danh hải chiến trước khi khôi phục nguyên khí, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Càn Thiên Sơn, chỉ thủ mà không dám công.

Chỉ cần trăm tàu chiến hạm và bốn mươi vạn người là có thể bắt Long Giác Dực Mã trở về. Thuần hóa chừng nửa năm là đủ rồi.

Mà Huyết Vân Kỵ Tâm Pháp Vân Pháp Quyết đã có trong đầu của hắn. Hôm nay nhức đầu nhất chính là không có người thống lĩnh.

Vốn Tông Nguyên vô cùng phù hợp, nhưng mà thằng này sẽ dung hợp bát giai long hồn, bản thân lại có chiến lực mạnh mẽ. Nếu chỉ dùng làm thống lĩnh quân đội thì quá đáng tiếc.

Nhân tuyển thứ hai chính là Duẫn Dương. Duẫn thúc lúc này nếu vẫn còn sợ rằng đã là Vũ Tông, năm mạch hay sáu mạch cũng có thể.

Hơn mười năm khổ tu, hơn mười năm Trúc Cơ, hậu tích bạc phát, lực lượng tăng trưởng bộc phát không phải nói đùa.

Nhưng mà Duẫn thúc này từ mấy tháng trước cáo biệt rời đi, nói là quay về tông môn thu hồi một ít đồ vật nên thuộc về hắn, cũng không biêt đi đâu và bao giờ về.

Về phần tông môn của Duẫn Dương, mặc dù là Nhược Thủy thân là thốn lĩnh ám vệ của Tông Vị Nhiên cũng không biết được.

Hai là không có đủ cường giả Vũ Tông, điểm ấy là khó làm nhất. Nhân vật Vũ Tông của Kiền Thiên Sơn dưới tình huống không ảnh hưởng chiến bộ khác miễn cưỡng gom góp một được hai trăm, nhưng mà độ trung thành lại không nói tốt.

Ngược lại là Tiên Thiên cảnh, từ khi Nhâm Bác bắt đầu ở xuất thủ chứng thực mấy chuyện ở Càn Thiên Sơn thì cường giả Tiên thiên cùng xuất khiếu Linh Sư cũng bắt đầu tưởng trưởng bộc phát. Rất nhiều người hoặc cho Kiền Thiên Sơn vay, hoặc là Tông Vị Nhiên thu nhập kinh điển khổng lồ nhao nhao rơi vào tay của Càn Thiên Sơn.

Mà từ khi Càn Thiên Sơn thắng lợi ở Vân Hải trở về và đại bại ba thành Vân Lãng trên chiến trường thì xu thế này càng rõ ràng, số lượng cường giả tứ giai tăng lên một vạn chín. Dựa theo hơn kém mười lần của tứ giai cùng ngũ giai thì sang năm sẽ có năm mươi người đột phá lên Vũ Tông chi cảnh.

Tiền đồ đúng là trong sáng, nhưng mà trước mắt nước xa không cứu được lửa gần, đều không dùng được.

Nếu như có ba ngàn Huyết Vân Kỵ nơi tay, hắn dám lập tức tiêu diệt toàn bộ đệ tử Thượng Tiêu Tông mà không sợ chư tông chỉ trích gì cả.

Mặc dù chỉ có sáu trăm thì trên chiến trường, ít nhất tại Đông Lâm Vân Lục ở giai đoạn này là vô địch!

Đừng nhìn lúc này Kiền Thiên Thành hùng binh mấy trăm vạn. Thời điểm linh triều nổi lên một trăm hai mươi năm một lần thì thực lực binh chủng dưới tứ giai căn bản không có tư cách ra tay, chỉ là pháo hôi mà thôi.

Chỉ có tinh nhuệ mạnh mẽ như Huyết Vân Kỵ mới có thể tranh hùng thiên hạ.

Mà trước khi linh triều có sáu trăm Huyết Vân Kỵ trong tay hắn, cũng tương đương với gần trăm vạn đại quân tinh nhuệ của Kiền Thiên Sơn.

Âm thầm thở dài, Tông Thủ cũng đánh ra một đạo hỏa phù, đánh vào trên thi thể. Đem cường giả trẻ tuổi không biết tên của Lệ gia này đốt thành tro bụi.

Sau khi xóa hết toàn bộ dấu vết đi, Tông Thủ cũng thu hồi Thất Tinh Pháp Đàn đang trôi nổi. Hắn lại cùng với Tông Nguyên bay về hướng bắc.

Pháp đàn kia vô cùng tốt, thời điểm thúc dục bởi vì liên thông với mười linh mạch tụ cho mình dùng. Thời điểm lơ lửng tiêu hao hồn lực gần như bằng không.

Nhưng mà tốc độ bay của nó thật sự quá chậm, lúc này mới bị Nghĩ chân nhân ngăn cản.

Về phần ngự kiếm lâm không, hồn lực của Tông Thủ hôm nay có thể chèo chống cho hắn đi trăm dặm đã là cao rồi. Còn nếu như mang theo Tông Nguyên thì càng không chịu nổi.

Lúc hắn quay về thì làm cho Tông Thủ kinh hỉ chính là hai con Long Giác Dực Mã vẫn còn sống.

Đổi qua cưỡi thì tốc độ nhanh hơn không ít. Mà lúc ra bên ngoài đầm lầy thì Tông Thủ nhìn thấy Sài Nguyên dẫn hơn mười vị tên cường giả trong quân chờ bên ngoài.

Xa xa có quân trướng liên tiếp, liếc nhìn lại khoảng chừng bốn mươi vạn. Quân mã dòng chính Càn Thiên Sơn chiếm một phần sáu trong đó. Bộ phận còn lại hẳn là từ các thành khác, mà lại phần lớn là tinh nhuệ trên Võ sư, trông thấy Tông Thủ đi ra thì Sài Nguyên cũng buông lỏng thở ra một hơi.

- Không lâu thần nghe được tin tức, vốn Tuyết thị muốn xoắn xuýt nhân thủ phục kích quân thượng. Lại nghe nói Nghĩ chân nhân cố ý gây bất lợi cho quân thượng, mấy ngày hôm nay lão thần gấp như kiến bò chảo nóng, quân thượng có thể bình an trở về, thật sự là không thể tốt hơn!

Trước mặt của Tông Thủ thì Sài Nguyên luôn tự xưng là lão thần, giờ phút này lại chỉ xưng là ‘ thần ’.