Thần Hoàng

Chương 452: Thiên phẩm nhị giai (1)




Long Nhược rốt cuộc là vì sao có oán khí phải giết mình mới hả?

Phải nói thù hận, hắn tối đa cũng chỉ cùng Hàn Nghịch Thủy thù không chết không ngớt và chọc ngoáy Lật Nguyên Đan mà thôi.

Nhưng hai người này, chỉ sợ cũng chưa chắc là người có thể thuyết phục Long Nhược.

- Hẳn là Tâm Ma, hơn phân nửa là như thế. Người này đã xem ngươi là chướng ngại trong lòng, vì thế nhất định phải diệt trừ. Người này tranh giành chính là đại đạo chi đồ, sát tâm đã định, tên tuổi của vi sư không áp nổi.

Long Ảnh lão nhân càng nói càng buồn rầu:

- Phiền toái hơn là Long nguyên bị nghiệt Long phong ấn vạn năm, thổ nạp thiên địa linh năng, ngày ngày nuôi dưỡng cường kiện thể chất. Mỗi qua một hơi, hiệu lực cũng lại càng nhạt một phần. Ta hôm nay thông qua ba trăm bốn mươi chín cái thời không thực không dư thừa để hàng lâm. Muốn bóp chết những tển này rất đơn giản nhưng nhất định phải lãng phí rất nhiều. Xem ra phải đòi món nợ này với nghiệt long kia.

Câu nói kế tiếp, Tông Thủ căn bản chưa từng chú ý nghe, bản tâm hắn kỳ thật không muốn quá mức mượn nhờ ngoại lực cường hóa thân thể.

Trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ 'Tâm Ma' sao? Thì ra là thế.

Nếu nói là Tâm Ma, hắn đồng dạng cũng có, hơn nữa không nhỏ. Những ngày này bị chư tông Vân Giới khi dễ thảm rồi, ngoài minh trong tối giở thủ đoạn. Hết lần này tới lần khác mình cố kỵ rất nhiều, nhẫn nhịn một bụng khí đều không thể thổ lộ.

Tâm niệm lộn xộn chuyển, Tông Thủ bỗng dưng nắm chặt Lôi Dực Kiếm trong tay.

- Có cái gì trong thời gian ngắn tăng chiến lực của đệ tywr lên không? Vô luận là đan dược, ngoại đan, Linh Khí đều được, chỉ cần nhất thời thôi.

- Có cái gì trong thời gian ngăn tăng chiến lực của đệ tử lên không? Vô luận là đan dược, ngoại đan, Linh Khí đều được, chỉ cần nhất thời thôi.

Long Ảnh vốn là có chút giật mình, tựa hồ muốn nói vài câu khích lệ nhưng nghe câu phía sau thì im ắng.

Trong thời gian ngắn tăng lên chiến lực, hắn có vô số chủng loại pháp môn nhưng đều là đường tắt tà đạo không để ý căn cơ.

Bất quá chỉ là một lúc vậy cũng được không sao. Hơi hơi trầm ngâm, thanh âm Long Ảnh vang lên.

- Có thì có, kỳ thật chỉ cần đánh thức hộ giá trời sinh trên cánh tay của ngươi tỉnh lại là được.

Tông Thủ không khỏi hếch lên môi, hắn chẳng lẽ còn không biết? Chỉ là Lôi Đình Dực Giao đang ở trạng thái mấu chốt, vốn đang ngủ say. Đầu cự long kia lúc rời đi đã để lại hai giọt long huyết. Không có mười ngày nửa tháng vô pháp tiêu hóa. Nếu như cường hành tỉnh lại, tất nhiên sẽ làm trễ nải tiến hóa của nó. 

Vì Long Nhược, không đám để Tông Thủ làm thế.

- Xem ra là không chịu rồi!

Long Ảnh lão nhân cũng sớm đoán được như thế, lặng lẽ cười nói:

- Chỗ này của ta có một viên ngoại đan thiên phẩm nhị giai trước kia đoạt được, ta nhớ lúc trước người nọ đã đem hai cái Thiên Mạch hòa vào trong đó. Vốn theo ý ta là đưa tam giai pháp bảo cho ngươi, bất quá nếu ngươi muốn thì ta đổi cho.

Trong lòng Tông Thủ do dự, có chút hối hận. Hắn có thể sử dụng tam giai pháp bảo còn tốt hơn ngoại đan vô số lần. Dù là giờ phút này không cách nào sử dụng, chỉ khi nào đến thất giai luyện hóa thì mình có thể vô địch đồng giai.

Bên kia Long Ảnh không chờ hắn do dự, tiếng nói vừa dứt thì không gian quanh người Tông Thủ bỗng nhiên chấn động lần nữa.

Giây lát sau, một khối hồng lam nhị sắc ngọc thạch quang trạch sáng chói xuất hiện ở trước mắt của Tông Thủ. Liếc nhìn lại, chỉ cảm thấy linh năng như sóng triều.

Ánh mắt Tông Thủ chớp lên tinh mang một tay cầm chặt nó, tâm niệm cảm ứng, quả nhiên cảm giác bên trong chẳng những có bảy đầu địa mạch quấn quanh mà còn có hai cái linh mạch to lớn gấp 10 lần chiếm cứ ngọc bảy thành không gian ngọc thạch này.

Mà tất cả linh mạch bên trong rõ ràng là một băng một hỏa cân đối với nhau.

Không chút do dự Tông Thủ liền đem chân khí của mình tiến vào trong, sau đó lại dùng hồn năng đem một tầng cấm chế phù văn phong vào trong.

Hắn cũng không cần triệt để tế luyện, chỉ cần sau đó có thể mượn Linh Năng khổng lồ trong đó là được.

- Để ta giúp ngươi luyện hóa vật ấy!

Một đạo dị lực bỗng dưng quán chú đến, chỉ trong chốc lát liền khiến cho Tông Thủ cùng ngoại đan gia tăng cảm ứng.

Lúc này Long Ảnh lão nhân dùng ngữ khí khẩn thiết nói:

- Ngoại đan chi lực tuy mạnh nhưng đến tột cùng không phải chính đồ. Ngươi hôm nay tu vi quá thấp, thân thể bạc nhược yếu kém, dùng vật này tạo nên gánh nặng có thể tổn hại tĩnh mạch, không thể vì ngoại lực mà quên đi căn bản. Bất quá dùng võ đạo kiếm phách cảnh của ngươi cũng không cần quá mức để ý. Đúng rồi, ngươi muốn thứ này làm cái gì?

Tông Thủ im lặng hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ Long Ảnh như thế nào tới giờ mới hỏi.

Im lặng không đáp, Tông Thủ bình tĩnh nhìn phương hướng mấy bóng người. Thật lâu về sau, ngữ khí bình thản của hắn vang lên:

- Hắn đã coi ta là tâm ma thì Tông Thủ ta cũng không keo kiệt trở thành ác mộng kiếp này trong lòng hắn.

Khí tức Long Ảnh lão nhân hơi cứng lại, tiếp theo thì lại cười hắc hắc.

- Hảo khí phách, không hổ là đồ nhi của Long Ảnh ta.

Trong tiếng cười to mang theo vài phần chờ mong.

- Ngoại đan?

Bên ngoài hơn trăm trượng, Long Nhược đồng dạng thần sắc kinh ngạc nhìn thân ảnh Tông Thủ đối diện.

Ngọc thạch hồng lam đột nhiên xuất hiện tiến vào trong tầm mắt hắn trước tiên, hắn cũng sớm nhận ra đây là thiên phẩm ngoại đan.

Chỉ là việc này lại càng làm cho Long Nhược khó hiểu.

- Nhìn phẩm giai củ nó ít nhất cũng là thiên phẩm nhị giai, dung nhập ít nhất hai cái Thiên Mạch!

Hàn Nghịch Thủy cau mày, bởi vì lo lắng bị linh thức võ thánh phát giác, giờ phút này trao đổi, hắn cẩn thận từng li từng tí dùng Linh Năng trong hư không viết chữ.

Không có nửa điểm thanh âm chấn động, mà tất cả Linh Năng cũng nội liễm toàn bộ.

- Chẳng lẽ là Tông Thủ muốn mượn ngoại đan chi lực? Nhưng kẻ này không có nội tức, muốn vật ấy làm gì?

Lật Nguyên Đan chú ý những điểm nhỏ màu vàng, giờ phút này hồi tưởng lại mới nhớ tới lai lịch của vật này, hắn dùng linh năng viết chữ trên không trung.

- Đó hắn là Long nguyên, nghe nói là vật thế gian chí thuần chí tịnh của tất cả long chủng chân long. Mà cái gọi là Long nguyên là thời điểm chúng thổ nạp thiên địa linh năng tự nhiên tạo ra ở xung quanh người. Đối với chân long mấy thứ này vô dụng nhưng đối với các tu sĩ nhân tộc ta cùng với tất cả tinh thú mà nói có thể so với tuyệt phẩm đan dược. Có thể mạnh thể chất, cường cố bản nguyên, tăng khí lực. Có lẽ ý của Long Ảnh là đem Long nguyên dung nhập trong cơ thể Tông Thủ. Đúng là phung phí của trời! Có Thiên Nhân chi chướng thì phương pháp này có tác dụng gì? Dù thế nào cũng chỉ là phế nhân.

Long Nhược im lặng hồi lâu, trong lòng đồng thời dâng lên vô số nghi vấn. Chỉ là kiếm đạo truyền nhân mà thôi, Long Ảnh làm sao lại đãi ngộ kẻ này nhiều như thế?

Những nghi hoặc này vừa vặn bay lên rồi ngay lập tức bị hắn đè xuống toàn bộ.