Thần Hoàng

Chương 422: Xé đứt một tay (2)




Chỉ vô cùng đơn giản đánh ra một quyền, bá đạo ngắn gọn, chỉ một quyền miểu sát Huyền Võ tông sư ngay tại chỗ.

- Yêu ma!

Giờ khắc này trong nội tâm nàng chỉ còn dùng từ đó để hình dung Tông Thủ.

Thiếu niên gầy yếu trước mắt nàng đã không phải người chỉ huy hơn mười vạn kỵ quân nhảy vào Tây Vân Huyễn Long hai tỉnh đánh mấy trăm vạn đại quân Đào Vân Thành tan rã.

Khí thế này không người nào có thể ngăn! Cũng không người nào có thể địch! Khí thế thôn thiên địa vạn dặm, bá đạo mạnh mẽ tuyệt đối!

Máu huyết rơi vãi, toàn thân cao thấp của Tông Thủ cũng nhuộm đỏ nhưng trong mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ.

Huyền Võ tông sư bên vung kiếm lên, tách ra như hoa mai vừa đẹp vừa nguy hiểm.

Tông Thủ phảng phất không thấy được, vẫn vô cùng đơn giản giơ chân lên gối, đem nguyên lực mới thôn phệ bạo dẫn ở đầu gối.

Kiếm quang lập tức tán loạn, trường kiếm trong tay bát mạch Huyền Võ văng ra, thân hình hắn bắn về phía sau, miệng phun máu tươi.

Tông Thủ giống như cự ưng bay lượn tấn công xuống, bàn tay lớn tóm cổ người này, sau đó xương cổ bị bóp nát thành bột.

Hùng Ngọc thấy mà trong lòng run sợ, căn bản không biết Tông Thủ này bị sao mạnh mẽ thế? Quyền thế hung hãn này làm gì có bộ dạng của chân khí tiêu hao.

Mấy người bên cạnh, tâm chìm vào đáy cốc. Trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ thì nhiều hơn là vài phần quyết tử. Một trung niên chừng ba mươi tuổi trong số đó quát lạnh một tiếng:

- Người này quá mạnh mẽ, mời tiểu thư nhanh rời đi! Chúng ta liều chết ngăn hắn lại, dùng Huyễn Hình Tàng Ảnh Phù!!!

Hùng Ngọc không nói một lời, không quay đầu lại sau lưng tiếp tục chạy như điên. Mà mấy Huyền Võ tông sư dừng lại toàn bộ, không biết dùng công pháp gì, sắc mặt xanh trắng, khí tức toàn thân bạo tăng. Hai Hoàn Dương Linh Sư cũng dừng lại bỏ thân thể, thả ra thần hồn.

Tông Thủ vẫy tay lấy Lôi Dực Kiếm đề phòng linh pháp của Linh Sư phối hợp tác chiến.

- Đi được sao?

Kiếm quang lóe lên, vẫn là cuồng đình thiểm kiếm, thân ảnh của Tông Thủ trong một cái chớp mắt đã lóe ra hơn mười trượng lướt qua bên cạnh một vị Huyền Võ tông sư, kiếm quang lóe lên bắn ra một chùm máu tươi.

Không tới giây lát sau đã truy sau lưng Hùng Ngọc, Tông Thủ lấy tay một trảo tóm lấy tay trái của nàng.

Hùng Ngọc hoa dung thất sắc, cực lực giãy dụa, trường đao lá liễu trong tay chém ngược lại.

Tông Thủ vung tay ra cản lại, chỉ là cô gái này cũng không biết là luyện công pháp gì, kinh mạch trong chốc lát biến ảo bất định không cách nào chế huyệt, cũng không ép được mạch môn. Thử một lần không có kết quả, Tông Thủ dứt khoát đem thủy hỏa loa toàn hám thế chân kình phóng tới tâm mạch của Hùng Ngọc.

Đúng lúc này, sau lưng Tông Thủ truyền đến vài tiếng hét giận dữ. Không cần đi nhìn, thần hồn của hắn cảm ứng từ xa thì cảm nhận được hai luồng Linh Năng to lớn ở phía sau tuôn ra.

Đúng là hai Linh Sư Hoàn Dương dùng phương pháp đồng quy vu tận ngự sử linh khí trùng kích, trong giây lát làm hắn thất bại gang tấc.

Tông Thủ nhíu lông mày, cuối cùng là bất đắc dĩ thở dài. Tay hắn giật mạnh, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay trái của Hùng Ngọc bị xé đứt.

Sau đó thân hình hắn lóe lên vọt sang chỗ khác, kiếm trong tay như vân như huyễn đâm vào mi tâm của một Huyền Võ tông sư khác.

Mấy chục tức sau, mê quật triệt để khôi phục bình tĩnh. Chỉ còn lại có thi hài đầy đất, còn có mấy người hấp hối, nơi Tông Thủ đang đứng bị máu tươi nhuỗm đỏ. Hắn chau mày nhìn về phía Hùng Ngọc rời đi.

Nữ nhân kia sở dụng Huyễn Hình Tàng Ảnh Phù ít nhất là thất giai. Giờ phút này cho dù là thất giai Linh Sư Nhật Du cũng khó tìm kiếm tung tích nàng, huống chi là hắn không tinh thông linh pháp?

Ngay cả mùi vị máu tanh cũng bị che dấu cũng biết Hùng Ngọc là người cực kỳ cẩn thận, mặc dù bị thương tích như vậy nhưng chung quanh không hề có mùi máu.

Nghĩ tới đây, Tông Thủ càng cảm thấy kiêng kị.

Bảy vị Huyền Võ tông sư theo bên người nàng này có hai vị Linh Sư Hoàn Dương, chỉ có ba người là đến từ Liệt Diễm Sơn.

Nữ nhân này chỉ bằng một mình đã tụ tập cường giả đông như thế, hơn nữa đều không ngoại lệ khăng khăng một mực, cam tâm dù chết cũng phụ vụ.

Không nói tới trong Ma tông có đệ tử chuyên luyện mị pháp cùng mê tín hoặc thần chi thuật sợ cũng không có bổn sự như nàng ta.

Xác thực là có tư cách làm đối thủ của hắn.

Lần này để cho nữ nhân này chạy trốn, nói không chừng sẽ trở thành đại họa lớn trong lòng.

Tiếp theo Tông Thủ cười cười tự giễu lấy ra một tấm lệnh bài, đúng là Thương Sinh lệnh bài của Ngụy Húc tặng cho.

Giờ khắc này hắn đã có ý niệm vứt bỏ.

Quả nhiên con người là như thế, một khi đã có quải niệm, đã có đường lui thì tâm linh sẽ mềm yếu.

Mãi tới khi một khắc cuối cùng quyết định động thủ thì Tông Thủ mới dứt khoát bỏ đi ý định này.

Hắn buộc chính mình không thèm nghĩ nữa, ý niệm buông bỏ chỉ ở trong đầu, cho dù là chết cũng không dùng vật ấy! Đẩy mình vào hoàn cảnh hữu tử vô sinh mới thôi phát tiềm năng trong cơ thể mình.

- Sư huynh ah sư huynh, ngươi đem bảo bối này cho ta, tuy là hảo tâm nhưng lại khiến cho sư đệ ta thảm rồi.

Chần chờ do dự một phen, Tông Thủ một lần nữa ném lệnh bài kia vào túi càn khôn.

Công dụng tối trọng yếu nhất của vật ấy là xuất nhập Thương Sinh bí cảnh, đổi lại góc độ khác thì đó chưa hẳn không phải rèn luyện tâm tình đối với chính mình.

Kiếp trước hắn kiếm tâm thông minh nhưng lại không có nghĩa là tâm tình chân chính hòa hợp không sứt mẻ, không có chút sơ hở nào.

Chỉ là có chút sự tình hắn không có trải qua. Có nhiều thứ hắn cũng chưa từng có được mà thôi.

Ràng buộc của Tông Thủ này giờ đây cũng là ràng buộc của hắn. Y Nhân, Tuyết Nhi. Ở kiếp trước không ai tốt với hắn như vậy. Lúc đó hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ hai bàn tay trắng, tán tu kiếm khách, cũng không cần phải mưu tầu đường lui hay kế sách chạy trốn gì. Mỗi lần gặp chiến sự đều dùng hết toàn lực ra sức chém giết, hoặc bị ép hoặc cố ý đem mình vào tình cảnh cửu tử vô sinh mới sống sót tới cuối.

Cũng bởi vậy, thời gian dần trôi qua hắn không quan trọng tính mạng của mình, quanh năm lăn người trên lưỡi đao, tử vong đã hạ thấp uy hiếp với hắn tới mức thấp nhất, có thể nói là xem nhẹ sinh tử.

Thậm chí nếu không phải là hắn truy cầu đối với cực hạn kiếm đạo thủy chung không thay đổi, Tông Thủ thậm chí hoài nghi mình có phải trước khi mình đột phá Thiên Vị đã biến thành một cỗ cái xác không hồn không.

Mà giờ khắc này, kiếm của hắn đã chần chờ, trở nên mềm yếu, kiếm tâm trong sáng đã có sơ hở.

Bất quá đây cũng là cơ hội, nếu như không trải qua những chuyện này thì cả đời hắn đều không thể bổ khuyết.

Khinh Âm Môn sở dĩ để cho đệ tử đi vào hồng trận thậm chí là thanh lâu là để lịch lãm rèn luyện, cũng có đạo lý như thế. Đệ tử trải qua hết thảy kinh nghiệm nhân thế khiến đạo tâm của mình hình thành xử thế chi đạo.

Vài tiếng rên rỉ bỗng nhiên vang lên trong quật thất, Tông Thủ rốt cục cũng tỉnh lại, hắn nhớ còn có hai ba người còn sống.