Thần Hoàng

Chương 405: Không nghe tiếng người




Bất quá khi thế núi dần dần xoay mình thì Tông Thủ chợt nghe được bên tai, truyền đến một hồi tiếng vang tất tất tác tác, liên tục không dứt. Thân hình của hắn, tức thì dừng lại, trong nháy mắt tiếp theo sắc mặt liền bỗng dưng đại biến.

- Ma Hỏa Tinh Nghĩ, kháo bà ngoại nó, ở đây sao lại có vật này?

Trong miệng khó được hung hăng văng tục một câu, Tông Thủ lại lập tức thôi phát trạng thái ngoại cốt đến mức tận cùng, nhanh gấp 10 lần lúc trước, lôi kéo Tông Nguyên điên cuồng rút lui về sau.

Thẳng đến ngoài sau mươi dặm, trông thấy cách đó không xa, có hơn mười khối cự nham lồi lên. Tông Thủ trước tiên dùng Linh Giác tìm tòi, sau đó lập tức vui vẻ ngừng lại thế chạy, trực tiếp nhảy lên một khối cự nham chỗ cao nhất.

Trước dùng chân bước lên, quả nhiên là một loại đá cứng răn tên là Tuyết Vân Nham. Cách mặt đất ước chừng 120 trượng, độ cao cũng không sai biệt lắm, phạm vi mười trượng, không lớn không nhỏ, hai người vừa có thể thủ ngự.

Tiếp theo hắn không nghỉ chút nào, dùng hiệu suất cực nhanh mà hắn kiếp trước kiếp này đều chưa từng có vẽ linh vân, bố trí thú tinh trên thạch nham.

Nửa khắc đồng hồ sau, khi linh trận hoàn thành đã thấy được Tuyết Vân Nham kia đang dùng tốc độ mắt thường khó có thể thấy được bắt đầu cứng đờ lấy. Càng trở nên lạnh như băng, chỗ xác ngoài càng phủ lên một tầng sương lạnh.

Tông Thủ vẫn lo lắng như trước, lại lấy ra ba mươi sáu thanh phi kiếm thật nhỏ bố trí trong linh trận.

Đây là một bộ trúc diệp kiếm, ngày đó trên tế đàn Càn Thiên Sơn, khi tế thiên lấy được từ trong tay Vụ Diệp Thủ. Trong đó một ít vỡ vụn rồi, Tông Thủ cũng không đi chữa trị. Chỉ mang bộ phận còn lại ủy thác cho một vị Luyện Khí Sư lục giai trọng luyện.

Lại gia nhập một ít tài liệu quý trọng, khiến cho nó thay hình đổi dạng, biến thành một bộ phi kiếm chẳng ra gì cả như vậy. Vẫn là trúc diệp kiếm, nhưng lại nhiều thêm thuộc tính băng hàn, Tông Thủ gọi nó là Trúc Diệp Hàn Kiếm.

Hắn cũng từng thử qua dùng tâm niệm, chỉ huy bộ phi kiếm này, nhưng lại chú ý được đông, không chú ý được tây. Phi kiếm nhảy múa cuồng loạn khắp nơi, không ra gì cả.

Phán đoán tuy phi kiếm thành bộ uy năng rất lớn, nhưng yêu cần cần dùng cũng thực sự mạnh đến biến thái. Tông Thủ ngược lại cực kỳ hâm mộ, nhất thời thực sự không thể rèn luyện khả năng phân tâm kia, nên chỉ có thể tạm thời buông tha. Bất quá phối hợp với linh trận này, ngược lại uy năng không kém.

Linh trận bố xong, ba mươi sáu thanh Trúc Diệp Hàn Kiếm kia liền bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

Tông Thủ lại quan sát sau lưng, chỉ thấy bầy kiến trong dự đoán cũng không đuổi theo, mới nhẹ thở phào một cái, nhưng trong nội tâm vẫn vô cùng cảnh giác.

Tông Nguyên vẫn đứng ngoài quan sát Tông Thủ bố trí trận pháp trên đá, tuy kỳ quái nhưng cũng không quấy rầy.

Cho tới giờ khắc này, mới lên tiếng hỏi:

- Quân thượng, Ma Hỏa Tinh Nghĩ kia đến cùng là vật gì lại khiến người kiêng kị như vậy?

Lại là bỏ chạy, lại là bày trận, hắn còn chưa từng thấy qua Tông Thủ hoảng sợ thất thố như thế bao giờ.

Dùng hắn thực lực của quân thượng, cho dù là thất giai tinh thú thì hai ngươi hẳn cũng có thể toàn thân trở ra mới phải.

- Là một loại linh nghĩ tứ giai.

Tông Nguyên càng thêm kỳ quái, tứ giai? Nếu là tứ giai thì cần gì sợ hãi nhưu thế? Tiếp theo cũng chỉ nghe Tông Thủ tiếp tục nói:

- Tập tính chúng là đàn cả lũ, một bầy kiến ít nhất cũng ngoài 3000, nếu có Binh Nghĩ, ít nhất cũng là lục giai. Sinh trưởng chung quanh Ma Uyên, thích nhất là cắn nuốt sinh linh. Trời sinh đã có hai cánh, mặc dù không thể phi hành, nhưng thường thường nhảy lên cũng đạt tới trăm trượng.

Tông Nguyên nghe được da đầu liền run lên, tưởng tượng một chút 3000 cường giả tiên thiên, còn xen lẫn không ít lục giai. Lập tức mắt cũng mang theo ý kinh hãi, nhìn về phía sau lưng. Nếu bị bầy kiến này vây quanh, như vậy mặc dù là bãn lãnh bọn hắn có thông thiên thì chỉ sợ cũng phải dốc sức chiến đấu mà chết.

Lại sinh lòng sầu lo, Tông Thủ tuy bày ra linh trận đề phòng. Nhưng bị vây ở chỗ này cũng không dễ chịu gì, không được thoát thân, sớm muộn cũng đến lúc đi đời.

Bên kia Tông Thủ cũngđã dùng thủ đoạn Linh Sư gọi đến đi một ít cành khô. Lại dùng Lôi Dực Kiếm chém liên tục hơn mười đầu tinh thú ở chung quanh, sau đó thu về, ngông nghênh đốt lửa nướng đồ.

Hắn vốn không quen làm việc này, làm được một nửa liền giao cho Tông Nguyên, mình thì từng ngụm từng ngụm ăn vào. Vừa ăn lấy, một bên nói:

- Ăn nhiều một chút, tích súc chút ít khí lực, đợi lát nữa sợ là sẽ có một hồi ác chiến. Ma Hỏa Tinh Nghĩ tốc độ cực nhanh, những Binh nghĩ kia còn nhanh hơn cả Thất giai tinh thú. Một khi bị bọn hắn tập trung khí tức thì không thể trốn thoát. Bất quá chỉ cần thủ đến bình minh liền có thể thoát thân. Trời sinh vạn vật, chưa từng có vật hoàn mỹ. Mặc dù sinh linh có cường thịnh trở lại cũng đều có nhược điểm, có cách khắc chế, Ma Hỏa Tinh Nghĩ này sợ đúng là ánh mặt trời.

Tông Nguyên lúc này mới hiểu rõ, nhìn xem sắc trời, vẫn chưa tới giờ Tý. Lập tức cũng không chút do dự bắt đầu ăn như hổ đói.

Cảnh giới Võ Tông kỳ thật đã có thể Tích Cốc, thu nạp Linh Năng ngoại giới, chuyển thành khí huyết nguyên khí cho mình dùng.

Bất quá đến cấp độ này rồi, mỗi ngày tu luyện chiến đấu tiêu hao càng lớn, chỉ dựa vào mỗi mình Thiên Địa Linh Năng thì không thể được. Lượng cơm ăn ngược lại càng tăng lên gấp 10 lần.

Cũng ngay khi hai người an định không lâu, đoàn người đằng sau cũng xa xa chạy đến.

Đúng là đoàn người của Lâm Hải thư viện, xem ra rất nóng lòng tìm đến Long Môn ở sườn núi, cũng không có ý nghỉ ngơi lâu ở chân núi khiến Tông Thủ hối hận không thôi, sớm biết như thế thì cứ dày mặt ở dưới chân núi lâu một chút rồi.

Đội nhân mã kia nhìn thấy hai người Tông Thủ cũng đều lộ vẻ xấu hổ, chỉ coi như không thấy, tiếp tục đi về trước.

Tông Thủ nhíu nhíu mày, vẫn quyết định mở miệng nhắc nhở một hai:

- Phía trước có Ma Hỏa Tinh Nghĩ, đám các ngươi không nên đi tới, vẫn nên quay về sớm một chút mới tốt.

Người Lâm Hải thư viện cũng chỉ coi như không nghe thấy, dưới chân cũng không ngừng nghỉ chút nào.

Mà Khích Ngạn dẫn đầu cũng cười nhạo một tiếng.

Càng loáng thoáng nghe được một ít thanh âm truyền đến.

- Ma Hỏa Tinh Nghĩ, đó là vật gì vậy?

- Ta đã từng gặp, là một loại linh nghĩ sinh trưởng ở trong Ma Uyên hỏa mạch. Bất quá nghe nói thời Vân Hoang đã bị diệt sạch không sai biệt lắm. Chỉ còn lại một ít dưới Vân Hải?

- Đây là khiến chúng ta sợ sao? Thật đúng buồn cười. Nói đến Tông Thủ này không phải định đi Long Môn sao? Vì sao lại dừng lại chỗ này?

- Người này linh pháp võ đạo đều không có, sao có thể lên Tụ Long Sơn được? Vọng tưởng mà thôi, thực không biết tự lượng sức mình!

Khóe môi Tông Thủ lập tức một hồi run rẩy. Thầm nghĩ những người này đã muốn chịu chết, vậy cũng tùy bọn hắn đi. Thật sự chẳng muốn quản.

Sau khi ăn uống no đủ, Tông Thủ lại điều tức một chút. Hóa thịt tinh thú thành nguyên khí Linh Năng hút vào thân thể.