Thần Hoàng

Chương 387: Oa nữ chi hậu (1)




Cũng khiến Hổ Trung Nguyên hắn mất mặt với những huynh đệ rượu thịt kia. Gần đây đều như chuột chạy qua đường, không dám lộ diện ở trước mặt những người này.

Bất quá, những lời này hắn tới giờ cũng không dám nói ra trước mặt Tông Thủ. Cũng ngầm nghe ngóng phong thanh, Tông Thủ giận dữ như vậy, hơn phân nửa cũng là vì đêm đó hắn nói ẩu nói tả.

Chủ động tìm Tông Thủ khuyên can việc này, há không phải là tự tìm chết sao?

Đang suy nghĩ miên man, chợt bên tai, truyền đến từng tiếng vó ngựa, phảng phất như thiên quân vạn mã đang chạy đến cửa thành.

Người dẫn đầu chính là Tông Nguyên. Người mặc huyết giáp đỏ thẫm, trong tay cầm Tử Lôi thương, vẫn là khuôn mặt băng sơn vạn năm như trước.

Từ sau khi khi biết thân thế chính thức của mình, tên này liền như thế, ăn nói có ý tứ, phảng phất như có đại thù với người vậy.

Phía sau là gần vạn tinh kỵ chọn từ trong thiên quân vạn mã. Kỵ sĩ trong đó, mặc dù thực lực không được, nhưng ít nhất thân cũng kinh vài trận chiến. Đều là tinh duệ trong tinh duệ, che chở một liễn xe ở trung ương, dần dần chạy nhanh vào trong thành.

Hổ Trung Nguyên rùng mình, còn chưa tới kịp hành lễ. Chợt nghe sau lưng, vô số người nhao nhao quỳ gối, mấy chục vạn người thanh âm hợp thành một cổ.

- Con dân Càn Thiên cung nghênh quân thượng trở về thành!

Trong liễn xa xa hoa, Tông Thủ hồn nhiên không biết toàn bộ Đông Lâm Vân Giới, giờ phút này đều bởi vì tin tức hắn khiến Hùng Bá Phong Nộ phải chặt tay tạ tội mà chấn động không yên. Thậm chí quái vật khổng lồ ở trung ương vân lục cũng bị kinh động.

Khi vừa đến cửa Càn Thiên Thành, thanh âm ầm vang kia lại khiến hắn càng thêm hoảng sợ, ngay sau đó liền đắc ý.

Có thể thấy được dân chúng của Càn Thiên Sơn vẫn rất hiểu lý lẽ, biết được mình là minh quân.

Mình mặc dù không có lòng làm quân, nhưng thấy uy danh của mình ở Càn Thiên Sơn lại cao như thế khiến hắn cũng cảm thấy vui mừng, không phí công mình một phen khổ tâm.

Hắn cũng không phải chưa nghĩ qua sẽ đi ra ngoài, tiếp nhận vạn dân hoan hô. Kiếp trước thấy người lãnh đạo những quốc gia kia đi một đường, hoan hô một đường, tựa hồ cũng rất phong cách, lòng hắn rất hướng tới, nhưng hết lần này tới lần khác hiện giờ lại không được.

Vừa nghĩ tới việc này, Tông Thủ lại vô cùng xoắn xuýt.

Bỗng nhiên trên đầu run lên, chỉ cảm thấy một cỗ tư vị tiêu hồn thực cốt bỗng nhiên truyền vào tâm niệm khiến thân hình Tông Thủ có chút nóng lên, phát nhiệt.

Chính là Hiên Viên Y Nhân đã cầm lấy đôi tai trên đầu hắn, đang vô cùng hiếu kỳ mà chơi đùa lấy.

- Trách không được trước kia khi đồng hành, người trốn trong Phiên Vân Xa chết cũng không ra gặp ta. Nguyên lai là đã thức tỉnh Thiên Hồ yêu thân, hì hì, đôi tai này thật là đáng yêu.

Tông Thủ nghe vậy giận dữ, chợt lại cảm thấy vô cùng uể oải. Từ sau khi khi tu vị linh pháp hắn đột phá đến Hoàn Dương Cảnh thì yêu thân kia lại lần nữa bắt đầu xuất hiện.

Lần này lại mọc đuôi rồi, từ ba cái hồ vĩ lúc trước trực tiếp biết thành năm cái. Bởi vậy liên tục mấy ngày cũng không thể không kiềm chế hiện yêu thân.

Sớm biết như thế, hắn nên đợi đến lúc quay lại Càn Thiên Sơn sẽ bế quan tu hành một hồi.

Kết quả hôm nay trở về đã bị Hiên Viên Y Nhân bắt được nhược điểm.

Đôi tai kia thật sự rất nhạy cảm, bị Hiên Viên Y Nhân nhéo nhéo liền cảm thấy toàn thân bủn rủn, dục niệm lại bùng cháy mạnh, cực kỳ mâu thuẫn. Nếu không phải cân nhắc lúc này đang trước mặt mọi người, bên ngoài vây quanh mấy trăm vạn người thì hắn cơ hồ đã không thể đè nén được dục niệm trong lòng rồi.

Thấy Hiên Viên Y Nhân vẫn không có ý buông tha, lại càng làm mạnh hơn, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhéo lấy từng cái hồ vĩ của hắn, hào hứng dạt dào.

Tông Thủ lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận đến nghiến răng:

- Y Nhân tiểu nữu, ngươi đây là đang đùa với lửa! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không hợp với nhân nghĩa chi đạo!

- Nhân nghĩa? Đó là vật gì vậy?

Hiên Viên Y Nhân vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, nhẹ thở một hơi bên tai Tông Thủ:

- Cho ngươi trước kia khi dễ ta, lần kia trong đan thất rất là đã ghiền đúng không? Về sau còn dám hay không?

Tông Thủ lập tức không thể khống chế, thật sự cực kỳ khủng khiếp rồi! Nhất định phải xuất thủ mới được!

Hắn xoay người một cái liền đè Hiên Viên Y Nhân dưới thân, một tay giống như linh xà thăm dò vào trong nội y của Hiên Viên Y Nhân, nắm lấy khối thịt mềm trắng noãn kia, hơi khiêu khích chỗ nhô lên, Hiên Viên Y Nhân liền không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ.

Tiếp theo trong nháy mắt, thanh âm khiến lòng người ngứa ngáy kia lại bị Tông Thủ triệt để ngăn chặn. Đầu lưỡi như độc xà đưa vào, quấy lung tung, mỗi lần đầu lưỡi chạm nhau đều chỉ cảm thấy thân hình tê dại, khí tức nóng bừng.

Mà tay kia, càng thăm dò vào trong quần áo Hiên Viên Y Nhân, không ngừng vuốt ve hai cái đùi trắng của nàng, từng chút một tìm kiếm tới nơi thần bí nhất kia.

Hiên Viên Y Nhân lập tức xấu hổ, bên ngoài xe còn có rất nhiều người đấy! Tông Thủ này quả thực không biết xấu hổ, sao có thể như vậy được?

Lại ẩn ẩn cảm thấy rất hưng phân, hết sức chờ mong. Lúc bàn tay lớn của Tông Thủ rốt cục chạm vào hoa tâm kia, Hiên Viên Y Nhân lập tức chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, trong cơ thể phảng phất như có dòng điện nhảy loạn lên vậy. Hai bàn tay như ngọc nắm chặt ga giường. Khoái cảm trước nay chưa từng có bỗng nhiên rung động tâm linh, khiến thân hình nàng không còn một chút sức lực.

Cặp tay kia của Tông Thủ phảng phất như có ma lực khiến nàng khoái cảm như nước thủy triều, cũng thấy trống rỗng, dục vọng sâu thẳm trong nội tâm cũng từng chút một bị câu dẫn ra.

Sơ Tuyết ở một bên cũng đã xấu hổ không dám nhìn tới, sắc mặt ửng hồng nhìn sang một bên, cuối cùng thật sự không nhìn được nữa nói:

- Thiếu chủ, ngươi đây là đang làm gì thế?

Nhược Thủy trừng mắt nhìn, sau đó mắt lộ vẻ nghi hoặc:

- Chẳng lẽ chủ mẫu nàng cũng trúng độc?

Tông Thủ đến cùng vẫn còn vài phần lý trí, tuy hận không thể hành quyết Hiên Viên Y Nhân ngay tại chỗ, nhưng giờ phút này đến cùng vẫn không đúng chỗ. Cô nàng này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay hắn, bất quá lại không phải trên liễn xa này.

Cuối cùng hắn thở ‘ hồng hộc ’, bò lên từ giường. . Giờ phút này Hiên Viên Y Nhân đã triệt để xụi lơ năm trên giường, không thể động đậy.

Lúc tay phải Tông Thủ rút ra khỏi quần áo tán loạn kia thì đã ướt sũng, dính đầy d*m thủy của Hiên Viên Y Nhân. Lần này quả thực chính là hồng thủy tràn lan, so với lần trước trong đan thất còn lợi hại hơn nhiều.

Lại nói cô nàng này, thân thể thật sự là mẫn cảm không bình thường.

Tông Thủ vui lên, quơ quơ về phía Hiên Viên Y Nhân!

- Biết rõ lợi hại chưa? Lần sau còn dám hồ đồ, nhất định sẽ xử cô!

Trên mặt đẹp của Hiên Viên Y Nhân đã đỏ bừng như máu. Học theo những con đà điểu vùi đầu vào cát kia, dùng gối đầu che mặt, tuyệt không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý kia của Tông Thủ.