Thần Hoàng

Chương 385: Nhân tuyển Long môn (2)




Liên Thành im lặng hồi lâu, thành chủ đã tâm ý đã quyết, hắn có khuyên như thế nào cũng không tác dụng.

Kỳ thật tâm ý của hắn cũng ẩn ẩn có chút chờ mong.

Trong mây mù, một chỗ ở vân hải trên đá ngầm san hô, tay Long Nhược nhẹ nhàng dò xét bắt được một đầu Hồng Tấn Điểu.

Từ bắp chân của nó lấy ra mảnh tơ lụa trong ống trúc, trong giây lát, ánh mắt Long Nhược tối tăm phiền muộn đến cực hạn.

- Tông Thủ!

Trong miệng hắn thì thầm hai chữ này, ánh mắt Long Nhược nhất thời phức tạp khó tả.

Tinh tế miệt mài theo đuổi, người này không thực xin lỗi chính mình nhưng mấy tháng nay, danh tự đó như trở thành giấc mộng má lúm đồng tiền, thủy chung quanh quẩn không đi.

Thậm chí ngay cả như vậy Long Nhược cũng không cách nào làm gì được kẻ này. Nếu không gạt bỏ, ngược lại làm cho này Tông Thủ vang danh ngũ chiến ngũ tiệp Thiên Phương Tây Bình hai tỉnh, chiến một trận Hổ Lăng Khâu chiếm trước tiên thủ. Không ngờ Tông Thủ dụng binh sắc bén như thế.

Chính mình lúc trước thật sự là xem thường hắn.

Giờ phút này tình hình quả thực là như nghẹn ở cổ họng không nói không được, mà lại có cảm giác lửa sém lông mày cảm giác, cứ tiếp tục như thế, ngày sau khi hắn muốn chèn ép, cũng chưa chắc ép được.

Thở sâu một hơi, Long Nhược tiện tay ném nó vào trong vân hải rồi sau đó thì lâm vào trầm tư.

Chốc lát sau lại nghe một tiếng cười cởi mở vang lên sau lưng:

- Long sư huynh nhập thần như thế là suy nghĩ về chuyện Long Môn sao?

Long Nhược cả kinh bỗng dưng nhìn lại: 

- Thì ra là tổ sư đệ!

Người phía sau hắn là Tổ Nhân Cuồng, Long Nhược không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm nói:

- Là có chút lo lắng, lần này Long Môn ảnh lưu niệm, dù sao cũng là chỗ của võ đạo thánh nhân. Không biết Long Nhược có thể từ đó ngộ đến mấy thành, vì vậy lo được lo mất!

Tổ Nhân Cuồng nao nao, Long Nhược dĩ vãng cho hắn ấn tượng là tự tin bình tĩnh, lẽ ra không nên như thế mới đúng.

Nhưng hắn cũng không nghĩ kĩ mở miệng an ủi:

- Linh pháp võ đạo, ngày sau khi đều là trăm sông đổ về một biển. Thánh cảnh cường giả cũng đã tiếp cận một cảnh giới này. Long sư huynh lần này nhất định có thể có đoạt được. Tiếp theo sư tôn nói ngươi và ta mười hai ngày sau thì xuất phát. Đúng rồi, lần này đồng hành còn có hai vị sư điệt Nghiêm Phi Bạch cùng Ca Hàm Vận. Hai người này, Long sư huynh có nghe thấy chưa?

Long Nhược gật nhẹ đầu, hai người này nhập môn chưa đủ một năm thì tiến vào Võ Tông đỉnh phong, một kẻ khác thì đến Dạ Du sáu phù chi cảnh. Nghe nói nhập môn không lâu thì phân biệt xuất thủ, phá Minh Kiếm Thai cùng Thiên Phù Thai ở trong Vân Cung trở thành đích truyền trong môn.

Bốn đời trong môn phóng nhãn cả tông đều là nhân tài số một số hai.

Nhân vật như vậy, hắn sao có thể có thể không có nghe nói?

Lập tức hắn lại nhớ tới Tông Thủ, Nghiêm Phi Bạch Ca Hàm Vận tuy là không tệ. Khả năng tại thân luân cùng lúc phá vỡ Minh Kiếm Thiên Phù hai đài, tông môn vạn năm ũng chỉ có một người Tông Thủ.

- Đúng rồi! Còn có một sự tình có chút kỳ quái!

Tổ Nhân Cuồng bỗng nhiên cười nói:

- Lần này cùng đi Long Môn còn có một người. Sư huynh ngươi nhất định không thể tưởng được người này là ai, là Tông Thủ đạt được tư cách ngoại môn mà vào. Cũng không biết là người phương nào đem tên của hắn báo lên. Nghe nói sư tôn cũng có chút kinh ngạc! Hắn là thân song mạch, thân có Thiên Nhân chi chướng, tàn hồn, cũng không biết hắn đi vào trong đó làm cái gì.

Ánh mắt Long Nhược thoáng chốc mãnh liệt co lại, quang trạch làm cho người ta sợ hãi.

Ngay tại hai ngày thời gian sau đó, ở trung tâm thổ địa, trong tòa cung điện đẹp đẽ quý giá trong 120 đại thành .

Một lão giả mặc Minh Hoàng Long Bào bỗng nhiên nhướng lông mi màu trắng lên cầm tấu sớ này.

- Càn Thiên Sơn, sáu chiến sáu nhanh, khắc bảy tỉnh chi địa. Thú vị!

Lão nhân vừa nói, một bên cầm lấy tấu chương tinh tế quan sát. Chốc lát sau, càng có chút hăng hái nói:

- Vị thiếu quân Càn Thiên này rõ ràng còn phế vật tay trói gà không chặt. Man Hoang chi địa không ngờ lại có thiếu niên anh kiệt như thế này! 

Án thư đối diện lão giả hoàng bào kia còn ngồi một người, niên kỉ chừng 30 tuổi, cho dù là ở trong hoàng cung thì thân cũng mang trọng giáp, khuôn mặt thanh tuyển, râu dưới cằm dài tận ngực, lộ ra vô cùng uy nghiêm.

- Kẻ này ta có biết, nghe nói chỉ có 14 tuổi, thủ đoạn tâm kế không dưới cha hắn. Ta vốn tưởng sau khi Tông Vị Nhiên qua đời thì Càn Thiên Sơn nên suy sụp, không nghĩ tới kẻ này rõ ràng lại bỗng nhiên nổi tiếng, ở Đông Lâm Vân Giới khí thế lại mạnh như thế. Ta từng nghiên cứu kỹ cách hắn dùng binh, kỳ thật cũng không có chỗ nào thần kỳ. Chỉ có hai điểm, một là chu đáo, hai là mau lẹ, thường đều đánh thẳng vào chỗ hiểm, đánh địch ba thốn, khiến người không kịp đề phòng. Thực không giống như là người chỉ vừa dùng binh, ngược lại phảng phất như đã thân kinh bách chiến vậy.

- Ah? Thái úy lại đánh giá người này cao như vậy sao?

Lão giả hoàng bào lông mi trắng khẽ nhúc nhích, sau đó lại trầm ngâm nói:

- Mười hai hành tỉnh, chính là nam bắc vạn dặm, Càn Thiên Sơn này đã miễn cưỡng có thể lập quốc xây dựng chế độ rồi. Thậm chí ngày sau thống nhất Đông Lâm Vân Giới cũng có thể.

Lão giả bỗng dưng đứng người lên, đi đến giá sách một bên. Vốn từ tầng một có chữ giáp Giáp, vách thứ mười ba lấy ra một cái tông cuốn. Chỉ thấy trên mặt kia thình lình có ghi mấy chữ Càn Thiên Sơn Tông Vị Nhiên.

Lão giả hoàng bào sau đó liền dùng bút, ở sau chữ Tông Vị Nhiên viết xuống danh tự ‘ Tông Thủ ’.

Tiếp theo lại nghĩ nghĩ, liền thêm ở sau bốn chữ ‘ thiếu niên đáng sợ ’.

- 14 tuổi? Nhớ rõ trẫm 14 tuổi, còn chỉ biết chọc chim chọc chó, chơi bời lêu lổng, nhưng Tông Thủ này đã lên chiến trường, phá mấy trăm vạn quân. Trẫm nếu có thể sinh con như thế, ngày sau sao còn lo lắng vì Thần Hoàng chi biến kia nữa sao.

Tự giễu cười cười, lão giả lần nữa đặt tống cuốn kia lại, cắm vào vách thứ hai mươi bốn.

Nhìn giá gỗ kia, sau đó ánh mắt sâu kín:

- Cường địch chưa đi đã thêm địch mới. Trẫm cũng không biết nên là uể oải hay hưng phấn nữa.

Thân hình trung niên được gọi là Thái úy kia khẽ run, sau đó liền khôi phục trấn tĩnh. Quân hoàng như thế, hắn những năm gần đây đã sớm thành thói quen.

Cùng thời gian, bên ngoài mười mấy vạn dặm, Đông Lâm Vân Giới, cũng có một người đang đứng ở đầu tường khắc danh tự của Tông Thủ lên tường.

Người này chừng hai mơi, cái trán rộng lớn, ngũ quan kỳ dị lại không lộ ra xấu xí, ngược lại có một loại khí chất đặc biệt, bên cạnh đi theo mấy người, theo đó dò xét tường thành. Giờ phút này đều lẳng lặng đứng sau lưng thanh niên kia.

- Càn Thiên Sơn, Tông Thủ!

Thanh niên khắc xong một nét cuối cùng, vẫn yên lặng. Rồi sau đó mặt âm trầm, nhìn về phía thành trì sau lưng .

Đây là một tòa đại thành tuyệt không kém hơn Càn Thiên Sơn, thậm chí còn vượt qua. Phố xá phồn hoa, đám người dày đặc, ma vai sát chủng.