Thần Hoàng

Chương 377: Tộc diệt thành vong




Khóe môi Tông Thủ tức thì run rẩy, lão Nhâm Bác này quả nhiên muốn bắt hắn bỏ tiền túi ra.

- Thừa tướng, cô tại Thông Linh đảo mua xuống 800 nguyên diệt nỏ, những thứ này cũng nằm trong hạng múc ăn bắn, ngươi sao cũng không tính toán vào?

Thấy Nhâm Bác giống như cười mà không phải cười, cũng không đáp lời nói. Tông Thủ hơi cứng miệng, đối mặt với lão thần này, lần đầu Tông Thủ có loại cảm giác bại trận. Bỏ qua chuyện này, hắn đọc "Dự toán" do Nhâm Bác làm ra.

Đập vào tầm mắt đầu tiên là "Mượn tiền"Chém trọn vẹn năm thành. Có đủ lý do là tài chính Càn Thiên Sơn hôm nay đầy đủ chèo chống.

Mí mắt Tông Thủ nhảy lên cố nén đem xúc động trục xuất Nhâm Bác tiếp tục đọc.

Rồi sau đó hắn như có điều suy nghĩ nói:

- Dự toán của Thừa tướng có chút cổ quái! Dùng tính toán này thì phần lớn thú tinh Hồn thạch đều rơi vào trong tay võ tu Linh Sư ở trong thành.

Nhâm Bác nghe vậy thì hơi cúi người:

- Đúng vậy! Nhâm Bác cẩn thận cân nhắc, nếu như có quá nhiều thú tinh Hồn thạch chảy vào thị trường sẽ bị giảm giá trị trên diện rộng khiến cho tài phú con dân nội thành rút lại. Vì vậy cẩn thận cân nhắc qua, tốt nhất là mau chóng tiêu hao chúng đi.

Ánh mắt Tông Thủ sáng lên, tức giận lập ức biến mất chín thành. Niên đại này, con người hiểu được tiền tệ quá nhiều khiến tài phú con dân bị giảm giá trị không thấy nhiều.

Mặc dù là bất mãn này Nhâm Bác keo kiệt, Tông Thủ lại miễn cưỡng còn có thể sử dụng. Vừa cẩn thận xem tiếp, Thiết Cương Điện cũng đã kiến thành hơn phân nửa rồi.

- Rất tốt, rất được ý cô.

Đang nói tới đây, Tông Thủ chỉ thấy xa xa một đoàn kỵ sĩ chạy băng băng đến. Người cầm đầu đúng là Tông Nguyên, hắn xuống ngựa cũng:

- Quân thượng, Na Tạ không muốn hàng!

Lông mày Tông Thủ lập tức nhíu lại, toát ra lãnh ý:

- Nói tha cho con nối dõi dưới mười sáu tuổi của bọn hắn không vậy?

Thấy Tông Nguyên hồi lâu im lặng, Tông Thủ hiểu trong lòng, lập tức lại mỉm cười lạnh một cái:

- Nếu hắn đã muốn tiêu vong cùng thành thì ta thanh toàn hắn, đẩy Nguyên Diệt Nỗ lên trước.

Thần sắc Nhâm Bác khẽ nhúc nhích, nhìn về phía tiền quân, chỉ thấy mấy trăm Nguyên Diệt Nỗ được kéo ra chỉ về phương hướng Tây Giới Thành. Hai mươi vạn người hoan hô từng đợt.

Nhâm Bác biết được Nguyên Diệt Nỗ được Tông Thủ mang theo ở bên trong túi càn khôn, theo quân chinh chiến. Bất quá tổng cộng cũng không dùng mấy lần, dẹp yên ba tỉnh, đánh tan đại quân, phần lớn là trong chiến đấu. Kích phát Nguyên Diệt Nỗ không tiện, bố trí khó khăn, tiêu hao quá lớn, không dùng quá máy lần, Tông Thủ định dùng nó để chấn nhiếp chư thành.

Mà khi nhớ tới một lần bắn cần tiêu hao 800 lục giai thú tinh, cơ hồ tương đương với một phần ba thu nhập hàng năm trước kia khiến Nhâm Bác đau tới cắt da cắt thịt:

- Quân thượng, Nguyên Diệt Nỗ mặc dù tốt nhưng tiêu hao quá lớn. Ngày sau ít dùng thì tốt hơn.

Tông Thủ nhìn hắn rồi lắc đầu:

- Cô ngược lại cảm thấy, đám người kia đã tồn tại tử chí, vò đã mẻ lại sứt, không nhất định phải dốc sức liều mạng cùng bọn họ hao tổn tính mạng của bộ hạ.

Lời vừa nói ra, rất nhiều thị vệ chung quanh khuôn mặt có chút động, mặt hàm kích động đỏ ửng. Chỉ cảm thấy theo chủ thượng như vậy dù là chết trận cũng cam tâm.

Nhâm Bác cũng giật mình, rồi sau đó thì khen ngợi cười cười, nhìn về phía phương xa. Không tới giây lát sau, 800 Nguyên Diệt Nỗ đã tiến vào quá trình tụ lực.

Nhưng tiếp theo sau một khắc, chỉ thấy cửa thành bỗng nhiên mở rộng. Dùng Tạ Dung cầm đầu, một đám tướng lãnh Tây Giới Thành sắc mặt tái nhợt đi bộ ra khỏi cửa thành.

Hổ Trung Nguyên cười lạnh một tiếng thống soái một đám kỵ sĩ chạy băng băng tới, sau đó bắt chúng quỳ xuống trước gò núi.

Tiếp theo Sài Chu giục ngựa hoành búa đến trước người Tạ Dung lạnh giognj hỏi:

- Có nhớ ở trên Thông Linh đảo ngươi đã nói thế nào không?

Tạ Dung xanh mặt, không nói được lời nào, Sài Chu không tức giận.

- Ngươi nói quân thượng còn trẻ vô năng không thể khiến cho bọn ngươi tâm phục, cũng không tin quân thượng có thể mang bọn ngươi săn bắn dưới Vân Hải. Vì vậy Việt Quan Vân chiêu mộ các ngươi không thể không đi. Có thể chuyển dưới cờ Đào Vân Thành là chuyện may mắn nhất đời của ngươi.

Nói đến chỗ này, trên mặt Sài Chu tràn đầy nụ cười lạnh:

- Hiện tại thì như thế nào? Những lời này ngươi có dám nói lại không?

Tạ Dung trầm mặc như cũ hiện tại như thế nào kỳ thật cũng không cần hắn phải trả lời.

Bốn ngàn vân hạm bị đánh chìm dưới Vân Hải, mà Càn Thiên Sơn hắn không coi trọng lại thắng lợi trở về. Thậm chí Việt Quan Vân cũng bị thân hình hai đoạn, tử trạng thê thảm.

Dưới cờ tứ tỉnh, hôm nay chỉ còn lại có một tỉnh kéo dài hơi tàn.

Kỳ thật từ lúc hai mươi ngày trước đó hắn đã có ý hối hận, sớm biết như vậy thì trước đó sao còn làm?

Lúc ấy kinh nghiệm thiên tân vạn khổ cuối cùng trốn về, kỳ thật cũng không phải không có sinh ra ý niệm buông tha, nhưng mà cuối cùng may mắn chiếm được thượng phong đợi phát hiện tình hình không ổn. Tông Thủ dùng xu thế quét ngang đánh vào Huyễn Long Tam Tỉnh thì có muốn chạy trốn cũng đã đến bước đường cùng.

Một tiếng than nhẹ trong miệng thốt ra, Tạ Dung chỉ thấy một đạo phủ quang sáng như tuyết, cổ hắn cảm giác khí tức băng hàn, tiếp theo trong nháy mắt đầu của hắn bay vút lên, tầm mắt lăn lộn cho đến khi không thấy gì nữa.

Tông Thủ giờ phút này cũng ra khỏi liễn xa hào hoa xa xỉ cưỡi một đầu tứ giai chiến câu đến trước gò núi.

Mắt thấy Tạ Dung và các tướng lĩnh Tây Giới Thành bị áp ở dưới mặt từng cái chém đầu. 

Mí mắt Tông Thủ khẽ run lên ngược lại nhìn hướng chư thành chi chủ sau lưng.

- Tình hình nơi này các ngươi thấy rõ chứ?

Giờ phút này người đứng ở trong lều ấm cũng nhao nhao đi ra. Vô luận là nhân vật nào cũng có thần sắc cung kính đứng ở đó trên mặt đất ướt lạnh.

Trong lòng cảm giác chấn động, kính phục hay là bất mãn, ai cũng nín thở, trước mặt Tông Thủ thở mạnh cũng không dám.

- Cô khác phụ vương. Phụ vương đối đãi các ngươi quá tốt giống như tay chân. Tông Thủ lại không nhiều kiên nhẫn như vậy, ngày hôm nay dùng trời xanh làm chứng, cáo tri chư vị. Trong chư thành này, còn ai dám tái sinh dị tâm, Tông Thủ nhất định tàn sát thành của ngươi, diệt quốc gia của ngươi. Lời này đừng tưởng cô nói giỡn.

Sau khi nói xong Tông Thủ nhẹ giọng cười cười, cũng không trở lại liễn xa giục ngựa nghênh ngang rời đi..

Hai mươi vạn Càn Thiên Sơn tinh nhuệ bố trí ở ngoài thành không thể đi theo được, chỉ có Tông Nguyên không bao lâu thì tổ chức một chi hai vạn người đuổi theo.

Bụi mù bay lên, hồi lâu sau gò núi mới lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Mãi tới khi Tông Thủ cùng một ít tinh kỵ rời đi xa xa, trên đồi núi nhỏ không còn bóng người Càn Thiên Sơn. Mọi người mới nhao nhao ngẩng đầu, vốn là ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú rồi sau đó cũng ly khai, ba năm người một đám, một đường nghị luận sôi nổi.

Phần lớn chia làm hai cỗ, một là thành quốc chi chủ dưới cờ Càn Thiên Sơn nguyên bản thần sắc nhẹ nhõm, tuy là lần này Tây Giới Thành thành diệt, mà trong lòng chấn nhiếp, có chút bầu bí thương nhau.