Thần Hoàng

Chương 1759: Bố cục mười ngàn năm




Tông Thủ phóng đao ra thì không để ý đến Dạ Luân Hồi nữa. Không có người rõ ràng hơn hắn, Lục thần ngự đao thuật đã thay đổi qua kết hợp với Trảm tiên đao khí, thần uy của Tăng huyền trì pháp dực,

thì uy lực của nó còn hơn cả thần thông vô thượng khác, gần gấp đôi Minh hà cáo tử kiếm!

Cho dù Dạ Luân Hồi có dạng pháp bảo bảo mệnh gì cũng không thể tránh thoát. Vì một đao kia, đánh thẳng vào căn cơ.

Sau đó ánh mắt của Tông Thủ dừng lại trên người Dạ Luân vương Nhiên Long sắc mặt trắng bệch kia, hàng lông mày hơi hơi nhíu lên.

Người này đúng là có chút khó giải quyết. Chỉ còn lại một đường Trảm tiên đao khí, như thế nào cũng không thể lãng phí ở trên người người này. Lại cần phải giải quyết người, cho dù hắn và Hiệp Hiên liên thủ cũng chỉ tốn một chút sức lực mà thôi.

Nhưng nếu đợi đến khi giới vực lâm thở này tan biến thì lại phiền toái.

Thì bỗng thấy hơi thở Nhiên Long kia cứng lại, ánh mắt tối nghĩa, run sợ nói:

- Nghe nói bệ hạ có một thân phận khác chính là Thượng đế Phật môn, Phật tổ tương lai? Hôm nay Nhiên Long long thua tâm phục khẩu phục, nguyện ý quy y Phật môn!

Hiệp Hiên cùng Lục Vô Bệnh hai mặt nhìn nhau, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc nghe lầm. Tông Thủ cũng nhíu mày kinh ngạc, rồi cười lạnh. Chỉ đánh ra một phù ấn vạn tự, bay thẳng vào người Nhiên Long.

Cho dù người nọ thiệt tình hay giả ý, đều vì kéo dài thời gian, đều muốn lá mặt lá trái. Quan trọng nhất là thời gian của hắn không nhiều, không cần thiết lãng phí trên người người này.

Chỉ cần người này trong nhất thời nửa khắc này không làm loạn là được.

Nhiên Long kia cũng không phản kháng, tùy ý để vạn phù ấn đi vào cơ thể. Đây là cấm chế, trong vòng một tháng, sống chết của Nhiên Long đều nằm trong tay Tông Thủ.

Sau hơn mười lần hít thở, giới vực lâm thời này lập tức vỡ ra như bọt biển. Ngay lúc Tông Thủ hiện thân ở khoảng cách hư không,

thì thấy một lực lượng như núi như biển mênh mông từ xa xa bay tới.

Trong lòng Tông Thủ vang lên một tiếng “ầm rầm”, trong mắt hiện lên vẻ hồi hộp nghưng trọng. Rốt cuộc cũng đến! Người luôn luôn đứng ở sau màn điều khiển, đầu sỏ khiến cho Hi Tử chết.

Trận chiến giữa Đại Kiền và Dạ Ma lúc này đã phân rõ thắng bại. Sau khi hai vị quốc chủ chết, Ma đình Ám Thế trong vòng trăm năm đều phải chịu cảnh bấp bênh, không còn sức khuếch trương.

Kẻ thù bên ngoài đã lui lại, giờ phút này đã cơ hội tham gia tốt nhất. Nếu bỏ qua trận chiến hôm nay, Đại Kiền và Thương Sinh Đạo sẽ lên như diều gặp gió, cánh chim đầy đặn. Cho dù là Đạo môn hay người nào cũng không còn bất kỳ cơ hội ngăn cản nào nữa.

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, mục tiêu của lực lượng mênh mông kia không phải là Tông Thủ, mà là mười hai người đồng trấn quốc.

Mục tiêu tuy không phải lại hắn, nhưng lại khiến cho Tông Thủ cơ hồ mất hết can đảm, không suy nghĩ được gì nữa. Giống như tư tưởng bản thân, thời không xung quanh, đều bị ngưng kết. Ý nghĩ tuyệt vọng dâng trào trong lòng.

Giống như khi Dạ Vô Cực Dạ Luân Hồi đối mặt với Trảm tiên phi đao kia vậy. Có thể cảm ứng được, có thể nhìn thấy, nhưng không thể làm ra bất kỳ động tác nào, cũng không biết nên chống đỡ như thế nào.

Trong hồn hải, miếng bảo bàn màu xanh ngọc mà Tú Quan để lại cho hắn đang chuyển động điên cuồng, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt. Một khi cảm ứng được tình cảnh của hắn đang nguy cấp chồng chất, trận bàn sẽ tự động vận chuyển, triệu hồi Tú Quan đã ở xa ngoài thế giới khác.

Nhưng lúc này, đừng nói là khoảng khắc một phần ba mươi ngàn, cho dù là ba triệu, ba mươi triệu, ba trăm triệu, Tông Thủ cũng tự giác mình không thể chống đỡ.

Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, cả người hắn hèn mọn như hạt bụi trong không khí, nhỏ bé không đáng kể.

Bất quá ngay sau đó, chợt nghe một giọng nói xa xưa già nua từ một bên sườn phía xa xa truyền đến.

- Đạo hữu hôm nay rốt cuộc vẫn hiện thân như thế! Hi Tử năm xưa từng nói với ta, Vân Giới nếu thực sự có một người như đạo hữu tồn tại, thứ duy nhất có thể khiến đạo hữu kiêng kị chính là mười hai người đồng trấn quốc! Lời này quả nhiên không giả.

Vừa mới chấm dứt câu nói, Thái Cực đồ ở phía xa xa đột nhiên hóa thành tia sáng bay tới, ở trong khoảng cách hư không biến ảo thành một cây cầu vàng, trấn áp toàn bộ nguyên lực linh năng bốn phía.

Ngay cả luồng lực khổng lồ đang bay tới kia cũng bị cầu vàng hóa giải hơn bảy mươi phần trăm. Trong mắt mười hai người đồng trấn quốc lúc này bỗng phát ra ánh sáng kỳ lạ, thoát khỏi ý niệm khống chế của Tông Thủ. Sau đó cùng một lúc ra quyền đánh về một chỗ trong hư không.

Ý niệm của Tông Thủ lúc này rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, nhưng trong chớp mắt, ý thức lại trở nên trống rỗng. Còn không kịp suy nghĩ cẩn thận thì xung quanh đã nổ mạnh. Ba người Tông Thủ bị lực nổ lan rộng kia đẩy ra khỏi khoảng cách hư không.

Tông Thủ đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ này cách đài Trảm giới và thế giới Thiên Phương không xa mấy, chỉ cách hai ba thế giới mà thôi.

Nhưng lúc này, cho dù là vị Thánh tôn “Không Dạ” của tộc Dạ Ma kia, hay là đám người Long Ảnh, ai cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, đưa ý niệm đến chỗ này.

Nhưng giới hà hư không lại lần nữa chấn động. Trận chiến xảy ra ở trong khoảng cách hư không rốt cuộc cũng lan ra thế giới bên ngoài. Cũng may đều ở trong mức thừa nhận của toàn bộ giới vực, lực tuy mạnh, nhưng vẫn chưa gây ra hậu quả xấu gì.

Tông Thủ đến bây giờ mới khôi phục năng lực tự hỏi. Trong phút chốc, hàng trăm hàng ngàn ý tưởng hiện lên trong đầu.

Từ Bi Đạo Quân, Đạo Tông Thủy Sang, tổ tông Kiếm tông. Quả nhiên như suy đoán của hắn, vẫn che giấu rình coi ở bên cạnh.

Mười hai người đồng trấn quốc lại là thứ mà người nọ sợ hãi kiêng kị nhất ư? Hi Tử cư nhiên đã sớm đoán ra?

Mười hai người đồng trấn quốc kia nay đã hoàn toàn không bị ý niệm của hắn thao túng nữa. Chúng giống như có linh thức, lúc trước căn bản là không phát hiện ra, cũng không biết từ đâu đến. Chẳng lẽ mười ngàn năm trước, Hi Tử là động tay động chân trên người chúng?

Nói vậy thì mười ngàn năm trước, Hi Tử đi vào mộ Tần hoàng không phải là đề phòng Tần hoàng sống lại làm hại đời, mà là để lại phục bút này, đối phó với người này?

Trận chiến hôm nay của các ngươi, tổ sư Hi Tử năm xưa đã sớm đoán được rồi sao?

Sắc mặt Tông Thủ cổ quái. Nhưng ngay trong lần hít thở tiếp theo, khoảng cách hư không ở không xa bị xé mở ra.

Đầu tiên là một vị lão giả tay cầm một quyển bảo thư màu tím, thong dong từ trong bước ra. Sau đó là mười hai người đồng trấn quốc cũng lục tục bay ra. Trên cơ thể bằng đồng kia lúc này đều trải đầy vết thương, cũng may mà không trúng chỗ quan trọng. Với thủ đoạn luyện khí của Mặc gia, chút xíu tổn hại ấy, người đồng trấn quốc có thể tự mình khôi phục.

Bất quá điều mà Tông Thủ để ý chính là hơi thở tản ra trên người người đồng lại hình như có vài phần tương tự với Luyện thần kiếm của hắn.