Thần Hoàng

Chương 1650: Trung thượng tứ khố (2)




Trong sáu người chỉ duy nhất có một mình mình không cảm ứng được ý niệm áp bách kia, là vì hai người đều là hoàng đế hay sao?

Tông Thủ thở ra một hơi sâu, bắt đầu khởi động khí huyết trong cơ thể, cưỡng chế bình phục lại.

- Chỗ này không thể ở lâu!

Ý niệm của Tông Thủ vừa xuất hiện thì cả người đã hóa thành quang bay đi, mang theo sáu người đi vào hư không ở ngoài thiên điện.

Nhưng ngay trong khoảng khắc đó, mấy khối băng khổng lồ từ không trung bay tới. Đập mạnh xuống dưới, đem thiên điện này đập thành bột phấn!

Sau đó lại có vài thân ảnh chợt lóe, lục tục xuất hiện ở phụ cận. Tất cả đều mặc giáp trụ màu đen, thân hình cao lớn, cầm đại kích trong tay, màu da xám như tro.

Bất quá chờ vài thi tướng này đến đây thì mấy người Tông Thủ đã sớm không thấy bóng dáng rồi.

Khí cơ lưu lại toàn bộ đều được lau sạch.

Dùng Vô lượng chung thủy pháp độn đi, không chỉ tốc độ có một không ai trên đời, mà lực của hắc động cũng có thể cắn nuốt tất cả dấu vết để lại.

Tông Thủ lần này giằng co suốt sáu lần hô hấp, mới giải tán độn quang đi,

Kỳ thật vào lần hít thở thứ nhất thì thần niệm tới tra xét Tông Thủ toàn bộ đều vùng vẫy thoát khỏi.

Nhưng hắn vẫn không thể an tâm, cho đến khi cảm giác đau trong lòng ngực dần dần nhạt đi, liên hệ cộng minh với “tồn tại” trong chính điện cũng hoàn toàn cắt đứt mới dừng lại độn pháp tiêu hao toàn bộ khí lực này.

Bất quá may mắn nhờ có thế mà hắn rốt cuộc cũng đã rõ ràng một chút. Khoảng thời gian sáu lần hô hấp đủ để hắn vờn quanh một vòng cung A Phòng này. Cuối cùng mượn dùng hai trang Thái thượng diệt độ thực kinh cảm ứng được vị trí của một tấm đồ khác.

Mà điều hắn cảm thấy may mắn nhất chính là vị trí đó chẳng những không phải là chính điện ẩn chứa vô hạn nguy cơ, kẻ mạnh rình mò, mà ngược lại là cách chỗ đó khá xa.

Thay đổi sử dụng Tích ma thần toa, chở sáu người lặng yên không tiếng động bay về sườn Bắc của cung A Phòng.

Qua hơn năm phút thì dừng lại trước một điện phủ không có tí hấp dẫn nào.

Chờ đến khi Tông Thủ đưa sáu người ra khỏi Tích ma thần toa thì đám người Nguyên Vô Thương kinh ngạc nhìn xung quanh.

Kỳ thật điện phủ trước mặt này có diện tích cực kỳ rộng lớn. So với vài điện vũ ở cung Hàm Yên trên núi Kiền Thiên của Tông Thủ không biết lớn hơn bao nhiêu lần.

Nhưng khi so với cung A Phòng thì nó lại không có chút thu hút nào cả.

Ánh mắt Nguyên Vô Thương cuối cùng dừng lại trên bảng hiệu trước điện, chỉ thấy trên bảng có viết bốn chữ Triện thời Tần là “Trung thượng tứ khố”

- Đây là đâu?

Trên mặt Nguyên Vô Thương đều là vẻ nghi ngờ, nói:

- Trung thượng tứ khố? Cái tên thật kỳ lạ.

- Là khố phòng của Thiếu Phủ thất! Dưới Thiếu Phủ thất có tất cả là ngũ thự tam giam, Trung thượng thự là một trong số đó, quản lý ngọc khuê, bích dâng cúng cho chùa miếu ngoài thành cùng với cơ quan chơi đùa cho thiên tử, hoa văn màu sắc trên phục sức của hậu phi. 

Tô Tiểu Tiểu rõ ràng là có kiến thức rộng rãi hớn, chỉ liếc mắt một cái thì đã biết nguyên do của “Trung thượng tứ khố”.

- “Trung thượng tứ khố” hẳn là khố phòng thứ tứ của Trung thượng thự. Bất quá xây ở một chỗ xa xôi như vậy, những cất chứa bên trong hẳn là cực kỳ trân quý thần quái, nhưng lại là phế khí không trọn vẹn.

Trong lòng Tông Thủ cũng lập tức thoải mái. Thiếu phủ tự quản lý thu nhập sơn hải trạch, cùng với khí tượng hoàng gia. Ở Đại Kiền cũng có vị trí này, là luyện khí sư, luyện đan sư trên danh nghĩa của hắn. Vài linh thạch mạch khoáng, vườn linh dược, phong thạch đại đạo đầu tư, không hạm cự thuyệt trực tiếp lệ thuộc hắn đều do Thiếu phủ tự quản hạt.

Mà Trung thượng thự đúng là người quan trọng nhất. Hàng năm các thành thị phiên quốc Kiền Thiên tiến cống rất nhiều bảo vật, còn có những linh khí linh bảo mà hắn mà về lại không sử dụng được, đều ném cho Trung thượng thư đi bảo tồn quản lý.

Chế độ quan lại có chỗ giống lại có chỗ ít, Đại Tần mười ngàn năm trước hẳn cũng không ngoại lệ.

Lại nói tiếp, một chương thiếu của Thái thượng diệt độ thực kinh chẳng phải là thứ không trọn vẹn sao?

- Cất giữ phế khí không trọn vẹn sao?

Nguyên Vô Thương càng thêm khó hiểu:

- Cho dù là trân quý thần quái như thế nào, nhưng nếu không trọn vẹn khiếm khuyết thì cũng chẳng có tác dụng gì. Đến đây làm gì?

Tông Thủ không trả lời, chỉ bước đến trước cửa. Trực tiếp vận dụng hắc động cắn nuốt nguyên cánh cửa cùng với những cấm văn vẽ trên cửa.

Có thể là do chỗ này không được coi trọng nên Lưỡng nghi tụ long trận hoàn hoàn không phản ứng, cũng không phản kích.

Tông Thủ rất dễ dàng thì đã đi vào được. Sau đó trong mắt liền thấy được kim bích huy hoàng khắp điện.

Nguyên Vô Thương theo sau bước vào, lập tức cũng kinh ngạc ngây người không nói gì.

Trong cả căn phòng này rõ ràng là tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trên một loạt giá gỗ kia đều là những linh trân cực phẩm. Có long nhãn huyền châu to chừng một nắm tay, có từng hộp từng hộp nguyên tham vạn năm sắp xếp chỉnh tề. Thậm chí là còn có hơn hai trăm long thi ở trên Thần Cảnh nữa.

Trong điện vốn chỉ có ba trăm trượng vuông, nhưng lại có không gian chừng mười ngàn trượng.

Các loại linh vật đa dạng quý giá rực rỡ muôn màu. 

Nếu muốn nói những linh vật trên giá có cái gì đó không ổn thì chính là mỗi một phẩm loại đều có khuyết điểm lớn hay nhỏ gì đó.

Long nhãn huyền châu cũng không phải là một viên tròn hoàn mỹ không sứt mẻ gì. Còn nguyên tham vạn năm cũng không phải là hỏng, mà là thiếu một ít tham tu (râu nhân sâm).

Còn về phần long thi, cùng với thi hài của các loại thần thú thì trên thân thể đều có rất nhiều vết thương tổn hại, trông rất nghiêm trọng.

Có một ít thì không có đầu, có một ít thì gãy xương sống.

Nguyên Vô Thương hít một hơi lạnh, trong mắt đều là vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, rất kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.

- Cô nói chỗ này đều là thứ vứt đi không trọn vẹn ư?

Tuy hình dạng long nhãn huyền châu không được tốt, nhưng vẫn có thể dùng để luyện khí, hoặc để tu luyện thần thông đồng mục. Còn mấy chục gốc nguyên tham vạn năm kia vẫn dùng để luyện đan được.

Còn có đủ loại cũng đồng dạng như thế. Còn về phần thú thi thì lại càng không cần nói nữa.

Chỉ riêng “Trung thượng tứ khố” này thì đã có giá trị không thua gì linh bảo mà Hi Tử để lại ở thiên đàn rồi.

Có thể là vì cách chỗ tụ tập thi khí nồng đậm hơi xa, lại có cấm trận bảo vệ đầy đủ.

Phần lớn linh dược ở đây vẫn còn có thể sử dụng.

- Chẳng lẽ không đúng?

Tô Tiểu Tiểu cũng cảm thấy hơi rung động, sau một lúc thất thần mới than nhẹ một tiếng:

- Mười ngàn năm trước, lúc Vân Giới linh triều toàn thịnh, số lượng linh vật phong phú như thế nào cũng không phải là người đời sau như chúng ta có thể tưởng tượng đến.

Trong mắt lại không hề có vẻ vui sướng, theo cách làm việc làm người của Tông Thủ, những thứ kia, nàng nhất định cũng sẽ có một phần.

Nhưng nếu một cửa này không qua được thì cho dù là có bao nhiêu vật ngoài thân thì lại có tác dụng gì chứ?