Thần Hoàng

Chương 1620: Tấm đồ thứ hai (2)




Trong lòng vô cùng kỳ quái, lúc này hắn cũng đã nhìn ra chung quanh thiên đàn đang từ từ lan tràn ra phía bên ngoài một cấm trận hoàn toàn mới.

Lúc này chẳng những quấy nhiễu tuần hoàn của Lưỡng nghi tụ long trận, còn đang từng chút từng chút một ăn mòn, không ngừng cướp lấy quyền khống chế linh văn cấm chế.

Hiện tượng này có thể nói là cực kỳ kỳ quái. Thiên đàn này tương đương khiến cho Lưỡng nghi tụ long trận có được một trung tâm hoàn toàn mới khác.

Nhưng mà bản thân chuyện này sẽ không được thừa nhận, chắc chắn sẽ bị cả đại trận bài xích.

Theo lẽ thường mà nói, căn bản là không thể thực hiện được. Còn chưa hoàn thành thì đã bị cấm trận hoàn toàn đánh văng rồi.

- Cái gọi là sáng tạo, chính là từ không biến có. Đem những vật từ trước vốn không có, sinh ra hoặc luyện chế ra. Đối với chúng ta mà nói điều này quả thật bất khả tư nghị, nhưng đối với chủ tạo hóa mà thôi, thì đúng là chuyện rất dễ dàng.

Minh Nhật Hiên cười, trong giọng nói mang theo kính nể. Bất quá biết Tông Thủ nghi hoặc không phải là cấm trận này, mà là lo lắng điều khác.

- Kỳ lạ là Từ Phúc kia vì sao không kiếm người phá hủy thiên đàn này chứ? Cũng không phải là không thể, mà là không muốn. Hi Tử năm xưa nếu đã lưu lại đường rút lui này, sao lại không có phương pháp ứng phó cơ chứ? Những thi tướng trong mộ, là vì không thể tới gần. Còn về phần bản thân Từ Phúc, hắn cũng ký thác rất nhiều hy vọng vào nó! Dùng toàn lực bảo tồn lại còn không kịp thì sao có thể tự tay phá hủy nó chứ.

- Ký thác hy vọng?

Nguyên Vô Phương ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thì đã tỉnh ngộ:

- Thì ra là thế!

Ngẫm lại cũng không phải chuyện kỳ quái gì, Từ Phúc mặc dù bị Tần hoàng khống chế. Nhưng một người cao ngạo như vậy sao có thể cam tâm không tìm phương pháp giải thoát chứ? Đối với chuyện sống lại Tần hoàng, chỉ sợ cũng không phải không có kiêng kị phòng bị gì.

Cùng với những lời nói nghe được lúc này, kỳ thật cũng đã biết một hai vì sao thái độ lại như thế.

Có cấm trận Hi Tử tự tay bày ra này ở, ít nhiều cũng có thể kiềm chế được, tự nhiên sẽ không chủ động tổn hại nó rồi.

Ngay cả trận chiến giữa Từ Phúc và Minh Nhật Hiên lúc ban nãy, Từ Phúc cũng giống như là ném chuột sợ vỡ đồ, không dám đưa đòn tấn công lan đến thiên đàn này.

- Nói tóm lại, phần hồn này của ta kỳ thật là mất hết lực lượng rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ tan biến thôi.

Minh Nhật Hiên thản nhiên nói:

- Từ Phúc mặc dù không dám hủy bỏ chỗ này, nhưng muốn Tần hoàng khoanh tay thì chỗ này cũng là một chỗ cực kỳ quan trọng. Bỉ nhân mong muốn bệ hạ tạm thời ở lại bảo vệ chỗ này.

Tông Thủ mặt nhăn mày nhíu, ở lại bảo vệ thiên đàn? Hắn không có ý định này. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là nguy hiểm bình thường không thôi đâu.

Minh Nhật Hiên nói thì thật dễ nghe, nhưng hắn lại có thể nghe ra. Cho dù là thi tướng của Tần hoàng, hay là Từ Phúc, đối với chỗ này chỉ sợ là do tình thế bắt buộc mà thôi.

Với lực của bốn người bọn họ, thật sự là không đủ để ứng phó.

- Từ Phúc không thể dễ dàng rời khỏi cung A Phòng! Các đệ tử của hắn cũng không phải là kẻ địch của ta, chúng tuyệt đối không dám rời khỏi đôi cánh bảo hộ của Từ Phúc. Còn về phần mấy trăm vạn thi quân kia, trong tay bệ hạ có Vô lượng thủy chung thần thông, mượn lực của thiên đàn này, cũng coi như dư sức ứng phó rồi.

Minh Nhật Hiên nói xong, thấy vẻ mặt Tông Thủ vẫn không có gì thay đổi, hoàn toàn không có ý muốn đồng ý, giọng điệu cũng trở nên có chút bất đắc dĩ:

- Dưới tế đàn này có một vài món linh vật Hi Tử lưu lại. Phải là đệ tử trực hệ của Thương Sinh Đạo mới có thể lấy đi. Mười ngàn năm đến nay, Minh Nhật Hiên tinh nghiên thần quyết chữ ‘vận’, vận mệnh gắn bó tương sinh, cũng có chút lĩnh ngộ. Còn những thần thông khác, cũng không dám coi là của mình, chắc có thể giúp đỡ bệ hạ ít nhiều. Bệ hạ là quốc quân Đại Kiền, lại là Thánh vương tại thế. Có trách nhiệm bảo vệ đất đại, nói vậy bệ hạ cũng không từ chối nữa đúng không --

Tông Thủ có chút dao động, nhưng vẫn chưa mở miệng gật đầu đồng ý.

Nếu chỉ có một người hắn thì không sao, lúc này đồng ý, cũng đồng nghĩa khiến cho năm người đều rơ vào cạm bẫy.

Mặc dù Minh Nhật Hiên lấy đại nghĩa yêu cầu, nhưng trước khi hắn hiểu rõ được tình thế trong thành Hàm Dương, hắn không thể dễ dàng hứa hẹn được.

Có lẽ có biện pháp giải quyết khác cũng nên.

Hắn vẫn luôn cảm thấy Minh Nhật Hiên kia giống như có tính toán khác. Người này bản chất không giống như bề ngoài đạo đức tốt, phong phạm tiền bối mà hắn biểu hiện ra.

Minh Nhật Hiên có chút bất đắc dĩ, sau một lúc, ánh mắt chớp động, nói:

- Nghe nói bệ hạ, chuyên dùng phi đao? Đồng thời cũng học Lục thần ngự đao thuật?

Tông Thủ rốt cuộc bị dao động, cảnh tượng lúc nãy Minh Nhật Hiên cơ hồ là dùng một đao chém chết một hóa thân, làm hắn có ấn tượng khắc sâu.

Nếu như hắn không đoán sai thì phương pháp dùng phi đao này cùng với Lục thần ngự đao thuật có cùng nguồn gốc.

Bỗng có cảm giác mơ hồ là vì cư sĩ Minh Nhật Hiên này sẽ ra một điều kiện khiến hắn không thể chối từ đồng ý.

Ngay đúng lúc này, chỉ thấy Minh Nhật Hiên vẫy tay một cái, một đường linh quang từ xa xa nhảy lên không trung.

Mặt Tông Thủ có chút biến sắc, Thái trượng tru ma đồ ở trong không gian tu di trong tay áo hắn bỗng nhiên phản ứng lại.

Linh quang bay tới, dừng lại trên tay Minh Nhật Hiên.

- Tại hạ vừa mới sử dụng, không phải là phi đao, mà đao khí canh kim được sinh ra từ tấm đồ này, đồng thời kết hợp thêm với phương pháp vận mệnh. Thứ này nếu vào tay bệ hạ, chỉ sợ sẽ mang lại lợi ích nhiều hơn ta.

Hiện tại trong tay Minh Nhật Hiên là một quyển đồ giống y như tấm “Thái thượng tru ma đồ lục” trong tay Tông Thủ. Tài liệu tính chất giống y nhau, cũng đều là vẽ hình rậm rạp, cùng với linh văn vô cùng huyền ảo.

Trên mặt Minh Nhật Hiên lộ ra một nụ cười:

- Không biết bệ hạ có thể vì quyển đồ này, ở đây bảo vệ ba canh giờ.

Tông Thủ ngẩn người thật lâu, mới khôi phục lại được. Giờ phút này, hắn thật đúng là không thể mở miệng cự tuyệt nữa.

Khi cầm trong tay tấm “Thái thượng tru ma đồ lục” thứ hai, Tông Thủ mới biết vì sao cư sĩ Minh Nhật Hiên kia lại có thể chịu được dùng một thần vật như vậy để giao dịch với hắn.

Tấm đồ này quả thật là rất thần kỳ, chỉ cần cùng một lúc đưa chân lực và hồn thức vào thì ngay lập tức có thể hình thành một ‘đao khí’, hơn nữa lại có thêm tính chất tiên lực, thậm chí trình tự còn tăng lên thêm nữa.

Tuy nhiên phải uẩn dưỡng rất lâu, một trăm năm cũng không nhất định có thể dưỡng ra một đường, so với Sinh tử minh hoa càng thêm biến thái. Mà trong tấm đồ này, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa đựng được ba đường ‘đao khí’ như vậy thôi.

Giờ phút này, tru ma đao khí trong tấm đồ là dùng hết từ lâu, cùng với một kiện phế vật cũng không khác gì nhau lắm.