Thần Hoàng

Chương 1539: Chú Lục gia thân (2)




Ngự nhân! Ngự linh! Ngự sinh! Ngự tử! Ngự thế! Ngự quyền! Ngự thiên! Ngự địa! Điều khiển sơn hà!

Đó chính là Long Đế Cửu Ngự!

Một chưởng đánh ra, trong nháy mắt kéo lên lực lượng vương đạo, tựa như muốn dùng tay không bắt lấy kiếm phong này.

Sắc mặt Tông Thủ không biến đổi, kiếm quang kia vẫn như cũ tiến tới không dừng, Ân Ngự thân là người đứng đầu một hoàng triều thì một thân vũ lực có thể coi thường được sao?

- Tuyệt đỉnh vương đạo võ học! Đáng tiếc, bê hạ ngươi đều không dùng được, sơn hà tựa như bị nghiền nát, đưa nước cho người khác.

Kiếm quang phá vỡ không gian mà tới, hóa thành ngàn vạn đạo, bỗng nhiên thu lại, hóa thành một kiếm.

Thân thể Ân Ngự cũng lui lại, khuôn mặt ảm đạm, trên tay phải hiện ra một vết máu, mà hư ảnh Sơn Hà đồ phía sau lưng, cuối cùng đã bị nghiền nát.

Tông Thủ thần tình lạnh lùng, ngay sau đó kiếm thứ ba tựa như sừng linh dương, làn thứ hai kích thẳng tới.

Vị Nguyên Thần hoàng đế kia, mặc dù chưởng khống năm mươi hai châu thực lực quốc gia, võ đạo cũng bình thường, không coi là xuất sắc, nhẹ nhàng xuất ra ngoài, lại tựa như đại bại, lúc này kẻ này suy yếu vô cùng.

Phá vỡ Long Đế Cửu Ngự quyết kia chỉ cần một kiếm là được!

Tuyết Trai cư sĩ ở bên hiệ vẻ nôn nóng, cuối cùng cũng thoát ra khỏi huyễn ảnh của Tông Thủ, tay áo phảy một cái hơn mười đạo thuật đức văn lục tục bay ra, dần biến thành một cái lồng ánh sáng, sau đó bao lấy Ân Ngự, miệng lớn tiếng mắng:

- To gan, cái tên bạo quân nhà ngươi! Dám đả thương Trung Nguyên thượng quốc chi chủ sao? Chẳng lẽ không sợ thiên mệnh khiển trách, số mệnh phản phệ?

Tông Thủ nghe thế, chỉ cảm thấy hoang đường mà thôi, cho nên không khỏi lặng lẽ cười.

- Các người lúc này lại còn muốn thay trời hành đạo, thay dân phạt tội, thảo diệt ta cái tên bạo ngược vô đạo này! Đã như thế thì cái tên hôn quân ta đây sẽ phản kích lại không được sao? Đúng thế, trong mắt đám Nho môn các ngươi, Tông Thủ ta tự nhiên là tội đáng muôn chết, hận không thể khiến ta bị lăng trì ngay lập tức. Còn về phần Nguyên Thần hoàng đế, đáng lẽ phải được trường mệnh thiên tuế chứ gì?

Một kiếm đâm ra, không hề lưu tình, lại bị lưu quang kia chăn lại, không thể tiến tới. Nhưng hơn mười đạo lưu quang quyển kia cũng bị phát cháy, sau đó tan biến thành phấn mạt.

Tông Thủ chuẩn bị ra kiếm thứ tư lấy mạng Ân Ngự thì lại nghe thấy bên tai âm thanh như sấm chấn động.

- Vô đạo hôn quân! Ngươi dám đả thương Ngô chủ? Âm Dương Định Tâm, nhận lấy cái chết cho ta!

Tông Thủ sửng sốt, nhìn về phía dưới, một đại hình tế đàn dần hiện ra trong mắt hắn.

Trung tâm tế đàn là Trọng Huyền, mà ở chu vi hắn có mấy ngàn hài đồng.

Chú pháp cấm thuật sao? Tông Thủ vô ý bước lên trước, thanh âm của Khổng Dao, thử thuật chí âm chí tà.

Như vậy là đám hài đồng này sao?

Trong lòng mới hiện lên ý niệm ngăn cản, chỉ thấy ba ngàn nam đồng nữ đồng kia đều nổ mạnh.

Sau đó một cỗ dị lực, trùng kích thẳng tới trái tim hắn.

Nhìn hạng liên hồng ngọc đầy vết rách kia, lập tức vỡ tan, vô số âm hàn lực đánh thẳng tới.

Ở hậu phương, Khiếu Nhật đang rống lên một tiếng, từ bên trong liễn xa, phóng thẳng ra, thân thể bành trướng tới mười lần, trên người hiện ra một bộ Tử Lân Kim Giáp với sừng bạch ngọc, độn không tới bên cạnh Tông Thủ, toàn thân hiện ra vẻ thô bạo mạnh mẽ! 
Kim sắc hỏa diễm thiêu đót, chiếu sáng cả một vùng trời đất, mà lúc này Khiếu Nhật tựa như là một vầng thái dương nhỏ, đang huyền phù trên không trung.

Tông Thủ chỉ cảm thấy một cỗ dương lực tinh khiết đang quán thâu tới người hắn, bao phủ toàn thân trên giới. khiến cho âm hàn khí kia dần dần biến mất.

Song Hồng Ngọc hạng liên kia vẫn nát bấy ra như cũ. Cho nên tà khí mới thay đổi, như châm thẳng vào tim.

Khi vừa mới nhập vào thân thể, Tông Thủ chợt nghe thấy long phượng vang lên, dường như là ý chí của Thiên Địa rít gào. 

Lập tức một trụ khí trắng thuần, tựu từ trong thân thể hắn vút dựng lên.

Không chỉ để những âm hàn tà cực kia triệt để đẩy ra ngoài, mở rộng tới bảy mươi trượng, thẳng nhập Vân Tiêu. Làm cho Thiên Địa linh năng tất cả đều lay động.

Mà chu vi trụ khí, mơ hồ có Cự Long bay quanh, có Thải Phượng bay lượn.

- Đây là, Kỳ Lân.

Âm dương đỉnh tâm chú bị phá giải, Trọng Huyền lập tức bị tẩu hỏa nhập ma, một ngụm máu đen phun ra, nhãn thần kinh tụ tới cực điểm, cũng tràn đầy tin tưởng.

- Thánh vương khí, long phượng giao minh. Ngươi là thánh quân tại thế sao? Làm sao có thể? Ngươi là nho địch, là kẻ đứng đầu man quốc. Bảy năm không để ý chính sự, hành sự hoang đường, không để ý tới tôn ti, ta không tin…

Trong lúc thì thào thì da thịt Trọng Huyền bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tan ra.

Trong miệng nói không tin, nhưng Trọng Huyền biết lúc này Tông Thủ thật sự bách tà bất xâm, được Thiên đạo bảo vệ.

Nêu không phải là thánh quân tại thế thì có thể như thế nào đây.

Vân Đài chân nhân thì mất một nửa người, nay cũng đã khôi phục lại được một chút. Sơ Tuyết cầm Huyết Nguyệt đao bực này thần khí, chiến lực có thể sánh ngang với Thánh cảnh, nhưng cũng không thể làm đối thủ của hắn. Cho nên cục diện cũng dần dần thay đổi rồi.

Thấy trạng huống như vậy, Vân Đài không khỏi thở dài một hơi.

- Bạn sinh tử Kỳ Lân, thánh khí tại thân, quả nhiên là Thánh quân tại thế…

Lúc trước bị một đạo ý niệm của Thanh Huyền làm cho giật mình, nhưng cũng không thể chấn động được bằng tận mắt nhìn thấy được.

Lại càng phát hiện số phậ nhắn tới hôm nay, cam khổ đã bằng ngàn năm trước cộng lại…

Tuyết Trai cư sĩ chỉ đứng đó, sắc mặt âm trầm, tựa như muốn chả nước rồi. Nhìn về phía Tông Thủ, trong mắt có cảm giác đầy âm mưu.

Trong lòng có cảm giác hoang đường không gì sánh bằng! Điều trước mắt này với giáo lý Nho gia, tựa như là đi một đường ngược lại với vị Thánh giả minh quân được Thiên địa tán thành này rồi. Chẳng lẽ đây là ý chí của thiên đạo Vân Giới, muốn phủ nhận giáo lý Nho môn hay sao? 

Trong lòng cũng có mấy phần nghi ngờ, chính mình đang làm những chuyện này, là đúng hay sao?

Hoặc giả Chu Tử tiên thánh thực sự đã có chút chuyên quyền độc đoán, quá mức lỗ mãng rồi.

Tuy vị này có nói muốn diệt nho, nhưng cũng không cần phải lo lắng, khiến cho một vị quân vương của một quốc gia đang cường thịnh trở thành đại địch của Nho gia.

Cũng không biết là chiến sự nơi đây kết thúc thế nào, thì ngày sau Nho gia bọn họ sẽ ngênh đón những ngày tháng đau khổ nhất.

Mà lúc này Ân Ngư đang đưa ánh mắt kinh ngạc lên nhìn… Hắn chưa nghĩ tới rất nhiều điều, càng không biết cái gì là Thánh Vương khí, cái gì là Long phượng giao minh, chỉ đến một khắc mà đầu dị thú mang hỏa diễm trên thanh, nghe đồn là Kỳ Lân xuất hiện mà thôi. 

- Tên đó hóa ra lại có thể là thánh minh chi chủ ….

Tới tận lúc này hắn mới biết tại sao hơn sáu vạn Tử Lân Diễm Thương kỵ của Đạo môn lại đang êm đẹp lại không thể khống chế được, khiến cho toàn quân bị diệt.