Thần Hoàng

Chương 153: Linh thuật dò xét




Ngẫm lại vài chục vạn người vì một cái mỏ linh thạch nho nhỏ liều chết, tử thương vô số, thật sự là buồn cười.

Chỉ cần vài năm, vô luận linh thạch cũng tốt thú tinh cũng thế đều xuống giá làm cho người khó có thể tin.

- Nói vậy thú tinh trong tay mình cũng nên nhanh hối đoái. Bất quá, mỏ linh thạch thì sao?

Trong mắt Tông Thủ đột nhiên bùng lên một đoàn tinh mang, sau đó lại nhanh chóng nhạt nhòa.

Nếu là linh thạch linh thạch gần đây mới phát hiện không lâu, như vậy bên trong không biết đã bị người lấy đi hay chưa?

Nhớ tới thời điểm Tiểu Kim hút vào thú tinh, bất quá nếu là đổi thành linh thạch thì càng là hoàn mỹ.

Dù sao hai ngày này hắn cũng cần ở phụ cận chỗ này chờ mấy người, sự tình Liên Phàm cần một thời gian ngắn, đi xem một chút cũng tốt.

Tâm niệm định ra, Tông Thủ nhắm mắt ngồi xếp bằng, tiếp tục hoàn thiện Hám Thế Linh Quyết.

Mãi tới khi ban đêm phủ xuống, Tông Thủ mới lần nữa đem bộ Lôi Tẩu Linh Cốt mặc vào.

Thời điểm đi ra xe ngựa, hắn vô ý thức lại nhìn Vân Xa cách đó không xa có chút do dự.

Lý Vân Nương canh giữ ở bên ngoài thùng xe lập tức hiện ra vẻ cảnh giác, cả người như con mèo cái xù lông:

- Ngươi muốn điều gì? Tiểu thư nàng đang bế quan tu luyện!

Trong đầu Tông Thủ vô ý thức xẹt qua cảnh Hiên Viên Y Nhân trần truồng, quanh người ánh lửa phún dũng không khỏi tâm thần rung động.

Trong lòng bắt đầu sinh ra một tia dục vọng muốn tiến vào abc xyz, dù sao Lý Vân Nương cũng không ngăn cản nổi hắn.

Tiếp theo Tông Thủ lại mạnh mẽ lắc đầu, âm thầm kinh dị chẳng lẽ là Hàn Linh Huyền Ý Đan, nhanh như vậy đã bị nàng đã luyện thành? Giờ phút này bế quan tu luyện, chỉ sợ hơn phân nửa là đang giải quyết tai họa ngầm.

Hắn không để ở trong lòng, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, thân hình lóe lên bay về phía trước. Sơ Tuyết căn bản là không cần chào hỏi, lập tức theo đuôi phía sau.

Lý Vân Nương thấy là âm thầm kỳ quái, cố tình Ngự Phong Xa đuổi theo, mà khi trông thấy hai người Tông Thủ trực tiếp lọt vào trong rừng rậm, không bao lâu thì biến mất ở gò núi phập phồng thì không cam lòng buông tha ý nghĩ này. Con mắt Lý Vân Nương chuyển động, lâm vào trầm tư.

Lôi Tẩu Linh Cốt của Tông Thủ thời điểm hành tẩu phát ra những tiếng ken két xoạt, giờ phút này hắn toàn lực thúc dục chạy vội thật sự là tựa như lôi điện và cực kỳ linh mẫn, được Tông Thủ khống chế, cho dù là cây cối mười trượng trước mặt cũng không đụng vào.

Bất quá hồn lực tiêu hao cũng lớn, vòng xoáy hồn hải của Tông Thủ nuốt thiên địa linh năng cùng với hồn lực rời rạc, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều có thể bổ sung. Vì vậy Tông Thủ hoàn toàn không sợ, toàn lực thúc dục. Đằng sau Sơ Tuyết rõ ràng cũng có thể đuổi kịp, nàng như một cái bóng trắng theo sát phía sau.

Bất quá khi hai người chạy ra hơn mười dặm, đến một chỗ đỉnh núi thì hiện ra chênh lệch.

Sơ Tuyết thở hồng hộc, thể lực chân khí cơ hồ hao hết. Sắc mặt Tông Thủ vẫn như thường, chỉ là trong đôi mắt hơi có chút mệt mỏi.

Hắn từ đầu tới đuôi, kỳ thật nửa đầu ngón tay cũng không động, vẫn luôn dựa vào cốt hành bên ngoài, chỉ tiêu hao hồn lực mà thôi.

Đỉnh núi này cao hơn bảy trăm, bất quá ở xung quanh vùng núi thấp này cũng tương đối cao.

Tiện tay lấy ra một quả Hồn thạch, Tông Thủ lại kết một thủ ấn. Trong hai mắt lập tức xuất hiện một phù lục hình tròn như màu xanh da trời. Mà sự vật trong tầm mắt nhanh chóng bị kéo gần lại.

- Tất cả mạch khoáng linh thạch ở phụ cận sơn mạch, địa khí nồng hậu dày đặc là chỗ linh mạch hội tụ. Nơi này là bình nguyên, nơi có khả năng nhất chính là gò núi này, không biết mạch khoáng ở phương hướng nào.

Quét nhìn một cái, ánh mắt Tông Thủ bỗng nhiên dừng lại ở phía nam, nơi đó có một chiến trường có vũ khí tàn phá và thi thể, không biết một trận chiến này đến cùng đã chết bao nhiêu người, lại đưa tới vô số thực hủ tinh thú, thanh âm thỉnh thoảng truyền đến sói tru thú gào thét. Trên bầu trời, càng có mấy trăm cự thứu xoay quanh.

Híp híp mắt, Tông Thủ tìm kiếm phụ cận chỗ này. Chỉ một lúc sau, ánh mắt hắn đã dừng lại ở một ngọn núi cao khoảng 400 trượng.

Mỉm cười, Tông Thủ lao nhanh xuống, biết Sơ Tuyết đã hết sức, hắn bế nàng lên trên Lôi Phong Linh Cốt chạy như bay. Nguồn tại http://Truyện FULL

Ngắn ngủn bảy mươi dặm đường chỉ mất ba khắc đã tới, tới phụ cận ngọn núi nhỏ, thân ảnh Tông Thủ bỗng dưng dừng lại híp mắt nhìn ra xa.

Nơi này rõ ràng là hai binh doanh cự đại phân biệt rõ ràng, giằng co lẫn nhau. Từng binh doanh đều đóng quân hơn mười vạn người. Chỉ thoáng vừa nhìn đã biết bên trong đều là tinh binh. Binh sĩ chiến lực thấp nhất cũng là võ sĩ cấp hai không kém hơn đám người ở Càn Thiên Sơn.

Dùng hồn lực rót vào mắt nhìn ra xa có thể thấy được trong đó hơn mười đạo tinh mang khí cơ mơ hồ, phía chân trời hỗn hợp có mấy chục vạn người khí huyết sát khí trùng thiên.

Tông Thủ không khỏi khẽ nhíu mày, thời điểm kiếp trước, hắn không phải chưa có xem đại quân kịch chiến. Bất quá khi đó đã có cảnh giới Thiên Vị, bản thân còn là võ tu, thật sự không có cảm giác gì, hiện giờ thì không khỏi kinh hãi. Cao thủ trong quân doanh không nhiều lắm, chỉ có hơn mười người trước Thiên Vị, nhưng nếu có cao thủ thông hiểu xu thế võ đạo cũng có thể khiến cho cường giả Huyền Vũ tông tránh lui.

Khí huyết dương cương của mấy vạn người hỗn tạp cùng một chỗ càng là khắc tinh của Linh Sư, nếu không tới cảnh giới Hoàn Dương thì mặc kệ gì linh pháp chỉ cần thoáng tới gần thì khí huyết đều bị sôi trào.

Chỉ chốc lát, Tông Thủ là ngầm cười khổ. Đại quân tụ tập là vô cùng khó chơi nhất, sau khi hắn thức tỉnh thi không có lựa chọn dùng dịch dung cùng tiềm tung trốn tránh đuổi giết, mà là lựa chọn Vân Xa tráng lệ, bắt mắt cực kỳ chính là vì như thế.

Đạp Vân Câu đi cực nhanh, Vân Xa có thể lơ lửng tên không, mặc dù bị người ta biết được hành tung cũng không dễ dàng động thủ. Không có tọa kỵ ngang cấp, dưới tiên thiên Võ sư đừng nghĩ đuổi kịp. Mà Đạp Vân Câu cho dù là thế lực lớn như Càn Thiên Sơn lực, số lượng cũng không nhiều lắm.

Chỉ khi nào dịch dung tiềm tung bị người ta phát hiện, mấy ngàn thậm chí mấy vạn binh mã hợp thành cùng một chỗ vây giết, dù là có thiên đại bổn sự cũng phải ôm hận mà chết.

Nói con đường chính mình phản hồi Càn Thiên Sơn chính thức hung hiểm nhất chính là một đoạn đường đằng sau.

Thế lực Vân Hà Sơn cùng Liệt Diễm Sơn chỉ ở phía tây Vân Lục, cách điện sơn mạch vài chục vạn dặm, mặc dù muốn hắn chết cũng chỉ có thể sai phái ít tinh anh tới.

Chỉ khi nào đến địa bàn của bọn hắn, dùng nội tình hai thế lực lớn này điều khiển trăm vạn binh mã vây giết hắn cũng không phải chuyện không có khả năng.

Muốn bình yên phản hồi, chỉ sợ còn cần tìm chút ít Ngự Phong Câu để sơ cua.

Dùng tiềm ảnh linh pháp, Tông Thủ không bỏ cuojc, mạch khoáng linh thạch trải rộng phạm vi hơn mười dặm. Hắn cũng không nhất định muốn lựa chọn nơi này để tiến vào.

Lui ra phía sau vài dặm, Tông Thủ liền bắt đầu bày trận, phụ cận chính là binh doanh có vài chục vị tiên thiên, hắn không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Chỉ bố trí qua loa mười mấy cái phù văn, phóng bên trên mười hai miếng tam giai thú tinh.

Sơ Tuyết ở bên cạnh đã khôi phục chút ít thể lực. Giờ phút này chỉ lẳng lặng ngây người, tuy là hiếu kỳ nhưng không nói một lời nhìn Tông Thủ dẫn động linh quyết, miệng niệm chú. Bỗng nhiên dưới chân lay động một hồi, mặt đất cũng răng rắc mộ tiếng sụp xuống. Linh trận dưới chân Tông Thủ nhanh chóng lan tràn phụ cận, trong đó có mấy cái tiến về phía nam, ngược với phía hai tòa binh doanh.

Theo mười hai miếng thổ hệ thú tinh toàn bộ bạo toái, Tông Thủ lúc này mới dừng tay, thần ắc lạnh lùng nhìn khe hở.

Ước chừng mấy trăm năm về sau, Vân Giới cùng Thiên Địa chư phương thế giới cũng bắt đầu lục tục đả thông liên hệ.

Một ít sản phẩm đặc biệt của Vân Giới bắt đầu lưu truyền vào giới của hắn, mà võ học bí điển thế giới khác, phù pháp linh thuật cùng một chút ít vật quý hiếm ũng đồng dạng bị người của Vân Giới nắm giữ.

Mà giờ khắc này Tông Thủ sử dụng là một loại linh pháp truyền Dò xét linh thuật thổ hệ ở giới của hắn. Tác dụng khác không có nhưng hiệu quả phân biệt linh thạch mạch khoáng linh nghiệm vô cùng.

Vân Giới gần trăm năm nay phát hiện mỏ linh thạch ước chừng 3000 cái thì phần lớn khô kiệt.

Sở dĩ thời đại kia của Tông Thủ còn có linh thạch xuất hiện, một là cùng thế giới khác giao dịch, hai thì là dựa vào linh pháp này thỉnh thoảng có thể phát hiện một ít mỏ linh thạch cỡ nhỏ.

- Không ngờ còn là một mạch khoáng cấp hai.

Tông Thủ như có điều suy nghĩ nhìn về phía binh doanh thầm nghĩ, vài chục vạn nhân mã này, ngay cả mạch khoáng cũng không tra rõ chuẩn xác, chỉ vì một nhánh núi mà bắt đầu chém giết sao?

Bật cười một tiếng, Tông Thủ tiếp tục ngưng thần, cẩn thận quan sát vết nứt.

Linh thạch nơi này phân bố cực kỳ tản mát, hắn cũng không nguyện phí công phu đi tìm. Chỉ tìm kiếm chỗ khả năng xuất hiện mỏ hạch.

Kết quả ngược lại làm cho người có chút mừng rỡ, từng mỏ hạch đều là chỗ tụ tinh hoa mạch khoáng, chung quanh linh thạch rậm rạp, Linh Năng tràn trề.

Mà giờ khắc này những vết rách trên mặt đất thể hiện rõ ràng, nơi nào linh mẫn có thể dồi dào, trong đó khả năng tồn tại địa vực mỏ hạch linh thạch chỉ có một chỗ mà thôi.

Chỉ là phía dưới lại có một đoạn ngấn, tình hình đằng sau không cách nào thăm dò.

- Cách nơi này 70 trượng lại là sông ngầm dưới mặt đất.

Tông Thủ không khỏi đau đầu, bất quá cũng may đã xác nhận phương vị, chỉ là cần phí chút ít công phu mà thôi.

Một đường chạy về hướng nam, xuyên thẳng qua rừng rậm đến cách ngọn núi vừa rồi hai mươi dặm Tông Thủ mới phục lại dừng lại.

Giờ phút này vẻ mặt Sơ Tuyết mờ mịt, đêm nay theo Tông Thủ chạy tới chạy lui khắp nơi trong núi không biết là muốn làm cái gì?

Mà Tông Thủ xắn tay áo lên, rút Lôi Nha Kiếm chuẩn bị đào hầm thì mới nhớ tới chính mình hôm nay không lớn không nhỏ cũng là một xuất khiếu cảnh linh sư. Ở đâu còn cần chính mình tự thân động thủ?

Tâm niệm vừa động, Tông Thủ lại tìm ba khối đá hoa cương ước chừng bằng đầu người, sau đó dùng linh mực vẽ phù trận, lại chôn năm viên tam giai thổ hệ thú tinhvà hai khỏa thú hồn thạch.

Tâm niệm vừa động, thủ ấn của Tông Thủ vừa thi triển, ba khối đá hoa cương thạch lập tức vỡ ra, lục tục hiện ra đầu cùng tay chân, một lát sau, ba con khôi lỗi bằng đá bỗng dưng đứng lên từ mặt đất, thân cao hai trượng, thân hình khôi ngô, cường tráng vô cùng.