Thần Hoàng

Chương 1435: Luyện Hồn ngụy kiếm (2)




Âm thanh chấm dứt là khi bảy thanh Tiên kiếm đều đồng loạt va chạm mạnh mẽ, bay tán loạn ra.

Tông Thủ mơ hồ phát hiện ra, trừ Luyện Thần kiếm, linh khí của sáu thanh kiếm còn lại đối với Luyện Thần ngụy kiếm đều có vài phần chống cự, bất mãn.

Chẳng qua là dưới sự khống chế mạnh mẽ của chủ nhân chúng, lại cùng Luyện Thần ngụy kiếm không ngừng phối hợp luyện tập, khiến choc ach luồng kiếm khí hòa với nhau không hề ngăn cách.

Khiến có sự bất mãn của sau thanh kiếm kia đều cưỡng ép loại bỏ.

Mà cùng lúc trong tay áo Tông Thủ lại truyền ra một tiếng va chạm mãnh liệt.

Ý niệm của Vô Danh kiếm cùng lúc chiếu rọi toàn bộ hồn hải của Tông Thủ.

Đầu tiên là xúc động, phẫn nộ, bất đắc dĩ, bi thương vô hạn, sau có là hối tiếc.

Tông Thủ không khỏi thầm lắc đầu, lại sao nữa rồi?

Còn nhớ khi hắn ở Cửu Tuyệt tử ngục trở về là lúc linh lực của Vô Danh kiếm xuất hiện biến hóa, sau đó chán chường mấy ngày mới hồi phục trở lại.

Chẳng biết tại sao lần này lại tiếp tục như vậy?

Lập tức trong lòng khẽ động, nhớ kỹ lần trước kiếm linh của Vô Danh Kiếm, lúc xuất hiện tâm trạng này chính là khi nghe thấy Ngụy Húc đang luyện một thanh Luyện Thần ngụy kiếm.

Mà lúc ban đầu khi hắn đạt được thanh kiếm này, cũng là ở Thương Sinh Khung cảnh.

Lẽ nào thanh Vô Danh kiếm này có liên quan đến Luyện Thần kiếm?

Để ý niệm tiến sâu hơn, từng tấc từng tấc đảo qua thân kiếm của Vô Danh kiếm. Kiếm này đã theo hắn mấy năm, hiện giờ cũng tấn thành Tiên kiếm, phẩm vị không hề thấp, tương đương với hàng tứ phẩm tiên khí.

Bất kẻ là năng lực thần thông hay là sự cứng rắn của thân kiếm đều là kiệt xuất trong các Tiên kiếm cùng bậc.

Thân kiếm đỏ như máu do đã hấp thu không biết bao nhiêu nguyên hồn.

Sát khí lạnh thấu xương, dù Tông Thủ nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ thanh kiếm này và Luyện Hồn kiếm tôn quý kia có liên hệ với nhau.

Lắc đầu. Tông Thủ không hiểu sao trong lồng ngực lại có chút bất bình, cảm thấy không đáng cho thanh Luyện Hồn kiếm kia.

- Cách này có thỏa đáng không? Như vậy diễn trận, cho dù thanh kiếm này một ngày nào đó nhận chủ, chỉ sợ cũng khó có thể dung nhập được vào trong kiếm trận, sẽ bị sáu thanh kiếm còn lại bài xích…

Nói cách khác là thanh Luyện Hồn kiếm mà Hi Tử để lại cũng đã trỏ thành đồ bỏ đi.

- Rất có khả năng là như vậy!

Ngụy Húc trầm mặc không nói gì, Minh Nguyệt lại lạnh giọng mở miệng:

- Thương Sinh đạo đã đến khoảnh khắc sinh tồn diệt vong, Luyện Hồn kiếm nếu thật có linh, nên tự mình tìm kiếm chủ nhân để bảo vệ giáo phái của ta. Chứ không phải là yên tâm mà ở trong tổ từ tìm mọi cách soi mói. Một thanh kiếm không ai có thể sử dụng, chẳng phải cũng là đồ bỏ đi sao? Ngụy sư đệ luyện Luyện Hồn ngụy kiếm, cũng là bị bắt buộc. Nếu như Thương Sinh đạo của ta chỉ mấy ngày nữa là đóng cửa, nó cũng không có tương lai. Khi đó bảy thanh kiếm sẽ không còn ngăn cách gì!

Tông Thủ nghe vậy ngạc nhiên, mơ hồ nhìn ra những người này đều có cảm tình phức tạp với Luyện Hồn kiếm. Vừa ngưỡng mộ lại có phần oán trách, thực ra là rất bất đắc dĩ.

Mà lúc này Vô Danh kiếm trong ống tay áo lại gào thét chấn động

Truyền đến tâm niệm một sự úy khuất không gì sách được, còn có cả cảm giác như tâm tư đã lụi tàn.

Tông Thủ càng không nói gì, nghĩ mọi chuyện cũng không phải do luyện Thần kiếm, tuyệt vọng cái gì chứ?

Lại nị mấy câu sau của Minh ngọc hấp dẫn, mấy ngày sau liền đóng cửa?

Nói cách khác là khi Ngụy Húc độ kiếp chính là mấy ngày sau?

- Không biết Ngụy húc sư huynh, khi nào độ kiếp?

- Bốn hoặc nam ngày, ta cũng không chắc lắm.

Ngụy Húc hơi lác đầu, sắc mặt nhàn nhạt:

- Ta đã không còn kéo dài được nữa, khi độ kiếp sẽ thấy được toàn kiếm trận này bước đầu hợp nhất, nói chung càng sớm càng tốt…

Tông Thủ trong lòng không ngò tới, chỉ hơn Nho gia, Thương Sinh đạo trong lục đại giáo phái ở Vân giới, thực lục cao thứ hai từ dưới lên.

Mà đối thủ lại là Ma Nho ba nhà hợp lại, nghĩ là đủ biết nếu càng kéo dài sẽ càng bất lợi cho Thương Sinh đạo.

Cố nhiên là cứ qua một ngày một đêm, thực lực trong Thương Sinh Khunh cảnh lại càng chia rẽ.

Nhưng mà thực lực của tam giáo cũng không thắng được thực lực ngày một mạnh lên của Thương Sinh đạo.

Chuyện về bảy thanh kiếm khí, Tông Thủ cũng không chú ý quá nhiều.

Kỳ thật đối với Luyện Thần Ngụy Kiếm do Ngụy Húc luyện chế, ngược lại là có phần mừng rỡ. Có bảy thanh kiếm khí này, nhiều ít có thể tăng được vài phần thực lực cho Thương Sinh Đạo.

Nếu thật có thể như Ngụy Húc nói, có thể chống lại hai ba vị tu giả Chí cảnh, đó chính là không thể tốt hơn.

Lướt qua Học Cung ở trung ương kiếm trận, bất quá chỉ hơn mười mấy tức thì mấy người liền bay đến trước Học Cung chủ điện.

Bất quá chỗ này hiện giờ, Tông Thủ chỉ thấy ở trước cửa điện, dưới bậc thang lại là một thanh tử kim trường kiếm được cắm tại đó.

Chỉ nhìn lần đầu tiên thì Tông Thủ liền nhận ra được, đúng là thanh Luyện Hồn kiếm chân chính!

Cắm vào bên trong bàn đá xanh, phát ra ánh sáng ảm đạm, tử khí trầm trầm.

Trong mắt Tông Thủ lập tức ẩn hàm nghi hoặc, nhìn Ngụy Húc, Minh Ngọc một cái, chỉ nghe Ngụy Húc nói:

- Là Tú Quan sư thúc dời đến nơi đây, ý của người là còn muốn thử một lần, ở trong Thương Sinh Đạo chúng ta đến cùng là có chủ nhân hay không. Để ở chỗ này, chỉ cần là đệ tử của Thương Sinh Đạo ta, cũng có thể nếm thử, đáng tiếc!

Ngừng lại một chút, ánh mắt của Ngụy Húc ảm đạm:

- Hai tháng trước đến nay, 30 vạn để tử ở trong khung cảnh chúng ta, không một người có thể rút được thanh kiếm này ra.

Tông Thủ cũng nghe ra ý tứ tuyệt vọng trong ngôn ngữ của Ngụy Húc, vì vậy trầm mặc đi đến phía trước Luyện Hồn kiếm, thoáng chần chờ mấy tức thời gian, Tông Thủ mới vươn tay cầm lên chuôi của Luyện Hồn kiếm.

Cũng đúng trong lúc đó, Tông Thủ chỉ cảm giác được trái tim của mình bỗng nhiên nhảy lên mãnh liệt.

Thình lình cảm thấy cùng với thanh kiếm này có một loại cảm giác huyết nhục tương liên, tâm hồn tương hệ.

Kiếm thân năm thước kia, cũng cảm giác giống như là cánh tay của mình kéo dài ra! Khí cơ giao cảm, mạch lạc thông liên.

Trong nội tâm của Tông Thủ lập tức cuồng hỉ, dùng sức một chút, lại lập tức liền ngơ ngẩn.

Tu vi lúc này của hắn đã tới Tiên cảnh trung phẩm, chiến lực có thể tương đương với Thần cảnh.

Một cái nhổ lên này, ít nhất có thể tương đương với lực lượng của một nghìn tòa Tiểu Tu Di sơn!

Nhưng thanh Luyện Hồn kiếm này lại phảng phất như là mọc rễ, vẫn là vững vàng cắm ở trên mặt đất, không có chút nào động đậy.

Thử lại một lần nữa, kết quả y nguyên vẫn là như thế. Lông mày của Tông Thủ nhíu lên, thu tay về.

Có chút tự giễu cười cười, vỗ vỗ Vô Danh kiếm ở trong tay.

Đây là lần cuối cùng hắn nếm thử, cũng đã xác thực chứng nhận là mình vô duyên với thanh kiếm này.

Kỳ thật cũng không sao, chính mình có thanh ‘Vô Danh’ này cũng đã đủ rồi.

Vô Danh kiếm có tiềm lực vô cùng, Chí cảnh cũng không nhìn thấy cực hạn, còn có vô số khả năng phát triển.