Thần Hoàng

Chương 1434: Luyện Hồn ngụy kiếm (1)




- Sư đệ, ngươi tại sao phải tức giận?

Nhìn ra sau khuôn mặt trầm mặc vô tình của Tông Thủ đang cố giấu đi lửa giận. Rõ ràng là suy yếu không vui mừng, phẫn nộ không tranh giành. Ngụy Húc không khỏi bật cười: Sao có thể hoàn toàn tuyệt vọng? Nếu thật sự nửa điểm hi vọng cũng không có, ta sẽ không tùy tiện khuyên Quan sư thúc quay lại, liên lụy đến cả tông môn, phải vật lộn một phen!

Ngụy Húc vừa nói, mắt phượng cũng dần hiện ra khí thế cường liệt tựa hổ báo.

- Lần này do ta quá nóng vội mà không tính toán kĩ lưỡng. Chỉ biết đi đánh nhạn mà lại để nhạn mổ mù mắt. Nếu vậy tên đầy tớ của Thanh Huyền kia, muốn tiêu diệt Thương Sinh Đạo của ta cũng sẽ không khinh địch đến vậy! Chí ít cũng có hai ba vị Thánh cảnh tu si, muốn mạnh miệng ở đây ư? Hắc! Năm ấy sư tôn có câu này thật hay, trời đã không dung ta, vậy ta cũng ngại gì chém đôi trời? Chẳng qua là liều mạng, gấp đôi lưỡng bại câu thương thôi…

Ánh mắt Tông Thủ càng ảm đạm, lòi của Ngụy Húc nói tuy là bá đạo cương liệt.

Nhung ngôn từ lại tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện này.

Chỉ nói là trận chiến này nhất định sẽ khiến cho mấy đạo môn đều phải chịu tổn thương nghiêm trọng.

Minh Ngọc lúc này cũng mở miệng cười nói:

- Tất cả đều phải nghe theo ý trời, Thương Sinh đạo của ta chưa bao giờ chấp nhận loại chuyện này. Dù cho có thật sự rơi vào tuyệt cảnh cũng phải dùng kiếm trong tay mở ra một lối thoát. Nam vạn năm qua, Thương Sinh đạo của ta chính là như vậy mà tiếp tục phát triển. Sư đệ không cần phải thật sự lo lắng đến mức này, hơn nữa bây giờ lo lắng có tác dụng gì không? Trận chiến này, co thể thắng thì thắng! Không thể thắng đi nữa, chẳng qua là chết mà thôi.

Thần Tinh khoáng đạt, so vói trước đây càng thêm vài phần khoáng đạt. Thiếu đi vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, oai nghiêm hùng tráng, không màng sinh tử.

Tông Thủ càng cảm thấy trong lòng trầm xuống, có lẽ hai người này chưa phát giác nhưng hắn lại có thể biết rõ ràng sự thay đổi tâm tính của hai người này.

Thân là người thủ lĩnh Thương Sinh đạo còn như vậy, huống chi những người khác?

Tâm tính như vậy, làm sao không thua cơ chứ?

Tông Thủ miệng hơi mấp máy định nói, muốn nhắc nhở hai người. Nhưng một lát sau, hắn lại mím chặt môi lặng lẽ không nói gì.

Trước khi có thể tìm thấy cơ hội giành chiến thắng, nói điều gì cũng là vô dụng thôi.

Lúc này còn chưa biết tình hình bên trong Thương Sinh đạo, lại biết rất ít về cách bố trí đối phó lại với tam giáo. Hắn căn bản biết rất ít, nên cũng không có tư cách nói những lời này.

Ngụy Húc đã tiếp nhận Tông Thủ, nhưng vẫn còn lo lắng chuyện tông môn, cũng khá vui mừng.

Thương Sinh đạo nhận Tông Thủ làm đệ tử, chưa từng công khai thân phận của hán, cũng chưa từng ép buộc bao giò. Mấy năm gàn đây chỉ là yên lặng ủng hộ, duy trì mối quan hệ miễn cưỡng. Xem ra cuối cùng thì cũng có tác dụng, khiến lòng Tông Thủ ngày càng hướng về sư môn.

Quả nhiên không nhìn lầm người, người này quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.

- Kỳ thực cẩn thận suy xét lại, ngươi quả thực là không có trở ngại gì. Có thân phận người kế thừa số một Lục thị Phần Không. Cho dù môn phái nào hiện nay cũng không dám động vào một sợi lông của ngươi. Đến lúc nguy cấp ta sẽ tự có cách đưa ngươi đi.

Ngụy Húc nhẹ giọng nói:

- Lúc này trong vòng Khung cảnh, đúng là thiếu người trấn giữ. Nghe nói mấy tháng trước ngươi từng ở thế giới Nguyên Liên đẩy lùi ba vị Thần Ma vô tương? Nhất định là Hồn cảnh kiếm ý có phải không? Vừa đúng lúc trong Khung cảnh còn một tòa kiếm trận chưa có ai chủ trì.

Bên ngoài Khung cảnh là bảo vệ nghiêm ngặt. Bên trong Khung cảnh cũng là bầu không khí ngưng đọng.

Tông Thủ nhìn liếc mắt xung quanh một lượt, nhìn tất cả mọi thứ có trong đây, cũng không tìm được nổi một điểm tốt lành, bốn bề đều là một mảnh xơ xác tiêu điều.

Toàn bộ khoảng đất trống bên ngoài học viện đều đã bị người ta chiếm đóng.

Hoặc là đang thử luyện binh pháp, hoặc là đang tập luyện vũ khí, còn có một đám đồ đệ Thương Sinh đạo đang tập luyên một vài pháp trận rất kì lạ.

Giống như là đang khắc chế, lại kích phát từng cỗ từng cỗ cường lực, từng đợt sóng linh năng tung hoành trong hư không.

Khiến Tông Thủ không khỏi dừng bước, nhìn kĩ, nhìn những số hiệu, đều là Tiên Thiên cường giả, ít nhất cũng có đến mười vạn.

Xem ra được lợi từ Linh triều không chó có Đại Kiền và Đại Thương…

- Tam tông lục môn ủa Thương Sinh đạo, có hươn hai mươi bảy vạn đệ tử Tiên Thiên trở lên có cờ, đã tập trung hết ở đây.

Ngụy Húc ánh mắt hơi lóe ra vài phần đau lòng, chợt lại khôi phục như cũ.

- Đi đi, tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy Tú Quan và Nguyên Tĩnh sư thúc ở chính điện trong học viện phải chờ ngươi quá lâu.

Tông Thủ hơi gật đầu, tiếp tục đi, cũng xác thực không có quay đầu lại.

Những đệ tử này du sao cũng không phải binh lính, dù có lập trận cũng có rất nhiều hạn chế.

Thương Sinh đạo đã suy yếu một thời gian, bên trong cũng không có lấy mấy đệ tử có thiên phú tuyệt đỉnh.

Con bài tẩy còn chưa lật chính là ở đây.

Nhưng khi ở bên ngoài Tông Thủ nhìn thấy vài tòa trận do Địa giai binh lính của Thương Sinh đạo lập thành, nhân số trên dưới trăm người, ảo diệu khôn lường, biến hóa vô cùng.

Vào trong cửa rồi đến bên trong học viện, Tông Thủ lại sửng sốt một lần nữa dừng bước.

Chỉ thấy trong học viện có hơn trăm vị đệ tử đang dùng linh thạch và linh huyết của tinh thú bố trận.

Độc lập với đại trận thủ hộ bên ngoài Thương Sinh Khung cảnh, lại trợ giúp cho Khung cảnh, giữa hai bên hỗ trợ cho nhau.

Mà ỏ vị tri trung tâm còn có một thanh kiếm treo cao đang chuyển động, linh quang dày đặc tản ra bốn phía.

Luồng khí màu hồng xuyên qua hơn mười dặm xung quanh bao phủ lấy toàn bộ Khung cảnh trong Thương Sinh đạo.

Cư nhiên đều là tiên kiếm, kiếm khí Tiên giai cấp cao nhất! Mà thanh kiếm màu vàng tím ở chỗ trung tâm không ngờ khiến Tông Thủ cảm thấy quen mắt.

- Là Luyện Thần kiếm…

Vừa mới liếc nhìn, Tông Thủ còn tưởng là thanh kiếm trong từ đường kia.

Sau đó cẩn thận quan sát, mới phát hiện không phải.

Kiếm khí sắc nhọn xuyên thẳng mây xanh, không giống như Luyện Thần Kiếm, nồng ấm mà giản dị.

Kiếm cơ tương đương, như có như không.

Nhưng lúc này thanh kiếm này ở vị trí trung tâm, lại mơ hồ là trung tâm của kiếm trận.

Hầu như không tốn chút sức lực nào, điều động toàn bộ khí mạch đại trận lưu chuyển, không hề ngưng trệ một chút nào.

Thất kiếm hợp bích, gần như hoàn mỹ không tì vết!

Khiến cho tòa kiếm trận này dù chưa có người chủ trì kiếm uy dâng trào. Uy thế không hề mảy may kém Chí cảnh Thánh tôn.

- Đây là do mấy vị sư huynh tổn hao biết bao tâm huyết, tìm kiếm vô số bảo vật Linh giai mới luyện thành Luyện Thần ngụy kiếm (kiếm giả). Luyện Thần Kiếm vô chủ nên đành như vậy.

Ngụy Húc đứng một bên giải thích:

- Năm ấy sư tôn có câu, thất kiếm hợp bích như vậy, có thể khiến cho bảy thanh kiếm ngang hàng với thần vật trung cấp, khiến cho chiến lực của Thương Sinh đạo đạt đến Chí cảnh. Một tòa kiếm trận có thể địch được sáu vị cao thủ Chí cảnh. Càng có thể sát thương nguyên hồn bất biệt của Chí cảnh thánh tôn. Bây giờ có Luyện Thần kiếm ở đây, chống lại hai, ba vị Chí cảnh không có gì khó khăn cả…