Thần Hoàng

Chương 1363: Có liên quan chăng (2)




Nét mặt người nọ vẫn còn vặn vẹo, dữ tợn, nhưng trên đó còn có hàm chứa sự khó tin, sự không cam lòng và tuyệt vọng.

Vô Tướng thần ma mà cũng chỉ bị một kiếm chém chết sao?

Hợp lực của năm vị Thần Cảnh vậy mà vẫn phải bại sao?

Sao lại như thế được? Làm sao có thể được?

Tất cả mọi người trầm mặc, không ít người cảm thấy không ổn,bắt đầu lặng lẽ bỏ chạy ra xa.

Trên phiến sông giáp ranh kia, hơn mười tên Tiên Cảnh vẫn còn đang chém giết.

Một bên cũng đã lưu lực, có tâm niệm muốn thoái lui, phe bên này thì lại cố kỵ, cho nên tình thế lại nghịch chuyển.

Phong Thái Cực chỉ còn kinh ngạc nhìn về phía đó, hơi ngẩn ra, rồi tự cười giễu.

Sớm nên nghĩ tới, chính mình có thể tiến cảnh cực nhanh thì cái tên gia hỏa kia làm sao có thể trì trệ không tiến đây?

Đem người này làm mục tiêu để đuổi theo thì thực là tự mình chuốc lấy cực khổ mà.

Hắn lắc lắc đầu, rồi thu lại ý niêm vừa rồi.

Những tên Tiên Tu ở quanh đa phần đã không còn tâm ý chiến đấu, chỉ cần trong nháy mắt là có thể đánh bại chúng rồi.

Chẳng qua hắn lúc này cũng chưa đủ sức để đẩy lùi hoặc giết chết đám Tiên Tu này.

Đám Tiên Tu này tuy là để phối hợp với đám Vô Tướng Thần mà vì vây sát Tông Thủ, nhưng bọn họ lại không phải là người Ảnh ma tộc.

Có thể nói là thân phận bất minh, nhưng lai lịch thì ai cũng hiểu rõ một chút.

Đám không hạm ở sông giáp ranh này, đã phần là thuộc về Cửu Đô tiền đình, cũng có một phần là của Thiên Phương tu hội. Huyền Linh tu hôi.

Mà những vị tán tu này lại may mắn có đực Tiên Cảnh thực lực, trưc tiếp lao tới đó chiến luôn sao/

Phong Thái Cực cũng không biết tiếp theo hắn định làm ra sao.

Chẳng qua lần này Đại Kiền tiền triều xác thực là tổn thương không nhỏ. Nếu không phải phản kích, thì thực sự khó tiêu đi mối hận trong lòng mọi người!

Với tính tình của và thủ đoạn hành sự của Tông Thủ, chuyện ngày hôm nay không cần phải né tránh, trực tiếp đánh tới cửa là được rồi.

Chẳng qua nếu như lúc này có thể bắt giữ được đám người này thì ngày sau không chừng còn có chỗ hữu dụng.

Tâm niệm vừa động, kiếm thế của Phong Thái Cực biến đổi, sát ý càng ngày càng tăng, nhưng phần kiếm quang kia lại chuyển biến không ngừng, khiến cho đám Tiên Tu bị kiếm quang vây lấy, không còn có cơ hội nào để bỏ chạy.

Ngay sau đó liền thấy Triệu Yên Nhiên ở phía xa cũng biến đổi kiếm thế.

Phong Thái Cực thấy vậy cũng cười cười, đây gọi là anh hùng cùng chung ý nghĩ!

Tông Thủ cũng cười, sau khi chém giết cái tên Vô Tướng thần ma gọi là Sở Trác kia, thần niệm của hắn cũng không còn bị mấy tên Thần Cảnh Ảnh ma khống chế nữa.

Lần thứ hai dị mạn hư không lại bao phủ lấy sông giáp ranh, tình hình này đối với bên kia hẳn là đại hung.

Cầm kiếm đứng đó, Tông Thủ nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt.

- Các người gây ra không thể tha được! Chẳng qua hôm nay Cô nguyện ý cho các ngươi một cơ hội đào sinh! Những kẻ phục sát bản vương hôm nay thực sự chỉ là vì Huyễn Tâm kính. Hay là vì Huyền Hồ huyết mạch của Cô? Có bao nhiêu kẻ đồng mưu? Cửu Đô tiên đình, Cực Tuyệt tiên đình, Huyền Linh tu hội, nếu như tham gia mà chịu nói ra, khiến cho Cô thỏa mãn, thì ta sẽ tha mạng cho người của các ngươi!

Mục quang băng lãnh, nhìn ba người ở phía xa tựa như đang nhìn lũ kiến hôi vậy.

Hắn cũng không cần ba kẻ này phải nói thật, chỉ là trong lời nói có chút ám chỉ.

Chỉ cần ba tên Vô tướng thần ma này thì hẳn là ba nhà kia có dính dáng đến, nếu đúng là như thế thì cũng không chỉ cần mấy cái mạng của Vô Tướng thần ma đâu.

Chỉ cần có cái cớ này thì hắn có thể không cố kỵ gì nữa rồi.

Những thế lực phụ cận có tư cách tham gia đều không thể nói gì.

Cho dù là Chí cảnh Thánh Tôn thì cũng không thể tùy tiện mà ra tay được.

Ba người kia liếc nhau cũng không trả lời, chỉ nhìn nhau rồi thân ảnh biến mất.

Cũng không phải là mỗi người tự chạy mà là yểm hộ cho nhau, cùng độn đi.

Bởi ai cũng biết Thuấn không thuật của Tông Thủ kia, cho dù là Thần cảnh thì cũng không thể nào tránh được sự truy kích của Tông Thủ.

Nếu như hơp lực thì có thể tránh không để Tông Thủ tập kích.

Chỉ là trong mắt ba người đều hiện lên vẻ nghẹn khuất.

Năm vị Thần cảnh cùng xuất động chỉ vì giết một tên Tiên giai sơ kỳ, vốn là chuyện nắm chắc, dễ như trở bàn tay.

Thế mà trong chốc lát đã chết mất hai người.

Một tấm Huyễn Tâm kính, lại thêm một loại thuấn không chi pháp, lại còn hồn cảnh trung đoạn kiếm ý.

Liền khiến cho năm người bọn hắn thúc thủ vô sách, hoàn toàn không thể làm gì được.

Càng khó chịu đựng đó là cái tên Huyền Hồ thiếu niên này từ trong giọng nói thể hiện sự khinh miệt, tựa như quyền sinh quyền sát đều nắm trong tay.

Bọn họ ngang dọc bao nhêu năm, đi qua hàng trăm thế giới, đoạt vô số linh trí của bao nhiêu người.

Loại tình hình này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải! Thực là làm bọn hắn giận tới không chịu nổi.

Tông Thủ cũng kệ đám người đó, thấy ba kẻ này bỏ chạy hẳn là có chuyện ngoài ý.

Không khỏi lắc đầu, đây là tình nguyện chết trận, cũng không chịu cúi đầu trước mặt hắn sao?

Hay là nghĩ có thể chạy thoát khỏi hắn hay sao?

Sinh tử chi dực sau lưng dần biến mất, một đôi Hắc sắc lôi dực dần mở ra.

Biến thành một đôi cánh, dần chớp động trên hư không, phóng tới bên ba người kia, kiếm trong tay chém ra, thẳng tới tên cầm côn, vẫn là kiếm ý hợp nhất, khiến cho chư đạo hợp nhất!

Tên Vô Tướng Thần Ma kia chỉ kịp kêu đau đớn một tiếng, sau đó tiếp tục chống đỡ.

Nhưng và lúc này, hắn thực không còn chút may mắn nào, vì mục quang đầy huyết sắc, tựa như yêu dị kia của Tông Thủ đã bắn tới.

Sau đó hắn kinh hãi nhìn hai đồng bọn của mình, thế mà lại không ra tay chống đỡ giúp hắn bức lui Tông Thủ.

Ngược lại là tách ra hai phía, cùng cấp tốc độn về hai hướng ngược nhau.

Nhất thời tâm can hắn vỡ ra, hoảng sợ vô cùng, vì hắn hiểu chính mình đã bị bỏ rơi, làm vật thế thân.

Cũng không còn tâm liều mạng với Tông Thủ nữa, trường côn đang văng tới cũng lập tức quay ngược lại.

Chỉ là một bước này thì hắn mới phát hiện ra sai lầm bản thân, xung quanh hắn không có chút khí tức biến hóa nào hết.

Huyễn thuật!

Trong lòng chợt tỉnh, chỉ thấy trong mắt tên Vô tướng thần ma kia mới dần khôi phục lại, hắn ngạc nhiên nhìn lại hai vị đồng bạn của mình, lúc này cũng đang ngạc nhiên nhìn qua.

- Lữ Trí, ngươi sao lại trốn?

Tiếng hét phẫn nộ từ bên thân truyền tới, cái tên Thần Ma cầm côn kia cảm thấy muốn chết vô cùng, vì vừa rồi hắn đã bị huyễn thuật của Tông Thủ lừa.

Nguyên nhân là trong lòng hắn thực sự sợ việc bị hai đồng bạn bỏ lại mà chạy. Thế nên mới bị Tông Thủ làm nhiễu loạn tâm thần, khiến cho bản thân thấy được ảo giác khi phải lẻ loi một mình chống lại kiếm thế mạnh mẽ tuyệt luân đó.

Thân là Ảnh ma, tồn tại trong thế giới này đã mấy ngàn năm, chỉ nghĩ là hắn sẽ dùng tâm thân huyễn pháp đi mê hoặc người khác.