Thần Hoàng

Chương 1320: Thánh Cảnh tiên phù (2)




Điều này làm cho Tông Thủ xấu hổ không thôi, chính mình chẳng lẽ vẫn là hài tử chưa lơn sao?

May mà người khác không biết, nếu không thì đau phải chỉ là chuyện mất mặt thôi đâu.

Nếu như người này thật sự là mẹ mình, vậy thì tốt biết bao?

Nghe nói chính mình còn một phụ thân, tựa hồ cũng ở Vân giới, chính mình nếu có một ngày nào đó có thể thoát khỏi tử ngục này, nhất định sẽ ra ngoài tìm kiếm hắn..

Trong lòng hiện lên một trận cảm giác kỳ lạ, vân giới?phụ thân?

Chẳng phải là giống như mình hay sao? Mẫu thân Lục Hàm Yên giờ còn bị vây ở trong tử ngục.

Vừa nghĩ tới những chuyện ở đâu thì hắn cảm giác trong đầu mình có bình chướng, không thể tiếp tục được.

Lúc này trong lòng hắn không có chút tạp niệm, xung quanh toàn thân phát ra một tiếng ong nhỏ....

Bốn mươi hai thanh Long nha kiếm cùng chấn minh.

Cách ngày huyết đồng dị biến, một kiếm ý về hồn cảnh được nắm giữ, đã qua tám ngày rồi.

Từ lúc đó, Tông Thủ có cảm giác Phần không chi viêm của bản thân có chút biến hóa.

Càng thêm tinh thuần, tự nhiên diễm lực cũng mạnh hơn, chuyện luyện hóa Long nha càng thêm đơn giản.

Đạt tới Thần giai Thuấn Không chi long còn cần không ít thời gian.

Trong lúc này cứ khoảng một ngày hắn có thể tế luyện tinh thần đều có cảm nhận được ý niệm, ghi nhớ được tạm thời cấm trận.

Về phần tạo hình khí trận cũng có tiến triển, càng ngày càng thêm thông thạo, thuận buồm xuôi gió.

Trừ bốn mươi hai thanh Long Nha kiếm, còn có 81 viên tinh thần đạo chủng nữa.

Số lượng tăng không nhiều lắm, nhưng nếu để ý kỹ thì khi thuấn không long đan tạo thành hàng thì đều nằm ở một vị trí độc nhất vô nhị, lại như có đối ứng tinh thần với nhau.

Chỉ là mấy ngày này Tông Thủ mới có thể miễn cưỡng làm được.

Lúc này Hư không pháp tướng lại lần này hợp thành, Tông Thủ cảm giác, thực là dễ dàng...

Thuấn không đạo chủng có thể cảm ứng với tinh thần, tựa như hô ứng, bởi chúng có hồn lực tuần hoàn phương thức, còn có thể tự mình khống chế điều tiết linh lực.

Thậm chí mỗi ngày khi chuyển hoán đều có thẻ hiển hóa ra thân ngoại hóa thân.

Từ lúc bản thân có thể hấp thu được tinh lực từ trong tinh không, hắn không ngừng rèn luyện cho Long đan đạo chủng.

Không biết Tông Thủ đã tế luyện biết bao nhiêu ngày.

Nhưng mà những thứ này vẫn không phải là thứ hắn để ý nhất.

Nếu không thể hình thành hợp lực, cho dù có nhiề u Long đan hơn, vậy có thể dùng không?

Năm ngón tay cùng phóng ra, mới có thể đánh bại người!

Lúc này Tông Thủ đánh ra một ấn quyết, bắt đầu dẫn đường cho 81 viên tinh thần.

Pháp tướng trong hồn hải, chỉ là mới được sơ lược hoàn thành phần khung mà thôi.

Muốn có thể chân chính hoàn thành, cần phải có nhiều thời gian trọng luyện, mười ngày thời gian không đủ.

Có lẽ phải duy trì trên vạn năm, cho đến lúc hắn bước chân vào Chí Cảnh.

Khi đó Tông Thủ hắn sẽ là vũ trụ chi chủ!

Trừ lần đó ra, còn phải nói tới kiếm trận, dù Long nha kiếm và Tam Thiên tinh lạc, thật sự phải nói là có thể bổ trợ cho nhau, trong lúc then chốt có thể dùng hai loại thần thông hợp lại làm một!

Khi kiếm khí cộng minh, tinh thần lóe sáng!

Tông Thủ biết đây là cảm ứng chi triệu. Đó là sự liên hệ mật thế không thể nào phân cách.

Biến hóa tuy nhỏ nhưng mà uy năng lại tăng thêm vài phần!

Lạnh lùng nhìn về phía hắc vụ, Tông Thủ lại bắt đầu nội thị.

Điều tức qua một ngày, thương thế đã hồi phục, huyết nhục cốt cách đã quay về ban đầu.

Trong tám ngày này, hầu như ngày nào hắn cũng thử xông ra ngoài, giao thủ cùng với máu huyết kia của Tuyệt Diễm.

Từ ngày thứ hai, lĩnh ngộ được kiếm ý hắn suýt có thể thoát ra ngoài, nhưng mấy ngày sau hắn đều thảm bại mà về.

Chẳng qua từng ngày Tông Thủ đều nhận được không thiếu chỗ tố, về kiếm ý dễ dàng thu phát, không phải là không thể hoàn thủ được.

Tuy có thua, nhưng hắn không có nản lòng.

Mà ngày hôm nay chính là lần cuối cùng.

Cũng chính là ngày thứ mười mà Tuyệt Diễm nói, cơ hội cuối cùng.

Trải qua hai kiếp, hắn hiểu rõ cái đạo lý dục tốc bất đạt, thế nên cho dù có đến kỳ hạn thì Tông Thủ cũng không có nôn nóng. Bản thân lại tự điều chỉnh trạn thái, bài trừ từng khả năng có thể dẫn đến việc bản thân bại trận.

- Thương thế này, khôi phục thật không dễ à...

Trong mắt Tông Thủ hiện lên tia kinh ngạc, bởi mỗi lần hôn mê, thì nữ tử không biết là ai kia lại vì hắn thi triển độ dẫn mạch quyết, châm cứu xoa bóp, cứu chữa từng khí mạch một.

Tới khi hắn thanh tỉnh lại thì luân mạch bị ứ động đều đã được khơi thông hơn phân nửa rồi

Nhưng mà nữ nhân kia lại không có khả năng khiến cho thương thế của hắn tốt hẳn lên trong chỉ một ngày.

Mười ngày, ngày nào cũng vậy, chẳng lẽ là kỳ trân dị bảo, hay là dưỡng thương linh đan đỉnh cao.

Nhục thân thần hồn sau khi bị thương cung không suy yếu, mà lại cường hóa thêm từng ngày, lại có thể vượt qua tất cả trong thời gian hắn ở tử ngục này, đã hoàn thành hơn nửa.

Các loại dị bảo, nếu không không thể phục thương, hẳn là có thể đoán tiên thể.

Trong lời nói của nàng ta cũng mơ hồ như chỉ thương thế của mình lành nhanh là có nguyên cớ.

Rốt cuột là làm sao đây?

Trong lòng Tông Thủ có chút mê hoặc, chợt lắc đầu, cho dù người kia có mục đích gì cũng không quan hệ tới hắn.

Lúc này cần nhất chính là suy ngẫm xem nên làm thế nào để bước chân vào Uyên môn kia.

Còn lại những thứ khác chưa cần để ý tới.

Huyễn tâm kính một lần nữa chiếu lên, liền có thể nghe thấy âm thanh của người nữ nhân kia:

- Ngươi đã tỉnh rồi?

Tông Thủ ừm một tiếng, kính quang chuyển tới phía dưới yêu thụ kia.

Huyễn Tâm kính đem hình dáng tướng mạo người nữ tử này đưa tới tận sau trong lòng hắn.

Trong lòng có cảm giác thẫn thờ, thật sự là không muốn.

Nhưng không hề lộ gì trên nét mặt, hắn chỉ hơi gật đâu:

- Đa tạ tiền bối mấy ngày đã chiếu cố, Tông Thủ cảm kích vô cùng, nếu như có thể may mắn sống sót, ân này sẽ mãi không quên.

Lục Hàm Yên lắc đầu, sao lại gọi nàng là tiền bối chứ?

Giúp hắn chữa thương, là bởi vì hài tử này mang cho người ta hảo cảm, càng khiến cho nàng nhớ tới con mình, chứ không phải chờ được báo ân.

Đang định nói thì nàng biến sắc, bởi nghe được từ trong lời của Tông Thủ vài phần kiên quyết chi ý.

- Ngươi muốn tiến vào uyên môn kia sao? Lần này có nắm chắc không?

Khi nghĩ tới Tuyệt Diễm kia, còn cho nàng Ngọc cốt hoàn linh tùy, trong lòng không khỏi có vài phần lương ý.

- Đó là Thánh Tôn, vãn bối sao có thể được? Trong trường hợp này, Tông Thủ không thể không chiến, mà cũng không thể không toàn lực ứng phó.

Hắn lắc đầu bởi bản thân đã ôm ý liều chết, nếu không thể xông vào uyên môn thì liều chết ở trong hắc vụ này.

Ngày hôm nay là hạn cuối, qua ngày hôm nay Tuyệt Diễm sẽ làm gì hắn thì cũng thực khó nói.

Cả đời Tông Thủ hắn bách chiến bách thắng! Chỉ có lúc này thì không thể nào nhận lấy thất bại!

- Có thể không đi được không?

Khi Lục Hàm Yên nói lời này nét mặt Tông Thủ tựa như là băng hàn không hề biến hóa.

Thất vọng nhiều, lại không hiểu sao trong lồng ngực có một trận đau đớn, trong lòng cảm thấy mờ mịt vô cùng...