Thần Hoàng

Chương 1270: Hồn niệm còn sót lại




Tới cảnh Thánh Tôn. Ngược lại không còn lo lắng vì thọ nguyên nữa, nhưng dù vậy vẫn khiến Chân Nguyên suy yếu, khí mạch tổn hao nhiều.

Cho nên trong Thương Sinh Đạo tuy có Huyền Mệnh Kim Sách. Nhưng vạn năm đến nay, mấy vị Thánh Cảnh Tôn Giả vẫn lạc lại không có người nào có thể phục sinh.

Ngay cả sư tôn hắn Huyền Sương chân nhân, cũng như thế.

Ngược lại dưới Thánh Cảnh, cường giả Thần Cảnh Tiên Cảnh những năm gần đây được lợi rất nhiều.

Không dám trì hoãn, Tông Thủ bấm tay liên đạn liền có ba giọt chất lỏng sền sệt màu thủy lam lơ lửng trước người hắn.

Lập tức cảm thấy toàn thân buông lỏng, hấp lực tác dụng lên hắn lập tức thối lui hơn phân nửa, chuyển dời vào trong Đoạt Thiên Hoàn Dịch.

Rồi sau đó chỉ thấy kim mang càng thêm huy hoàng to lớn, tựa như một khỏa Liệt Nhật nổ bắn ra vô lượng quang hoa.

Kim mang mãnh liệt đến cực hạn chiếu khắp hư không,

Lúc này đã không chỉ trong phiến thế giới này nhấc lên Linh Năng Phong Bạo.

Mà trong Hư Vọng Hải ở Ngoại Vực cũng có một vòng xoáy cự đại xoáy lên chung quanh giới này.

Tông Thủ vô tâm để ý tới. Thần niệm triển khai ra bốn phương tám hướng, lan tràn đến từng một nơi hẻo lánh của tòa Âm Dương chi trận này.

Dốc hết toàn lực, khơi thông một mảnh linh mạch dài hẹp, dẫn Linh Năng các nơi tụ đến duy trì lấy đại trận vận chuyển tuần hoàn.

Kim quang kia chói mắt, Đoạt Thiên Hoàn Dịch ở trước mặt đang cấp tốc co rút lại.

Ẩn trong đó đủ loại đoạt Thiên Địa Tạo Hóa chi lực, cũng đang cấp tốc biến mất, tứ tán trong đại trận tám trăm dặm này.

Mà lúc này đối diện, trên mắt Dương ngư cũng đã có biến hóa.

Lờ mờ có thể thấy được một nhân hình, đang xuất hiện trong quang ảnh đối diện. Tựa hồ là hồn ảnh, Phiêu Miểu bất định.

Tịnh Âm và Lục Vô Bệnh, ở bên nhìn xem, cũng không khỏi ngừng hô hấp.

Tông Thủ không đợi ba giọt Đoạt Thiên Hoàn Dịch triệt để tiêu hao hầu như không còn, đã lại bắn ra hai giọt nữa.

Lúc này tòa đại trận này đã vượt qua lúc ban đầu, không ngừng nghỉ cũng không tiết chế giai đoạn đại lượng rút ra và tánh mạng Chân Nguyên, dần dần xu thế ổn, chuyển thành bình thản.

Kế tiếp chỉ cần duy trì ổn định, chờ đợi Âm trận đoàn tụ chân hình hồn niệm của sư tôn là được.

Tông Thủ vẫn không dám có chút chủ quan, quán chú toàn bộ tinh thần.

Song nửa khắc đồng hồ sau, trong tâm niệm hắn đã có cảm ứng, ánh mắt kinh ngạc mờ mịt nhìn lên trời.

Chỉ cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ này lại đột nhiên tựu sống lại.

Một tia hồn thức toái tán bị trang Huyền Mệnh Kim Sách kia hấp tụ đến.

Từ bốn phương tám hướng lục tục bay đến hợp thành vào trong Âm trận.

Tùy theo mà đến, đây là một cổ ý niệm mang theo vô tận bi thương, tuyệt vọng cực hạn, quyến luyến khó có thể nói ra lời lại kiên quyết vô hối.

Xâm nhuộm nguyên thần, khiến Tông Thủ thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, hồn hải lay động.

Thẳng đến mấy tức sau mới chậm rãi hoàn hồn. Thích ứng cổ ý niệm trùng kích khổng lồ kia, hồi phục lại như trước

Lúc này chỉ suy nghĩ một chút, Tông Thủ đã biết nguyên do.

- Đây là ý niệm của Huyền Sương chân nhân, trước khi vẫn lạc sao? Ý niệm thật bi thương. Quyến luyến đời này, lại vẫn vô hối cuộc đời này, cũng tuyệt không hối hận độ kiếp. Khi đó sư tôn kia của ta thành Thánh không đến ngàn năm, nguyên bản không cần nóng lòng cầu thành như thế, không biết sư tôn nàng, rốt cuộc là đang hận ai? Chẳng lẽ là vị nào đó của Đạo Môn sao? --

Đột nhiên, Tông Thủ đã minh bạch cảm giác bị nhìn chăm chú sau khi tiến vào giới này đến cùng từ đâu mà đến.

- Sư tôn nàng rất nhiều ý niệm còn sót lại, rõ ràng không bị chí cảnh chi kiếp triệt để phá hủy. Mấy ngàn năm cũng chưa từng tiêu tán, một mực chống đỡ ở đây. Lại không có lực lượng, xuyên qua Hư Vọng Hải bên ngoài, trở về Thương Sinh khung cảnh. Hoặc chuyển thế trọng sinh. Chỉ có thể ẩn nấp hồn niệm vào sâu trong bổn nguyên giới này để kéo dài hơi tàn --

Nghĩ một chút, ánh mắt Tông Thủ lập tức có chút sáng ngời, một vòng sắc mặt vui mừng hiện lên.

Thần hồn chưa từng tận tán, không chỉ phục sinh chi thuật của hắn có thể tăng lên ba thành thành công mà cũng có nghĩa vị sư tôn này của hắn sau khi khôi phục thân hình thì vẫn còn giữ nguyên được thần thông uy năng ở kiếp trước.

Theo thời gian trôi qua, bóng người trong quang đoàn màu vàng ở đối diện cũng triệt để vững chắc.

Ẩn ẩn có thể thấy được huyết nhục dần dần sinh ra.

Đang khi mọi người ở đây muốn lại chú mục nhìn kỹ thì một cổ thần niệm mạnh mẽ tuyệt đối bỗng nhiên bừng bừng phấn chấn,

Triệt để đẩy hồn thức Tông Thủ khỏi đầu mối Dương Trận, tiếp quản toàn bộ Dương Trận.

Mà trước người bóng người kia cũng giống như sinh ra bình chướng, triệt để ngăn cách ánh mắt của Tông Thủ và Lục Vô Bệnh.

Tông Thủ ngạc nhiên không biết làm sao, tùy ý để đạo ý niệm kia hoàn toàn tiếp quản Dương trận.

- Sẽ không phải Huyền Sương tán nhân nàng đang thẹn thùng đấy chứ?

Sau khi phục sinh, sư tôn trên danh nghĩa kia của hắn chắc chắn thân thể sẽ trần truồng.

Lại nếu để hắn tiếp tục điều khiển đại trận, như vậy mỗi một tấc trên toàn thân Huyền Sương chân nhân hắn đều rõ như lòng bàn tay rồi.

Trong đầu xẹt qua ý niệm cổ quái này, nhưng Tông Thủ cũng rất mừng rỡ.

Khống chế đại trận phạm vi tám trăm dặm này đối với hắn mà nói, vốn có chút miễn cưỡng, cố gắng hết sức thôi.

Trước khi toàn bộ tinh thần quán chú còn chưa phát giác ra, lúc này có người tiếp nhận, lập tức liền nổi lên một hồi mỏi mệt.

Tông Thủ mạnh mẽ chèo chống tinh thần, lại lấy ra một viên đan dược màu xanh da trời nuốt vào miệng.

Sau một lát, mới khiến thần niệm gần như héo rũ kia khôi phục lại một chút.

Chỉ là trong lòng của hắn vừa dễ chịu lại một chút thì sắc mặt lại đại biến.

Chỉ thấy trong hư không phía trên, vô số mây đen, bỗng nhiên tuôn tới.

Trong chớp mắt, đã tràn ngập toàn bộ phía chân trời,

Theo lôi quang lập loè, đúng là có vô số hạt mưa bỗng rơi xuống.

Lúc đầu Tông Thủ còn chưa từng để ý, nhưng khi những hạt mưa kia rơi xuống người hắn, lại trực tiếp xuyên thủng hô thân cương khí bên ngoài cơ thể, đánh lên người hắn thì rõ ràng huyết nhục toàn thân hắn đều tán loạn, thần hồn chấn động,

- Trận mưa này là thủy kiếp.

Sắc mặt Tông Thủ thoáng cái trắng bệch.

Ẩn hàm trong những hạt mưa kia rõ ràng là pháp tắc chi lực nghịch chuyển.

Trực tiếp phát lực từ căn cơ đại đạo, đánh thẳng vào căn bản đạo cơ của hắn.

Từng giọt từng giọt, đều ẩn chứa lực chấn kích linh lực trong người hắn.

Cũng không phải do ảo giác dẫn ra, mà vô cùng bá đạo, cưỡng ép hiếp rung động sâu trong thần hồn. Khiến cho sơ hở trong tâm linh hiển hiện rõ ràng.

Kiếp lực này cũng không biết mạnh hơn Xích Diễm Thần Kiếp kia bao nhiêu, một mảnh hạt mưa kia rớt xuống liền bức Tông Thủ đến không thể không toàn lực ứng phó.

Thậm chí một nửa Âm trận còn lại cũng không cách nào đi quản nữa.

- Đều nói kiếp số tu giả chúng ta chính là giấu trong Thiên Địa thế gian, trong mọi sự vạn vật. Lớn đến vũ trụ, nhỏ đến hơi bụi, Phong Lôi Thủy Hỏa, thậm chí từng ngọn cỏ đều có thể là kiếp. Lời ấy quả nhiên không sai.