Thần Hoàng

Chương 1226: Tam Thiên Tinh Lạc (1)




Đồng thời kháng cự Xích Diễm Thần kiếp, còn một chút, lại dung nhập vào bên trong thân thể của hắn.

Huyết linh chi lực kia cũng quả như hắn sở liệu, bị áp chế xuống một chút.

- Nhiên Tủy Huyết Linh, lại để cho những ngày qua bổn vương lâm vào đau khổ. Bất quá cũng muốn đa tạ các hạ thành toàn.

Thời điểm tiếng nói vừa dứt, một đôi hắc sắc lôi dực ở sau lưng đúng là bỗng nhiên hiện ra, mở rộng đến chín ngàn trượng.

Lôi Loan truyền thừa, Lục gia Phần Không chi diễm, khiến cho môn Lôi Liệt Thiên Hoa bí thuật này của hắn trực tiếp tăng lên mấy cấp bậc, he đậy toàn bộ thiên không, khí diễm vô tận, thanh uy lừng lẫy.

Cả người Tông Thủ càng như là thần minh, đứng trên đỉnh núi.

Kiếm ý kia lần nữa vọt lên, cường độ dĩ nhiên đã tăng mấy lần. Trực tiếp phá vỡ hồn niệm áp chế của hai người kia, tương tự cũng bao phủ thương không!

Khí thế to lớn, dị tượng sinh ra liên tiếp.

Xích bạch hỏa diễm bay thẳng lên không trung. Mà ở trong không trung kia, lúc này không ngờ lại xuát hiện từng phiến tuyết hoa rơi xuống.

- Giả thần giả quỷ!

Lục Vô Song hơi nhíu mầy, nhưng trong lòng không khỏi là hồi hộp một trận.

Võ đạo ý niệm kia rõ ràng đã có thể cùng hắn chống lại. Mà lại xem chân nguyên của người này, tựa hồ cũng thật sự là thoát khỏi Nhiên Tủy Huyết Linh thuật, lại bắt đầu tràn đầy.

Chỉ hơi hơi do dự, Lục Vô Song liền đã đâm ta một thương. Tổng cảm giác được có sự tình không rõ gì đó sắp phát sinh, lại là không kịp ngăn cản nữa.

Trên thân thương đốt lên bạch diễm. Ngân thương vũ động, khiến cho từng đóa lê hoa ở trước mắt Tông Thủ lặng yên tách ra.

Trước tiên là thành từng phiến tách ra, rồi sau đó là hóa thành đóa đóa tuyết bạch lê hoa, vô cùng vô tận, khí thế duệ liệt!

Ở sau lưng Tông Thủ, Lục Vô Bệnh cũng là cười cười, tương tự là nhẹ nhàng bay về phía trước. 

Nhẹ nhàng nhất chỉ, hướng lưng của Tông Thủ điểm tới.

Giao Xà bị trọng thương vẫn đang cùng Bích Hỏa Huyền Quy dây dưa, giằng co chưa xong.

Lục Viêm Thiên lại trực tiếp lấy ý niệm điều khiển Phân Thủy Kim Thứ phối hợp với hai người, tạc kích mà đến.

Thác loạn hết thảy, khiến cho ngũ hành chi linh ở quanh thân Tông Thủ cùng thiên địa chi pháp đều quy về hỗn độn.

Ba người liên thủ, tựa hồ là ở trong chốc lát, liền đem Tông Thủ đẩy vào trong tuyệt cảnh.

Tịnh Âm theo bản năng che kín đôi môi anh đào, nén lại kinh hô trong cổ.

Nhưng mà chỉ là thoáng qua, chỉ thấy hơn mười đạo kiếm quang huy hoàng hạo đại, bỗng nhiên bộc phát ở quanh người Tông Thủ, càn quét bốn phương tám hướng.

Song Thủy Thứ của Lục Viêm Thiên trực tiếp bị bắn trở lại.

Mà Lục Vô Bệnh cũng là chân mày hơi nhíu, thân hình bỗng nhiên vội vàng thối lui.

Trên hai tay đã xuất hiện kim sắc chỉ sáo, liên tục điểm ra, ngăn cản kiếm quang bá đạo.

Thẳng đến hơn trăm trượng, mới rốt cuộc mới ngừng thế lui lại, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

Cảm giác mỗi kích vừa rồi, đúng là cùng với một vị Tiên cảnh tu sĩ giao thủ.

Ba mươi sáu thanh kiếm, lại giống như ba mươi sáu vị Tiên giai tu sĩ.

Hơn nữa thanh chủ kiếm kia đang phiêu phù trên hư không đỉnh đầu Tông Thủ, lại khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp lớn lao, không thể không nhanh chóng thối lui né tránh.

Cái này hẳn là chỗ dựa của Tông Thủ? Quả nhiên là cường hoành!

- Đây là Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt kiếm trận , nguồn gốc từ Thượng Không Khí tu, Tông Thủ đã chuẩn bị từ lâu.

Thanh âm thanh liệt của Tông Thủ vang vọng khắp thiên không. Vô Danh kiếm trực kích chỗ sâu trong lê hoa, trong nháy mắt 37 đạo kiếm khí cũng đột nhiên hợp lại làm một.

Lăng không chém ra, trực tiếp đem mạn thiên lê hoa chém thành hai nửa.

Coong!

Một tiếng kim chúc duệ minh, kiếm thân cùng mũi thương tiếp xúc, lực lượng hơn một ngàn tòa Tu Di sơn ở trong một tấc này chợt bộc phát.

Theo tiếng ‘Oanh’ nổ vang, vô số đá vụn bay tán loạn, toàn bộ ngọn núi đều bị lực lượng cường tuyệt này sinh sinh san bằng! Bụi bậm bốn phương, phất phới ở thiên không.

Lục Vô Song chỉ cảm thấy là hổ khẩu đau nhức, toàn bộ thân hình không khống chế được bị lực lượng kia trùng kích, cũng không biết là quẳng đi bao xa, mới rốt cục dừng lại.

Lúc này hắn mới giật mình, Tông Thủ xác nhiên là có lực lượng chính diện chống lại với hắn.

Lại xa xa nhìn đến, chỉ thấy ở trong tro bụi tứ tán kia, một đóa xích bạch chi diễm là dị thường khiến cho người ta dễ dàng chú ý.

Rõ ràng nhìn qua thì không thấy, lại có thể cảm giác được một đôi mắt tràn đầy sát cơ băng lãnh, ý niệm tuyệt lệ, đang hướng bên này chú mục.

Lục Vô Song trước tiên là hít vào một ngụm khí lạnh. Trong lồng ngực lần đầu sinh ra một tia ý niệm úy kỵ.

Chỉ là sau một khắc, đã bị hắn hoàn toàn đè xuống. Ngược lại là chiến ý bốc lên, một cỗ nhiệt diễm ở trong tứ chi bách mạch chảy qua.

Thân hình định trụ, liền lại đâm ra một thương, ở giữa không trung quét qua như rồng, mang theo vô số tiếng phong lôi, trực thẳng mà xuống!

Đúng lúc thấy Lục Viêm Thiên kia lại lần nữa thúc dục một đôi Phân Thủy Kim Thứ, đánh úp về phía sau lưng.

Mục quang của Lục Vô Song đỏ lên, đanh giọng :

- Cút ngay cho ta!

Muốn công bằng một trận chiến đúng không, vậy liền cho ngươi cô hội, đánh một trận công bằng!

Ngay tại chỗ này phân ra sinh tử thắng bại!

Trong tiếng nói ẩn chứa chân lực, chấn động khắp nơi. Người bên ngoài chỉ cảm thấy là choáng váng hoa mắt, sắc mặt của Lục Viêm Thiên lại hơi trắng lên, hai lỗ tai càng là có một tia máu tươi chảy ra.

Tông Thủ ở trong bạch diễm, lại cười lạnh thành tiếng.

- Để cho hắn cút làm chi? Phải để cho hắn giúp đỡ ngươi một hai mới thỏa đáng. Chỉ sợ lúc này, ngươi cũng không phải là đối thủ của bổn vương.

Kiếm quang thê lương cũng bỗng nhiên từ trong bạch diễm xuyên thẳng mà ra, giống như yến phản đầu lâm, quỹ tích huyền diệu khó lường, cũng xinh đẹp đến không gì sánh được!

Quét ngang hư không, ở trong mắt mọi người, rồi lại cảm giác là mông lung, thấy không rõ lắm. Phảng phất như là thời gian, không gian đều đã bị đình trệ.

Nguyên Nhất kiếm chi trụ quang! Là thao ngự thời quang chi kiếm !

Thời điểm còn ở Linh cảnh, vô luận như thế nào đều không thể thi triển ra, kiếm ý cũng không chịu nổi.

Giờ khắc này, nhưng lại rất dễ dàng liền sử dụng được.

Ngoài Trụ Quang kiếm ra, càng có một tia sát đạo kiếm ý ẩn hàm.

Coong!

Thương kiếm giao kích, lại là một tiếng chấn minh.

Rồi sau đó là chỗ lối vào lê hoa kia, một nửa ngân bạch mũi thương, toàn bộ đều đã bị cắt đứt, rơi vào trong thiên không.

Lục Viêm Thiên cùng Lục Vô Bệnh kia giờ khắc này đều là đồng tử mở to ra, bất khả tư nghị nhìn xem một màn này.

Lục Vô Bệnh càng là có chút thất thần, lầm bầm lầu bầu nỉ non một tiếng.

- Kiếm ý Hồn cảnh, lại là kiếm ý Hồn cảnh, sao lại như thế?

Nếu như là hồn cảnh ý niệm thông thường, cũng còn không đến mức kinh dị như thế.

Nhưng ở trước mắt hắn, là thời gian kiếm ý! Là một trong ngọn nguồn thế giới, căn bản của tam thiên đại đạo.

Lại ẩn hàm sát đạo chân ý, hồn cảnh sơ giai, cảm giác lại không có nửa phần không lưu loát, tự nhiên vô cùng. Tựa hồ là đã chìm đắm trong một thời gian dài, tạo nghệ không phải là nông cạn.