Thần Hoàng

Chương 1215: Viêm Thiên chi kiếp (2)




Nói đến loại tình hình này, từ lúc ban ngày, liền đã có cảm giác.

Sự cường đại của Phần Không huyết mạch, chỉ có Thủy Kỳ Lân mới có thể chống lại. Nhưng mà từ sau khi hắn lấy được truyền thừa ấn ký, lại vượt xa khỏi lúc trước.

- Phong cấm sao? Lục gia?

Tông Thủ trào phúng cười, dùng đầu ngón chân mà đoán cũng biết được đây hẳn là phong ấn từ trong nguồn cội của một ít cường giả Thánh giai ở Lục gia.

Truyền thừa ký ức mà hắn có thể lấy được, chỉ có một vị Thánh cảnh tôn giả, một vị Chí cảnh mà thôi.

Lắc đầu, hắn đối với cái này vốn là không có hy vọng xa vời gì. Lại càng không nguyện chịu ơn huệ của tộc này. Chuyện như vậy, ngược lại là rất hợp ý hắn.

Kỳ thật nếu hắn nguyện ý, bằng vào ức vạn nguyện lực của giới này, đi lên Thần cảnh cũng có thể, hà huống gì là cái phong cấm không chặt chẽ, sơ hở trăm chỗ này.

- Thương thế chưa lành, lại có một trận chiến. Chỉ cần kiếp số tiến đến, có thể chân chính áp chế được Nhiên Tủy Huyết Linh này. Lại nói hôm nay, đã là kỳ hạn mười ngày.

Không hề có ý niệm sợ hãi, cái cửa gỗ kia tự động mở ra.

Tông Thủ lúc này cũng không tiếp tục cần xe lăn, dạo bước đi ra.

Bên ngoài đã là giữa trưa, Tịnh Âm mặc dù không ở đây, Tông Thủ lại nhìn thấy hộp cơm đã được đặt ở bên cạnh.

Mỉm cười, Tông Thủ nhiếp lên, sau khi mở ra là mùi thơm đầy mũi.

Đồ ăn đã nguội, thoáng đun nóng lên, Tông Thủ một bên hưởng thụ mỹ thực trong hộp mà Tịnh Âm tự tay chế biến, một bên đem ý niệm mở ra xa.

Chỉ là sau khi hắn tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại toàn bộ không thấy tung tích.

Không chỉ là Tịnh Âm, mà ngay cả Hiểu Nguyệt cũng là không thấy.

- Đúng rồi! Nếu là sau mười ngày, đem những tiểu hài tử mới sinh kia đi giao phó, liền cần phải sớm khởi hành. Nơi này cách Viêm Thiên phủ không xa, nhưng lấy độn tốc của Hiểu Nguyệt, thật sự phải cần một ngày mới có thể tìm đến. 

Thần niệm càn quét, ở trong tự am này, quả nhiên là một đứa bé cũng không có, đoán chừng là đều bị mang đi.

Ánh mắt Tông Thủ lại nhìn về phía xa, nhìn cái tòa cự sơn ở xa xa này.

Khoảng cách chừng một vạn ba ngàn dặm, nhưng mục lực của hắn, dù là xa như vậy, cũng có thể trông thấy rõ ràng.

- Oán khí thật là đậm đặc, cũng không biết đã chết bao nhiêu tiểu hài tử. Bất quá, cũng tốt.

Tông Thủ cười đắc ý, rồi sau đó là đạp không mà lên.

Đã muốn đem chuyện của giới này chấm dứt, như vậy một trận chiến ở Viêm Thiên phủ, là không còn gì tốt hơn, chính là hợp với tâm ý của hắn.

Đổi lại là địa phương khác, một khi hắn không chế không nổi, hơn phân nửa là muốn đả thương người vô tội.

Theo hắn được biết, nuốt Tiên Thiên Hỏa Nguyên Tủy đấy, nhưng tuyệt không phải chỉ là Lục Viêm Thiên một người, chỉ là vị này, còn phải liên lụy hơn một ít.

Thuộc hạ vài chục vạn đại quân của hắn, cũng đều là mỗi tháng sẽ có Hỏa Nguyên Tủy cung phụng.

Không có huyết mạch, lại có thể tăng lên cảnh giới của bản thân.

Thậm chí những người bản thổ ở Thương Linh giới hiệu lực dưới trướng của Viêm Thiên phủ, cũng có tham dự vào trong đó.

Đã là như thế, như vậy lại để cho đám người hạ đẳng này ở trên núi, toàn bộ chết hết, nghĩ đến cũng không sao cả, trừng phạt đúng tội mà thôi.

Tràng diện lớn một chút, cũng không quan hệ gì.

Còn có Lục Vô Song kia, lần này liền cùng lúc giải quyết.

Con Bích Hỏa Huyền Quy kia giống như là biết tâm ý của hắn, phát ra một tiếng ô minh hưng phấn.

Thân hình biến hóa, chợt bành trướng ra hơn trăm ngàn lần. Chở Tông Thủ đi về phía tòa sơn phong này, tật độn mà đi.

Mà lúc này trong tay áo Tông Thủ lại là một tiếng chấn minh.

Cái con Bích Hỏa Huyền Quy kia giống như biết được tâm ý của hắn, phát ra một tiếng ô minh hưng phấn.

Thân hình biến hóa, chợt bành trướng thành trăm ngàn lần. Chở Tông Thủ hướng về tòa sơn phong kia tật độn mà đi.

Mà lúc này trong tay áo Tông Thủ lại là một tiếng chấn minh.

- Là Hàm Hi, nói tới thì cũng nên tỉnh lại rồi.

Hàm Hi là thiên sinh dị chủng, cũng không phải thuộc họ thần thú, bản thân cũng không có huyết mạch truyền thừa.

Ở trong mấy con hộ giá linh thú, nó hẳn là tỉnh lại trước nhất.

Tông Thủ rung rung tay áo, quả nhiên là một vệt ngân quang từ trong tay áo của hắn bay ra.

Chú mục nhìn kỹ, lại chỉ thấy toàn bộ thân hình của nó, chẳng những là có ngân bạch hỏa diễm lượn lờ, càng là giấu ở trong một đoàn vầng sáng, khiến cho người ta thấy không rõ lắm.

Sáu cái quang dực kia lại mở ra rộng rãi, rộng đến trăm trượng, lưu quang bốn phía.

Rõ ràng là vật có tính tình hung lệ chí cực, lại cứ hết lần này đến lần khác thánh khiết huy hoàng, tựa hồ là thiên chi tạo vật.

Còn có khuôn mặt, cũng không tiếp tục bị giáp xác bao phủ, mà là giống như nhân loại.

Nhìn kỹ, khuôn mặt kia lờ mờ lại tương tự như Khổng Dao, đồng dạng là tuyệt mỹ.

Tông Thủ thử dùng ngón tay chạm vào, cảm giác được cái này phảng phát cũng giống như da thịt của nhân loại.

- Kỳ quái!

Hắn biết được đầu Thánh Hỏa Nghĩ hậu này đối với giáp xác của mình, gần đây là cực kỳ coi trọng.

Đem thân thể của mình vững vàng bảo hộ ở trong trùng giáp.

Lúc này lại chủ động buông tha cho, thật khiến cho người ta ngạc nhiên.

Trừ phi là vật nhỏ này, đã có thể không cần giáp xác, cũng có thể tự tin rằng chiến lực không giảm.

Không khỏi như có điều suy nghĩ, thiên sinh dị chủng này, có thể là không cách nào có huyết mạch truyền thừa.

Trong trường hợp này, nó bẩm thiên địa lệ khí mà sinh, cũng đích thị là thương thiên tạo vật. Liên hệ với thế giới bổn nguyên chỉ sợ không dưới các Thánh giai tôn giả có thể đạt tới ‘Thiên Nhân như nhất’.

Lần ngủ say này, cũng có thể là đã ngộ ra mấy thứ gì đó.

Một tia chân lực thăm dò vào, ở trong cơ thể của Hàm Hi tản ra. Trong mắt Tông Thủ cũng lộ ra vẻ hiểu rõ.

- Quả nhiên, cũng đã sắp lên cấp.

Có vô lượng nguyện lực cung ứng, Nhiên Tủy Huyết Linh thuật trùng kích, khiến cho thực lực của Hàm Hi này tương tự từ Linh cảnh trung kỳ trùng kích đến Tiên cảnh hậu kỳ.

Nắm giữ ‘Quang’ chi đại đạo, tiến triển thực tế khiến cho người ta kinh hãi.

Chỉ kém nửa bước, liền có thể trực đăng Tiên giai.

Nghi hoặc được cởi bỏ, Tông Thủ liền lại cười cười, cảm giác xúc cảm ở trong tay quả thực không tệ, liền lại nhịn không được dùng sức nhéo một cái.

Lại tò mò nhìn bộ ngực của Hàm Hi, chỗ đó đồng dạng cũng không có giáp xác, toàn thân trần trụi, phảng phất như tiên tử ẩn ở trong vầng sáng như vân như vụ.

Cũng không dừng lại ở đó, cũng thật không biết là có cảm giác của con người không nữa. 

Thần sắc Hàm Hi một mực lạnh lùng, tùy ý hắn hành động. Lúc này rốt cục nhẫn nhịn không được, ở trong ngân mâu lóe lên hung quang, nhìn chăm chú ngón tay của Tông Thủ.

Tựa hồ là đang suy nghĩ, có phải hay không muốn đem ngón tay này trực tiếp cắt đi.

Tông Thủ xấu hổ cười cười, vội vàng đem tay thu hồi lại.

Âm thầm tự giễu, chính thật không có giới hạn tiết tháo, thậm chí ngay cả đậu hủ của linh sủng chính mình cũng đều muốn ăn.