Thần Hoàng

Chương 1157: Đầu nhập tăng đại (3)




Vừa mới xoay chuyển, con lý long thất giai kia thật đáng thương đã bị từng nhát kiếm một chặt thành từng mảnh vụn.

Chỉ còn lại một vũng máy, chảy trên bờ sông.

Phía trong cung điện kia rất nhỏ, bên trong thuyền Tông Thủ cũng không dám làm bậy như lúc trước ở Kiền Thiên Sơn.

Muốn biểu diễn thần thông cũng chỉ có thể đến phía đuôi thuyền nơi không có ai hoạc là rời khỏi con thuyền.

Cho dù có động tĩnh gì, cũng không thể làm tổn hại đến cả đoàn tàu.

Nhưng vì hoàn cảnh đặc biệt này, bên cạnh tự nhiên cũng sẽ giảm đi bớt khán giả.

- Khi gặp một số nơi phong cảnh xấu, trên trong lý long này là tốt nhất, đặc biệt là sau thất giai, mỹ vị tuyệt nhất thiên hạ. thật đáng tiếc.

Thập tuyệt ngự diệt bộ kiếm trận, đùng không hổ danh là Tuyệt diệt,chỉ vài đao đã chém nát còn lý lon này thành từng mảnh.

Đúng là một mặt Chân Long, có một sự căm hận không gì sánh bằng đối với những huyết thống kém cỏi này. nhìn thấy là chém là giết.

12 khẩu 10 tuyệt ngự Long Nha này cũng có thể tiếp tực đặc tính này.

Từ Phương và Phong Tái Cực ở bên cạnh nghe được cũng không biết nói gì.

Trong cái không gian tối tăm này, làm gì có phong cảnh nào?

- Chém con Lý Long này giống con tuyền này cũng là anh, được không?

Im lặng và nhắm mắt lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm" Nguyên Thủy Cổ phật" sau đó là lời khuyên bảo:

- Quốc quân, chúng thần đều bình đẳng, việc của thế gian này không nằm ngoài sự mạnh mẽ, thiên địa vạn vật đều thuận theo tự nhiên. Còn sinh mạng, không thể xem nhẹ như thế được. Con Lý Long này cũng không đắc tội gì với chúng ta, trên thuyền đồ ăn cũng phong phú, không cần dùng đến nó làm thức ăn, sao lại dựa vào thú vui của mình mà giết nó tàn khốc như vậy?

Tông Thủ nghe được cảm thấy cũng có lý, cảm thấy xấu hổ.

Nhưng tuyệt nhiên lại không nói bộ Thập tuyệt ngự diệt kiếm trện, thực ra hắn hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình.

Giống như lúc mới đầu luyện kiếm là đã biêt " tính mạng" sẽ không hoàn toàn nghe theo lệnh hắn.

Cũng là bản năng, có thể diệt sạch mọi kiếm trận và tất cả những dị vật.

Kì lạ là Tông Thủ đã điều tra rất nhiều nhưng lại không cảm nhận được trong 12 khẩu Long Nha kiếm này có tồn tại linh khí.

Trong lòng cũng có nhiều điều không hiểu, muốn hỏi Thẩm Nguyệt Hiên

Đáng tiếc trong lúc này đa cách xa giới Thiên Phương rồi, nên không thể về lại được.

Có cái lợi là sau khi hắn tiến hành phân tích tỉ mỉ trận kiếm thuật, về cơ bản đã xác nhận được bộ kiếm trận này, nhưng chưa thể ra oai được.

Chỉ là trong trận này, có một chút quỷ dị hiện ra.

Cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không thể định như vậy.

Chỉ cần phán đoán, người lưu lại bộ kiếm trận này là ai và những sinh linh trên thế gian, khổ đại cừu thâm.

Hoặc là không đến cảnh được, trước khi ngã xuống tâm trạng thay đổi cũng không nhất định.

Lúc này Tông Thủ cũng không biết thế nào, đừng nói sau khi thắng trận này, đối với hắn cũng không thể uy hiếp được, cho dù sự oai phong của phệ chủ là có thật cũng cần phải uống thếm chút rượu, để nắm giữ một thực lực nhất định rồi tính.

Nói đến đây, Thẩm Nguyệt Hiên bán cho hắn tấm bùa hộ mệnh kia, gần đâu tổn hao càng ngày càng lớn.

Người yểm bùa lên người hắn, nhất định đem hết toàn lực truy xét vị trí của hắn.

Lúc đầu cứ nghĩ rằng kéo dài thời gian khoảng nửa năm, đến nay nhiều nhất cũng đã qua cả bốn tháng rồi.

Vân giới có Thương Sinh trông coi, sự an nguy của gia đình, nên Tông Thủ không mấy lo lắng.

Duy nhất có một điều là vào lúc này Thủy Nhược Lan và 29 vạn quânphục tùng mệnh lệnh của hắn vẫn đang ở ngoài chiến trận.

Nói đi cũng nên nói lại, nhất định trong thời gian ngắn nhất hắn sẽ mở lại cục diện này, sau đó toàn lực ứng phó, truy sát điên cuồng. Cho đến khi quyết định sinh tử.

Trong ánh mắt đấy trợt lóe lên sự hần thù, Tông Thủ chỉ cười, chở về trạng thái bình thường. Lại nói lần nữa:

- Thật đáng tiếc cho bộ kiếm trận của tôi, tự nhiên lại tìm không ra đối thủ phù hợp để thể hiện.

Đồng thời dùng ánh mắt u oán nhìn về phía sau.

Từ Phương bất động,, ngồi yên một chỗ nhập thiền. Phong Thái Cực toàn thân lại run lên bần bật, mồ hôi nhễ nhại.

Sau khu Tông Thủ luyện song màn kiếm trận thứ 10 thì muốn tìm người thử màn kiếm trận này.

Khi đó Kháp Phùng cũng thể hiện sự khiêu chiến, xem lại bản thân mình, không có địch thủ nào với vị Vân giới này cả, không biết khoảng cách rốt cuộc là bao xa.

Do đó kết quả về sau vô cùng thê thảm.

Quá trình chỉ có mười hồi, nhưng một lần nữa lại khiến hắn tự tin, nếu không phải Tông Thủ, thì sẽ dừng tay ở màn cuối cùng, suýt nữa hắn bị phân thây trong trận.

Nhưng sau đó, liền giữ lại ý định, nhìn thấy bộ kiếm thuật này liền ý thức rời xa nó.

Lúc này cũng âm thầm nhìn những vệt sáng xung quanh người Tông Thủ,

Tông Thủ biểu diễn qua vài lần kiếm thật, những vệt sáng này lại chỉ xuất hiện bên ngoài không vận dụng luôn luôn được bao phủ lại bằng một màn thần bí khiến mọi người không dò xét được gì.

Nhưng lại có một số đạo môn Chu Tiên bí thần tinh lạc.., mấy tháng trước Tông Thủ phơi bày trong đất, nên cũng kế thừa được một ít mật thuật trong đạo môn này, không lẽ hắn đã chuyển đổi môn thuật này?

Việc này có thể xem như bù đắp cho Tông Thủ, trong linh pháp đã đồng quản được, chỉ là phương pháp này cần phắc cốt ghi tâm, nhất định vẫn còn trong vòng Thương Sinh khung cảnh.

Tông Thủ muốn đi con đường này, hoặc là tự mình hoàn thiện hoặc là cưỡng ép cướp giật. Tóm lại đều rất gian nan.

Từ Phương và Phong Thái Cực giả câm giả điếc, những người còn lại trong linh cảnh tự nhiên sẽ không hội ứng nữa.

Nhược Thủy có ý muốn đồng ý, nhưng Tông Thủ lại không muốn.

Mọi người phía cuối đuôi thuyền nhất thời cảm thấy tẻ nhạt, chỉ có Triệu Yên Nhiên hừ lạnh một tiếng: " được rồi"

Đúng là Tông Thủ đang đắc ý, lại bắt đầu xoi mói, Tông Thủ nhíu mày sau đó lại nửa cười nửa không.

- Được rồi, Nhị Đẳng không muốn, cô cũng không miễn cưỡng, người thử kiếm trận này đã đến.

Hành trình mấy tháng trời, rốt cuộc cũng đã đến một nơi mà ấn tượng ban đầu lại rất hỗn loạn.

Cũng chỉ còn chốc lát, một âm thanh lạnh lùng từ rất xa vọng lại:

- Đây là thế giới của Nguyên Liên, không biết các vị từ đâu tới? Và đền vì việc gì?

Đi về hướng phát ra âm thanh, mọi người nhao nhao cả lên nhanh chóng tìm lí do đến đây.

Tông Thủ không nói gì, hắn cảm thấy thân phận là một Quốc quân cũng không đáng chú ý.

Nhưng lúc này nếu như tự hắn nói ra thì sẽ có cái gì đó không được hay cho lắm.

Trước khi tiếp cận con tàu kia, sẽ có người nói. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Tôi là một tướng sĩ của Đại Kiền Vân Giới, lần này đến đây là muốn mở rộng đất nước, trước nghe đây nghe nói Nguyên Liên là vùng đất trống không chủ, nên đến xem xét tình hình.

Chưa dứt lời phía đối diện bỗng cười lớn

- Đại Kiền Vân Giới? Tôi muốn xem là thế lực phương nào? Hóa ra là dế nhũi Vân Giới, chui rúc mấy vạn năm cuối cũng cũng chịu mò ra khỏi tổ.