Thần Hoàng

Chương 1139: Có thể sẽ chết! (2)




- Nhưng đối với thiếu chủ mà nói, kì thực cũng chưa chắc là chuyện xấu. Giống như linh sư luyện kiếm, có một số phôi kiếm không tốt, rèn thêm chút nữa, là sẽ nứt vỡ. Có một số phôi kiến, lại càng rèn, càng cứng cỏi sắc bén!

Nói đến đây, lại cười nhìn hư không:
- Lão hữu, không biết lời này của Phương Tuyệt ta có đúng hay không?

Trong không trung, lại truyền đến một tiếng hừ nhẹ bất mãn.

Phương Tuyệt không thèm để ý. Ngược lại phóng khoáng bật cười, cũng chỉ một lát ngay sau đó, một vầng sáng kim sắc, đột nhiên phá vỡ các tầng thế giới, giáng xuống trước mặt Phương Tuyệt..., là một tấm phù chiếu tím kim, không cần Phương Tuyệt tiếp nhận, đã tự động mở ra.

Không cần che giấu, phù văn bên trong, lại chỉ có một mình Phương Tuyệt đọc được.

Chỉ mấy giây sau, trên mặt Phương Tuyệt, đã tràn ngập ý tứ giễu cợt.

Tay áo phất nhẹ, khiến tấm phù chiếu, không lửa tự cháy: 
- Đúng là đã bị ta đoán trúng! Đây là quốc chủ Tuyên Hoa, lệnh ta điều hành đại quân, tiến lên cùng hắn chinh phạt Quỷ Minh Giới.

Lục Kiếm Huyền sắc mặt trằm xuống, thần sắc ngưng trọng. Rồi sau đó yên lặng, nhìn vào Long Điện.

Điều Phương Tuyệt đi, không phải là đã chuẩn bị hạ thủ rồi sao? Động tác nhanh quá, thủ đoạn độc ác quá!

Không biết vị đường đệ họ xa này của hắn, có thể bình yên vượt qua trận phong ba này không?

Gần như là cùng một thời gian, bên trong Long Điện, một cặp tỷ muội song sinh mới cùng Tông Thủ chia tay chưa được bao lâu, đang đứng cách nhau chừng một tấc, trừng mắt nhìn đối phương.

Giằng co một lát, Diệp Phi Sương cuối cùng không chịu đựng nổi, có chút chột dạ quay đầu sang một bên. Tức giận nói: 
- Tóm lại tên đó, chắc chắn không phải người tốt!

Nhưng không biết tại sao, trong ánh mắt tràn ngập chăm chú kiên trì của Diệp Phi Hàn, lại cứ cảm thấy có chút khí đoản, giọng nói cũng không đủ trung khí.

- Với bản lĩnh của hắn, rõ ràng có thể mấy kiếm giải quyết đám cặn bã kia, nhưng lại muốn kéo dài đến tận lúc đó.

- Đâu có, không đợi tên khốn nạn Chu Tà Hồng Cơ không kìm được lộ ra khiếm khuyết, chỉ sợ tỷ tỷ bây giờ vẫn còn coi hắn như đại ca!

Diệp Phi Hàn hừ một tiếng, không cho là vậy:
- Lại nói từ đầu đến cuối, Thủ ca ca hắn cũng không cố ý giấu diếm! Rõ ràng là bản thân muội hiểu lầm, nhưng cứ muốn đổ lỗi cho người khác! Mẫu thân nói, phải độ mình trước, thì mới có thể độ người. Chúng ta chẳng lẽ không có chuyện, lại đi lừa gạt Thủ ca ca?

- Lại mẫu thân? Còn nữa, hắn rõ ràng còn nhỏ hơn muội!

Diệp Hàn Sương đau đầu day day trán, phát hiện càng ngày hết cách với muội muội nàng.

Một lát sau, lại sắc mặt buồn bã thở dài nói,
- Không phải tỷ tỷ không muốn, mà là đã làm phiền hắn quá nhiều rồi. Cứ cảm thấy tỷ muội chúng ta đem mấy chuyện này, nhờ vả hắn, có chút không ổn. Sau này gặp hắn, cũng phải tự đặt mình thấp hơn người ta một bậc.

- Thì ra là vậy, tỷ tỷ là lo lắng bị Thủ ca ca xem thường?

Diệp Phi Hàn bịt mồm, mỉm cười quỷ dị nói:
- Ta chẳng cảm thấy có gì không tốt cả! Nếu Thủ ca ca hắn coi chúng ta là bằng hữu, đương nhiên sẽ giúp đỡ. Nếu không phải, hoặc có cái gì không tiện, cũng sẽ cự tuyệt. Hỏi một chút, cũng không có gì không tốt, là tỷ tỷ nghĩ quá nhiều rồi!

Diệp Hàn Sương sắc mặt đỏ bừng, sau đó lại rơi vào suy nghĩ.

Thật sự phải mời Tông Thủ giúp đỡ sao? Với thực lực có thể lực áp tiên giới, thân phận thiếu chủ Lục thị của hắn lúc này. Mấy chuyện đó, có thể nói là giải quyết dễ dàng.

Nhưng làm vậy có thỏa đáng hay không? Hay là mình nghĩ quá nhiều rồi?

Một lát sau, vẫn là khẽ lắc đầu:
- Chuyện này muội còn cần cân nhắc kĩ lưỡng.

Nhưng trong lòng thì vẫn có chút không muốn, thực sự là không muốn, nợ Tông Thủ quá nhiều.

- Quả nhiên là không thoát được!

Bên trong điện đường đầy những long hài, chân mày Tông Thủ, dường như đang xoắn lại.

Nghĩ đủ mọi cách, thậm chí cho Tiểu Kim, thử nuốt nửa bộ Quân Thiên Diễm Giáp, mà vẫn không thấy hiệu quả.

- Cái tên này, ai bảo ngươi tham ăn? Đến lúc cần dùng đến ngươi, lại chẳng giúp đỡ được gì.

Tông Thủ dùng tay hung hăng vỗ lên người Tiểu Kim bên cạnh, trên 'mặt' người kia, cũng nhân tính hóa lộ ra thần sắc ấm ức.

Tiểu Kim lúc này, đã một lần nữa biến thành dạng thạch, thân thể, cũng tăng trưởng hơn mười lần.

So với Tông Thủ, còn vượt qua một cái đầu. Toàn thân nhìn tưởng như mềm nhũn, nhưng khi Tông Thủ một tay vỗ xuống, lại có thể cảm nhận được bên trong vô cùng cứng rắn. Lực phản chấn, khiến lòng bàn tay hắn tê rần.

Lúc này cũng không biết nuốt bao nhiêu linh thiết. Tóm lại là một bộ dạng chật vật không thể tiêu hóa, không thể động đậy.

Con chó con, thì vẫn không ngừng chạy quanh Tiểu Kim, không ngừng dùng móng, đạp lên thâm thể Tiểu Kim, thỉnh lại ngẩng đầu, 'phì phì' làm bộ đang cười, tựa như có chút hả hê.

Trước đây con chó này, bị Tiểu Kim dày vò thảm hại. Bây giờ mới có thể trả thù, đương nhiên đắc ý.

Tông Thủ thở dài một tiếng, cầm quân thiên diễm giáp trên người, hoàn toàn không biết làm thế nào.

Lúc nãy hắn đã thử qua, chỉ khi ý niệm của hắn, xông vào bên trong diễm giáp, cùng ý niệm tàn lưu của Nhiễn Vũ Thiên Vương đối kháng, mới khiến móc khóa trên những khớp nối kia, lỏng ra một chút.

Có lẽ cũng phải giống như hoàng tọa A Tỳ, đem dấu ấn của chủ nhân trước, tiêu trừ triệt để, mới có thể khống chế được nó.

- Còn có một cách, đó chính là tự chặt tay mình, không tin không thể thoát được.

Trong lòng đang phát hận, do dự có nên động thủ hay không. Tâm niệm Tông Thủ lại đột nhiên thoáng động, một lần nữa chăm chú nhìn hai tay.

Phát hiện Quân Thiên Diễm Giáp, lúc này đang dần dần dung nhập vào trong da thịt hắn. Ngọn lửa ngập trời đó, cũng không thấy đâu nữa.

Lại dùng tay sờ, không những có thể nhìn thấy hoa văn trên da, cảm giác tiếp xúc, cũng có chút dị thường.

Giống như bộ giáp này, chưa từng tồn tại.

Nhưng khi tâm ý Tông Thủ thoáng động, nửa bộ tiên giáp màu vàng nhạt, lại hiện ra bóng dáng.

- Còn có thể thế này?

Bộ giáp này mặc dù giản dị tự nhiên, ngoài phù văn ra, không chút hoa văn trang điểm, nhưng diệu dụng thì lại rất nhiều.

Tông Thủ cũng không tiếp tục để ý nữa, kì thực trước mắt, cũng chỉ có thể như vậy.

Giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, tâm huyết dâng trào, chỉ cảm thấy trong hư không kia, vô số ác ý đang ào ào tuôn ra.

Khiến Tông Thủ suýt chút nữa nghẹt thở, cũng không biết rốt cục là đến từ nơi nào.

Là vì Quân Thiên Diễm Giáp này? Có lẽ là không liên quan. Nhưng huyết mạch trong cơ thể, vẫn đang lâm râm xao động. Đó là phần không chi huyết của Lục gia.

Tông Thủ triệt để ngơ ngác, hắn cuối cùng cũng hiểu. Cảm giác bất ổn lúc nãy, rốt cục là đến từ đâu.

Tại sao lúc trước, lại có cảm giác bị Phương Tuyệt kia ngấm ngầm mưu tính.

Một tiểu tử không có bối cảnh, cũng không có thực lực gì, cho dù là danh sách đích mạch Lục gia, e rằng cũng không có tư cách, tranh đoạt với những tinh anh của Lục gia.

Những người cầm quyền cao cao tại thượng của Lục gia, e rằng cũng sẽ không để ý.