Liên tiếp mấy tiếng qua đi, Tông Thủ mới hồi thần lại:
- Tiểu ngọc ngươi gọi ta? Cái gì mà nhập thần?
Sau khi nói xong liền hiểu ra. Chợt cười cảm kích Khổng Dao.
Quả nhiên sau một lần hành động lên trời, vượt qua liền tam giai thì nguyên thần tâm niệm của hắn vẫn có chút dao động, không hề vững chắc.
Nếu không phải Khổng Dao kịp thời gọi hắn tỉnh lại, nói không chừng hôm nay, thật đúng là sẽ bị lạc mất tâm trí.
- Quân thượng tu hành nhanh chóng, thế gian hiếm thấy. Căn cơ hùng hậu, cũng ít có người có thể bằng được. Kỳ thật không cần phải vội vả như thế --
Khổng Dao lắc đầu, khích lệ một câu. Tiếp theo lại hiếu kỳ nhìn trước người Tông Thủ.
- Quân thượng ngươi vừa rồi vẽ trên mặt đất, cũng không biết là chữ gì. Khổng Dao cảm giác cực kỳ huyền ảo, cảm giác cùng Thiên Địa tương hợp. A..., không đúng! Có lẽ là dung nạp toàn bộ Thiên Địa vào trong đó. Thật sự là xem không hiểu, cũng không biết nói thế nào. Cái này hẳn là ngôn chướng? Bí mật không cách nào thuật bằng miệng sao?
- Gọi ta phu quân! Quân thượng quân thượng quá xa lạ --
Tông Thủ vừa nói, một bên nhìn trước người, rồi sau đó lại một lần nữa sửng sốt:
- Đây là đạo, đại đạo chi đạo!
Những lời này nói ra, tâm thần Khổng Dao liền chấn động. Lại nhìn kỹ, quả nhiên là một chữ ‘ đạo ’.
Lúc trước xem không hiểu, lúc này nghe Tông Thủ nói như vậy, cũng đã phá tầng ngôn chướng này.
Tông Thủ tiếp theo lại cười dài ra tiếng:
- Khổ nghĩ nửa ngày, nguyên lại cách giải quyết đã bị ta viết ra rồi!
Thạch Việt dùng chữ ‘ pháp ’ để bao dung Thiên Địa vạn pháp. Như vậy Tông Thủ hắn liền lấy chữ ‘ đạo ’ này để dung hợp Tam Thiên Đại Đạo!
Thái Sơ chung mạt, Vũ Trụ, Âm Dương, Vận Mệnh, Nhân Quả, Sinh Tử, Thôn Thổ, những đại đạo này chẳng phải đều ở trong ddossao?
Ý niệm này vừa nổi lên, hồn hải lại biến ảo một hồi. Trong tiếng ầm vang, đang chấn động trọng chỉnh.
Giằng co mấy tức mới kết thúc. Trong nguyên thần Tông Thủ ngoại trừ hồn lực hơi có tăng trưởng ra cũng không có biến hóa nào khác cả.
Bất quá lại có thể cảm giác, sau khi hắn hiểu ra con đường, kết cấu của Nguyên Hồn hải dương tựa hồ đã vững chắc thêm. Cùng Thiên Địa nguyên linh, cũng càng như dung làm một.
Ngày sau nếu có ý niệm giao phong, kiếm ý thanh thế của hắn nhất định có thể cường thịnh thêm vài phần.
Kinh hỉ này thật sự không thể đè nén được, Tông Thủ dứt khoát ôm lấy Khổng Dao, hun mạnh nàng một cái.
Cũng đúng lúc này, trong ý niệm hơi động một chút. Chỉ cảm thấy vài đạo khí tức quen thuộc đang bay lên Đăng Thiên Đài.
- Là Y Nhân Nhược Thủy!
Tông Thủ không cần phân biệt, tâm linh đã có cảm ứng:
- Còn có hai người, là Nhậm Bác Khổng Duệ. Không đúng, phải nói là Khổng quốc trượng. Đám Hổ Trung Nguyên cũng tới --
Khổng Dao cả kinh, mạnh mẽ giãy dụa khỏi ngực Tông Thủ, trên mặt đỏ hồng, có chút không biết làm sao, thật sự không biết nên đối diện với mấy người này thế nào mới tốt.
Hiên Viên Y Nhân là Vương Hậu đại phụ, Khổng Duệ là phụ thân của nàng, mà mấy người Hổ Trung Nguyên lại là bộ hạ của nàng.
Nhớ tới chuyện vừa qua, Khổng Dao chỉ cảm thấy xấu hổ đến thật sự không còn mặt mũi gặp người. Hận không thể lập tức đào cái hố chui xuống.
Liếc nhìn bốn phía, Khổng Dao chuẩn bị tìm một nơi tạm thời ẩn núp. Nhưng nhìn qua đều là trống trải.
Đang do dự có nên trốn vào tay áo Tông Thủ hay không thì bên ngoài cửa điện đã có vài bóng người bước vào. Thanh âm của Hiên Viên Y Nhân đã vang lên. Không để ý tới Tông Thủ, mà trực tiếp hỏi Khổng Dao:
- Ngọc muội muội hôm nay đã tốt chưa?
Khổng Dao không khỏi thở dài một tiếng, những chuyện này, nàng cuối cùng cũng cần đối mặt.
Lập tức đứng lên, hướng phía ngoài cửa thi lễ:
- Khổng Dao bái kiến tỷ tỷ.
Dứt lời, chỉ thấy hai thân ảnh yểu điệu từ ngoài cửa dịu dàng đi vào.
Quăng tới ánh mắt, lại mang theo vài phần thương cảm đồng tình.
Khổng Dao vốn khó hiểu, lập tức liền tỉnh ngộ lại. Ánh mắt ba người chăm chú, lại thình lình đều mang theo ý đồng bệnh tương liên.
Cơ hồ ngay cùng một thời gian, Thương Sinh khung cảnh. Trong Tàng Thư Các chứ Ất, Hàn Phương đang khoan thai nhắm mắt, ngồi ở trên mặt ghế bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt đều là ý kinh ngạc.
Lập tức hóa thành một đạo ánh sáng tím, nhảy vào trong tổ sư từ đường, nhìn Huyền Mệnh Kim Sách, liền một hồi trợn mắt há hốc mồm.
- Chuyện gì xảy ra? Tiểu tử kia, rõ ràng lại tăng lên một vị? Rốt cuộc là làm cái gì?
Kim hệt của Tông Thủ vốn là ở vị trí thứ mười lăm, giờ phút này lại lần nữa lật về phía trước, đẩy người trước xuống một bậc.
- Chuyện gì xảy ra? Tiểu tử kia, rõ ràng lại tăng lên một vị? Rốt cuộc là làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì độ kiếp sao? Không có khả năng --
Kim hệt của Tông Thủ vốn là ở vị trí thứ mười lăm, giờ phút này lại lần nữa lật về phía trước, đẩy người trước xuống một bậc.
Mà ở vị trí thứ mười bốn trước kia, không phải tu sĩ Thánh Cảnh thì cũng là Thánh Tôn Chí cảnh.
Chỉ cần người vẫn còn trong vực này, vậy thì Huyền Mệnh Kim Sách liền có thể tra rõ tình huống mỗi một người. Thậm chí Nguyên Hồn căn cơ của hắn đều có cảm ứng.
Mà ở dưới mười bốn vị này là trọn vẹn hơn ba mươi vị tu giả Thần Cảnh liệt tên trên hắn.
Thứ tự dựa theo tiềm lực đến xếp đặt, tiềm lực cầm đầu, thực lực xếp sau, bối phận chức vị xếp cuối.
Người càng có hi vọng, bước vào đến chí cảnh thì bài danh cũng càng gần trước hơn.
Đổi lại nói cách khác, theo chí bảo Huyền Mệnh Kim Sách thấy thì căn cơ của Tông Thủ, đạo nguyên của Tông Thủ giờ phút này đã áp qua tất cả tu sĩ Thần cảnh của Thương Sinh khung cảnh rồi.
Là người có hi vọng bước vào Thánh cảnh nhất trong Thương Sinh Đạo hiện giờ!
Cũng kể cả Hàn Phương hắn --
- Chỉ là tiên cảnh thôi, rõ ràng lại ép toàn bộ đám Thần cảnh đã tu hành trên vạn năm chúng ta xuống dưới. Đạo cơ của tiểu tử này đến cùng hùng hậu đến mức nào? Chẳng lẽ nói, Chung thủy chi đạo, lại có tiến triển sao?
Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hàn Phương khẽ lắc đầu, cưỡng ép dục vọng muốn chạy đến Càn Thiên Sơn xem thử đến cùng là thế nào.
Thay vào đó liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn xuyên Đạo Linh khung cảnh, cùng với tầng tầng thời không bích chướng kia.
Lúc này trong ngoài Vân Giới đã bị vài luồng thần niệm chí cảnh triệt để phong tuyệt.
Mặc dù tu vị như hắn cũng chỉ có thể biết được mấy cái thế giới chung quanh giờ phút này đang rung chuyển không ngớt, cơ hồ đã tới gần biên giới sụp đổ.
Nhưng tình hình kỹ càng lại không thể biết được. Chỉ biết năm cổ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối đã đang cách ức vạn dặm đối kháng lẫn nhau.
Tu giả Chí cảnh, còn chưa chính thức giao thủ, chỉ riêng ý niệm giao phong đã có uy thế vậy rồi.
Hàn Phương tâm niệm, cũng dần dần đắm chìm vào trong đó.
Chỉ là nơi góc cạnh, những ý niệm còn sót lại kia tranh phong đã đủ khiến hắn trầm mê rồi.
Giữa năm người, bổn nguyên chi đạo đối kháng, quấy lấy mấy chục thế giới một phương này.