Tiếng chuông cửa? Vương Tuấn đứng dậy, Trần Tố lui vào trong chăn, Vương Tuấn nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, chưa tới năm giờ sáng, đầu năm Mùng 1 Tết ai đùa giỡn nhàm chán vậy? Là Cao Viễn trả thù? Vương Tuấn thừa nhận, nếu như là Cao Viễn thì có thể. Cao Viễn so với biểu hiện bên ngoài càng ấu trĩ hơn, nhưng mà mẹ y tới, hẳn là sẽ không nhàn hạ vậy đi?
Tiếng bấm chuông không giống Cao Viễn, nếu như là hành động trả thù ấu trĩ của sẽ từ từ bấm chuông, chậm rãi bấm, thật ưu nhã quấy nhiễu.
Tiếng bấm chuông này không phải của Cao Viễn, vậy sẽ là ai?
Bất kể là ai, Vương Tuấn nhất định không có bánh trái ngon cho hắn ăn, nào có người sáng sớm đầu năm lại tới bái phỏng, cái này không phải thuần túy tới quấy rối sao? Vương Tuấn vén chăn cầm một bộ quần áo ra mở cửa, sắc mặt đủ đen.
Ngoài ý muốn nha, ngoài ý muốn nha, ở cổng bấm chuông không tha lại là Tống Uy mặc một thân quân trang mùa đông, trên mặt đất bên cạnh có một ba lô quân dụng thật to, một tay còn ôm một đứa bé quấn trong áo khoác quân đội xanh lá mạ, dựa theo thời gian lần trước Tống Uy đòi tiền mừng mà tính, con gái Tống Uy cũng được sáu bảy tháng rồi.
“Cậu — ly hôn?” Vương Tuấn nhìn Tống Uy.
Tống Uy có vẻ rất mệt mỏi. Tống Uy vốn chính là loại hình thiếu niên âm khí rất nặng, trải qua mười năm sinh hoạt quân đội, Tống Uy lộ vẻ tháo vát và uy nghiêm, thế nhưng gió sương cũng gặp, so với bọn Vương Tuấn càng nổi bật hơn nhiều.
Tống Uy ôm con chen qua bên người Vương Tuấn, không quên bảo đối phương thay y cầm cái ba lô thật to kia.
“Mùng 1 Tết, cậu thật biết nói câu chúc mừng.” Tống Uy lườm Vương Tuấn một cái nói, “Vợ chồng bọn tôi vẫn tốt.”
Tống Uy lên lầu vào nhà, hệ thống sưởi hơi trong phòng xoa dịu toàn thân Tống Uy, thoải mái nha.
“Vậy cậu tới làm gì?” Vương Tuấn không muốn phát hỏa, từ khi Tống Uy tòng quân hai ba năm mới thấy một lần, bạn thân gặp mặt hẳn là nên ôm nhau không kiêng nể vui cười một hồi mới đúng, thế nhưng, rõ ràng hôm trước bọn họ gọi điện Tống Uy cũng không nói muốn về nhà mừng năm mới, hơn nữa, nhìn Tống Uy phong trần mệt mỏi hẳn là mới quay lại Bắc Kinh, sáng sớm Mùng 1 không về nhà còn chạy tới nhà anh làm chi?
Tống Uy thuần thục thả con gái lên ghế sofa cởi bỏ áo khoác đang bọc lấy bé, bé con cột nơ con bướm bằng lụa đỏ thẫm vẫn còn ngủ say, Tống Uy vừa kiểm tra tả vừa đáp lại câu hỏi của Vương Tuấn: “Bọn tôi thật vất vả chạy về, vợ tôi nói người đầy bụi đất quá khó coi, người nhà sẽ lo lắng, vừa xuống xe lửa là muốn tìm thẩm mỹ viện, cũng thật là, hôm nay Mùng 1 Tết rạng sáng đen kịt còn có người mở cửa tiệm, tôi có biện pháp nào? Làm đẹp trọn bộ ít nhất cũng phải năm tiếng, tôi vừa nghe liền chạy tới chỗ cậu, tôi ở đây đợi.” Y ngước mắt nhìn Vương Tuấn nói, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ăn cơm trưa ở nhà cậu, năm mới ai lại ăn ở nhà người khác nha. Không hoan nghênh?” Vừa nói, y vừa ôm sườn lợn kho tàu trong tủ lạnh liếc nhìn Vương Tuấn.
Nhìn Tống Uy thuần thục kéo tủ lạnh lấy ra sườn lợn, tôm, các thứ Trần Tố chất trong tủ lạnh chuẩn bị cho năm mới, Vương Tuấn thật muốn chém y, nói và làm lại hoàn toàn tương phản.
“Hoan nghênh.” Vương Tuấn nói thầm một tiếng, làm bạn với mấy người ngôn hàng bất nhất* này, Vương Tuấn cũng rất bất đắc dĩ.
(*hành động và lời nói không giống nhau)
Hệ thống sưởi hơi trong nhà đầy đủ, Tống Uy thấy ấm hơn, đồ trong tủ lạnh trực tiếp đặt vào lò vi sóng, thừa dịp đồ ăn đang quay, Tống Uy chăm sóc công chúa nhỏ nhà y một chút.
Nhà này có một phòng không dùng tới, thế nhưng đã một năm không dùng, không người ở, gian phòng tự nhiên có vẻ lạnh lẽo, nhưng bỏ con trên ghế sofa trong phòng khách cũng không tốt lắm, Vương Tuấn dưới sự thúc giục của Tống Uy bất đắc dĩ bỏ đứa nhỏ vào trong chăn của Trần Tố, không có cách nào nha, ai bảo đây cũng là con gái nuôi của anh, cái này không phải Vương Tuấn đòi, là ba đứa nhỏ nằng nặc đẩy cho anh và Trần Tố làm con gái nuôi, vì thế, Vương Tuấn còn ở sau lưng Trần Tố thanh toán tiền một chiếc vòng vàng dưới sự ‘vơ vét tài sản’ của Tống Uy.
Nể tình vài năm không gặp, Vương Tuấn có thể đuổi Tống Uy ra ngoài? Trước đây khi Tết đến, bọn họ cũng không quá quan tâm người nhà mình, mà tận lực bồi Vương Tuấn. Kỳ thực, mấy tên hư hỏng bọn họ, vừa cầm được tiền mừng tuổi thật dày của người nhà là hoàn thành nhiệm vụ lễ Tết, cùng nhau cầm tiền mừng tuổi chạy tới chơi mạt chược đánh bạc ăn tiền. Mấy cái Tết ấy Vương Tuấn không có người nhà trói buộc, bọn họ cũng chỉ có thể chạy tới chỗ Vương Tuấn, mặc dù nói là lợi dụng lẫn nhau, thế nhưng, mặc kệ nói thế nào, Vương Tuấn trong lúc tịch mịch vẫn ghi tạc tình nghĩa này trong lòng.
Tống Uy ăn ngon lành, nhìn qua, Tống Uy vừa mệt vừa đói, có thể thấy được vợ y nhất định cũng không dễ dàng. Vương Tuấn có thể tưởng tượng tại sao Tống Uy phải chạy tới nhà anh, vợ chồng Tống Uy tương đối đặc biệt trong gia đình sẽ không lấy trạng thái tinh thần này trực tiếp về nhà — con cái cũng có suy tính của con cái, vài năm mới về nhà một lần, con cái sẽ không cho cha mẹ biết toàn bộ khó khăn của mình. Sau khi có con, Tống Uy hoàn toàn hòa tan quan hệ cứng ngắc với cha mẹ mình.
Chỉ có làm cha mẹ, mới có thể hiểu được tình yêu sâu đậm của cha mẹ.
Đặt đũa xuống, Tống Uy cầm quần áo vào phòng cho khách tắm rửa, y luôn thích sạch sẽ, lần này ngồi xe lửa đường dài thật sự không dễ dàng.
Vương Tuấn không lo sẽ đánh thức Trần Tố, chất lượng giấc ngủ của Trần Tố luôn rất tốt, trừ phi cậu nguyện ý tỉnh lại, bằng không, cho dù cãi nhau kế bên không không làm Trần Tố tỉnh. Có mấy tên hồ bằng cẩu hữu này Vương Tuấn thật bất đắc dĩ nha.
Tống Uy đang tắm, Vương Tuấn cầm mấy món quần áo Trần Tố vứt rải rác đi vào phòng ngủ, không đợi Vương Tuấn từ phòng ngủ đi ra, chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Nghe tiếng chuông cửa chậm rì rì, nhất định là Cao Viễn, đây là Cao Viễn trả thù. Hôm nay nếu không có Tống Uy ở đây, Vương Tuấn sẽ ngắt toàn bộ hệ thống chuông điện nhất định không mở cửa, hiện tại đã có một không quan tâm nhiều thêm hai ba, đi mở cửa thôi.
Vương Tuấn nhìn chằm chằm người ngoài cổng, Cao Viễn tâm trả thù mãnh liệt tới quấy rối Vương Tuấn tuyệt không kì quái, sau khi ngay trước mặt Trần Tố vạch trần bộ mặt thật của y Vương Tuấn sẽ không trông mong Cao Viễn không tới trả thù, nhưng vì sao cô cũng tới? Hơn nữa, nhìn qua còn lộ ra bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
Cô thấy Vương Tuấn mới sáng sớm đã có vẻ tinh thần sảng khoái, tới nhà hai chồng chồng làm khách cô rất kỳ vọng, nhưng tuyệt đối không phải cảnh tượng lên sân khấu này.
Bốn năm giờ sáng hôm nay, Cao Viễn ôm một đống hoa hồng chạy đến nhà dì cô đang ở tạm, đánh thức toàn bộ thân thích còn đang ngủ.
Là ác mộng! Là trả thù! Là hèn hạ vu oan hãm hại! Cô nói với Cao Viễn hôm nay muốn đi xem mắt, Cao Viễn căn bản là cố ý.
Thấy ánh mắt thưởng thức của thân thích, cô rùng mình, không đợi cô giải thích, Cao Viễn ‘thâm tình’ nhìn cô, nói với người giấm hộ là dì cô mang bạn gái đi xem ánh bình minh đầu năm mới. Cô còn chưa có phục hồi tinh thần đã bị dì đóng gói đuổi khỏi nhà — trước khi ra cửa, em họ đã bắt đầu gọi điện thoại về quê, báo cáo chị họ vẫn luôn chọn ba nhặt bốn không ai thèm lấy rốt cuộc có bạn trai rồi.
Cái thù này kết rồi, Cao Viễn trắng trợn cố ý hủy hoại danh dự của cô, phải biết rằng, hôm nay là ngày cô đi xem mắt, đó là một đối tượng điều kiện rất tốt, vì hôm nay, cô còn đặc biệt trang điểm.
Đứng ở cửa hành lang, cho dù cô không muốn đi với Cao Viễn, đối diện cửa chống trộm nặng nề đóng chặt và hàng lang tối thui trước bình minh, cô cũng không có dũng khí gõ cửa vào nhà ngủ tiếp.
Vì thế, cô cứ như vậy theo tới, mặc kệ nói thế nào, sáng sớm còn chưa có nơi nào để đi, mà tên hổ biết cười này sau khi trả thù cô, lại còn muốn một mình bỏ trốn, muốn ném cô.
Cô là ai? Cô dễ bị lừa vậy sao? Cô căn bản không cho Cao Viễn cơ hội, sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Cao Viễn, trong mắt cô, Cao Viễn giống như thằng nhỏ lớn xác bốc đồng.
Kí lai chi tắc an chi*, nếu đã ra ngoài cũng phải đi xem nhà chồng chồng trong hiện thực, cho nên cô theo sát Cao Viễn mà tới.
(*既来之则安之: Nguyên bản để chỉ nếu đã chiêu hàng tới thì phải an bài cho họ. Về sau để chỉ nếu đã tới, thì phải an tâm ở chỗ này. Theo baidu)
Nhìn Cao Viễn nhướng mày khiêu khích anh, Vương Tuấn cảm thấy buồn cười, lại nhìn cô từng bước ép sát, Vương Tuấn dường như thấy được tương lai của Cao Viễn.
Tới một Tống Uy, Vương Tuấn không có biện pháp cản, hiện tại nhiều thêm Cao Viễn cũng không sao. Đối với sự ‘độ lượng’ của Vương Tuấn, Cao Viễn đang chờ xem Vương Tuấn mặt lạnh rất là ngoài ý muốn.
Cao Viễn* nhìn Vương Tuấn không có sắc mặt mưa gió, nghĩ Vương Tuấn thật sự sửa tính rồi? Không đến mức đó đi, Trần Tố thật đúng là biết quản chồng.
(*Chỗ này trong raw là Tống Uy, cơ mà mấy người đang ở ngoài cổng, Tống Uy còn đang tắm trên lầu, nên tui nghĩ đây là Cao Viễn)
“Chúc mừng năm mới, cung hỉ phát tài.”
Lời xã giao vẫn phải nói, Cao Viễn cười híp mắt, cô cũng cứng mặt cười.
Vương Tuấn chặn cửa một lúc lâu, không có đuổi cũng không mời họ vào, năm mới chúc Tết là chuyện vui mừng, nhưng trời còn chưa sáng đã tới chúc Tết, cái này trăm phần trăm là cố ý quấy rối, bất quá, cái này không liên quan tới cô.
“Lạnh quá nha, ngoài trời lạnh lẽo, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Cao Viễn chen vào trong, Vương Tuấn đang suy nghĩ có cần để bọn họ đứng ngoài thêm một lát không.
Mắt liếc tới thân ảnh quen thuộc xa xa: “Lưu Trấn Đông?”
Cao Viễn theo Vương Tuấn nhìn sang, dưới đèn đường, đó là Lưu Trấn Đông. Thế nào? Lưu Trấn Đông đầu Mùng 1 cũng tới quấy rầy Vương Tuấn? Lưu Trấn Đông và Vương Tuấn cũng có sổ phải tính?
Vương Tuấn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Trấn Đông đến gần. Tống Uy là vài năm không gặp, Vương Tuấn coi như nhịn, Cao Viễn là rõ ràng tới quấy rối, Lưu Trấn Đông hắn tới làm gì? Cũng là quấy rối? Ăn no rửng mỡ, bọn họ liên hợp lại sáng sớm tới chỗ anh tìm tra?
Người còn chưa tới nơi, Lưu Trấn Đông từ xa giơ cái giỏ trong tay: “Tôi tới đưa trứng gà đỏ*.” Đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Vương Tuấn, “Đừng nhìn tôi như vậy, ba giờ sáng, tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà, cha mẹ bảo tôi tới từng nhà tặng trứng gà đỏ, tôi cũng không muốn sáng sớm đi xem sắc mặt người ta.”
(*quà tặng ăn mừng việc vui, một loại phong tục của người Hán.)
Lưu Trấn Đông ngủ không đủ nhìn qua không có tinh thần. Bây giờ, bụng vợ mình có cục cưng, cha mẹ căn bản không thèm quản hắn sống chết, còn chưa biết trai hay gái đã mua vài giỏ trứng gà, hưng phấn hít gió một đêm, thực sự không chờ nổi tới sáng, mẹ kích động quá độ đã sớm đạp Lưu Trấn Đông đang ngủ mơ ra khỏi nhà, viết một danh sách tặng trứng cho từng nhà, thuận tiện thông tri tất cả thân thích tới ăn tiệc đoàn viên và chúc mừng.
Trưởng bối Lưu gia hưng phấn như vậy, kỳ thực, cũng có thể hiểu được. Lưu gia không dễ dàng Lưu Trấn Đông vốn chính là độc đinh mấy đời, thảo nào Lưu gia lại khoa trương như vậy, bất quá, còn sáu tháng nữa đứa nhỏ mới ra đời, cần gióng trống khua chiêng vậy sao?
Lưu Trấn Đông vốn là không muốn lên nhà sưởi ấm, dựa theo kế hoạch, hắn thầm muốn vô thanh vô tức đặt giỏ trứng ở cổng, gọi điện thoại thông báo là được rồi. Thế nhưng không ngờ rằng, hắn tới liền thấy Vương Tuấn đang đứng ở cổng, Cao Viễn cũng ở, ngoài ý muốn nhất chính là còn một cô gái không quen biết đứng chung một chỗ với Cao Viễn, Lưu Trấn Đông cực kỳ nhạy bén với bát quái thoáng cái phấn chấn tinh thần, lòng tràn đầy hoài nghi — mặt ngoài bất động thanh sắc — theo Cao Viễn lên lầu, dù sao, lúc này, trời còn chưa sáng, muốn hắn gõ cửa từng nhà tặng trứng gà đỏ, hắn cũng không có bao nhiêu dũng khí.
Mọi người lên lầu, Cao Viễn chúc mừng Lưu Trấn Đông có tin vui, Lưu Trấn Đông cũng tương đối vui vẻ. Đẩy cửa ra, cô đi phía sau họ theo bản năng lui ra sau nửa bước, đàn ông kinh hô cũng không thua gì phụ nữ thét chói tai, có cảm giác sấm dậy đất bằng.
Tống Uy quấn áo ngủ của Vương Tuấn từ trong phòng tắm đi ra bị Lưu Trấn Đông mới vào cửa nhận ra, một giây kế tiếp Tống Uy đã bị một cước đạp xuống đất.
Nhìn một người đàn ông xa lạ quấn áo ngủ dây dưa với bọn họ, mắt cô mở thật to, suy nghĩ xem quan hệ của bọn họ là thế nào.
Tống Uy bị đặt trên thảm tức chết rồi, Lưu Trấn Đông cho y bảy tám đạp, Cao Viễn cũng cho y chín đám, này mà là bạn bè gì, sao bọn họ lại tới? Sao vừa gặp đã đánh y, nghĩ y đi lính là làm kiểng sao?
Tống Uy lật chân gạt ngã Lưu Trấn Đông, xoay người nắm cổ chân Cao Viễn kéo ngược, giơ nắm đấm đòi lại cả vốn lẫn lời — không chịu thiệt là bản năng của y.
Bị vặn ngược tay, Lưu Trấn Đông vỗ vỗ đầu hàng, trước đây thể năng Tống Uy kém nhất trong họ hôm nay lại lợi hại nhất, quả nhiên phong thuỷ luân chuyển thay phiên.
Thấy mắt cô sáng chói, Vương Tuấn nghĩ cần phải giải thích một chút: “Cậu ta cũng là bạn Cao Viễn, công tác ở tỉnh khác, hai ba năm mới có thể về một lần.”
Là bạn thân nha, cô chớp mắt, nhìn Cao Viễn tóc tai rối bời, bị ép trên mặt đất giống một đứa trẻ bướng bỉnh, làm sao nhìn ra cái gì mà hình tượng thẩm phán nha, tình hữu nghị giữa đàn ông khiến cô tưởng ~ tượng ~ bay ~ xa. Lúc này, cô nhớ ra, vị chủ nhân khác của nhà này đâu?
“Trần Tố còn đang nghỉ ngơi.” Vương Tuấn giải thích.
Mấy tên đàn ông ba mươi mấy tuổi cậu đánh tôi một quyền, tôi đá cậu một cước, rất náo nhiệt, hưng phấn khỏi nói, Tống Uy cách mấy năm mới có thể gặp, nói thế nào cũng là một chuyện bất ngờ và vui mừng, Tống Uy phát hiện cô gái duy nhất theo chân họ tiến vào.
Tống Uy là người có cảm giác nhạy bén, cô không thể là cô vợ nửa Tây của Lưu Trấn Đông Trần Tố giới thiệu trong điện thoại, cô hoàn toàn không liên quan tới phong cách phương Tây, một thân áo lông xanh lam và khăn quàng cổ trắng, không có trang sức dư thừa, chính là loại hình Cao Viễn thưởng thức — cô khẳng định chính là bạn gái Cao Viễn. Tống Uy giơ tay, tự giới thiệu: “Tôi, Tống Uy, bạn thân Cao Viễn. Cao Viễn xin nhờ cô rồi.”
“Không…” Cô chưa kịp sửa, Lưu Trấn Đông cũng nắm tay cô lắc lắc, giọng vang cả phòng: “Tên nhóc Cao Viễn này có chút tâm tiểu nhân, bất quá, người rất tốt.” Thao thao bất tuyệt, cho dù cô muốn giải thích thì cũng không xen mồm vào được, vị Lưu tiên sinh này không phải nói nhiều bình thường. Bất quá, người nói nhiều đều thẳng tính, không có ý xấu.
Mà, Tống Uy chào hỏi cô đầu tiên không đợi Cao Viễn giải thích đã chạy đi thay quần áo, khiến cho Cao Viễn rất là phiền muộn.
Tống Uy tùy tiện mặc quần áo tẩy đi sa sút, tinh thần sáng láng nói: “Mạt chược lần trước chơi trước khi tôi kết hôn quăng đâu rồi?”
Lưu Trấn Đông nhấc bình hoa đặt ở góc tường, từ trong tầng ngăn lấy ra bộ mạt chược hắn mua, mọi người bắt đầu bày bàn bày ghế lập sòng.
Tống Uy chiếm lấy một góc bàn, uể oải khi đi đường bay sạch, hai mắt càng lấp lánh hữu thần, lớn tiếng kêu mau bắt đầu. Hệ thống sưởi hơi trong nhà rất đầy đủ, vừa rồi nháo một hồi, mọi người đều đổ mồ hôi, kéo quần áo, xắn tay áo, ngậm thuốc, thuần một đám người núi.
Đẩy bài, Cao Viễn, Lưu Trấn Đông thấy hơi đói, buông bài, hai người đều trở mặt với Vương Tuấn, tủ lạnh nhà Trần Tố chất cái gì, tới sớm vậy, hai người còn chưa ăn sáng đâu.
“Tôi muốn ăn sủi cảo.” Lưu Trấn Đông tự gọi món, “Đói chết rồi, từ tối qua đã không ăn miếng nào.”
“Sườn non kho nhà này không tồi.” Tống Uy rất uy tín nói, “Cái kia, ai muốn ăn tôm? Mang giùm tôi một phần. Nhanh một chút, nhanh xào bài. Vương Tuấn, cậu còn đứng đó làm gì?”
Đây là nhà ai? Cô nhìn nhìn Vương Tuấn thái độ vẫn hờ hững bên cạnh.
Lưu Trấn Đông kéo tủ lạnh cướp đoạt nguyên liệu nấu ăn mắt lom lom nhìn cô gái duy nhất nơi này, cô chỉ đành nhận lấy, nhìn mấy tên đàn ông ba phút đánh nhau, một phút giao lưu tình cảm, ba mươi giây tìm đồ ăn, năm giây đẩy mạt chược, cô cái gì cũng chưa tham gia liền thành người nấy cơm — được rồi, cô cũng đói bụng — nói chung, thấy thế nào, cũng là chủ nhà này còn xui xẻo hơn cô, có vị chủ nhà bị châu chấu ghé thăm giúp đỡ, tâm tình cô cũng bình tĩnh hơn. Đối với năng lực xử lý việc nhà của cô, Vương Tuấn rất yên tâm, tay chân rất lanh lợi.
Đẩy mạt trượt, bắt đầu nói chuyện phiếm, bọn họ truy vấn sao Tống Uy lại ở chỗ Vương Tuấn, biết vợ Tống Uy ngâm mình trong thẩm mỹ viện đuổi Tống Uy tự đi chơi, bọn họ còn rất đồng cảm Tống Uy, xem ra đại nam nhân Tống Uy ở nhà cũng không có uy nghiêm gì. Tống Uy trợn trắng mắt cười lạnh nói: “Lưu Trấn Đông, cậu không có tư cách nói tôi. Cao Viễn, cậu còn chưa kết hôn, càng không có tư cách nói tôi.”
“Mắc mớ gì chỉ nói hai người bọn tôi? Vương Tuấn không phải cũng ở đây sao.” Cao Viễn muốn kéo cả Vương Tuấn xuống nước.
Vương Tuấn mới không thèm nói mấy chuyện không dinh dưỡng này, anh vẫn không mở miệng. Tống Uy cười hắc hắc, trong bọn họ ‘vợ quản nghiêm’ trước nhất bự nhất chính là Vương Tuấn, mọi người tự hiểu trong lòng, nếu không, phơi bày mặt nạ của Vương Tuấn, Vương Tuấn mang thù không để họ vào cửa cũng không thất thường, sủi cảo và đồ ăn khác Vương Tuấn, Trần Tố cùng làm ăn ngon lắm.
Lưu Trấn Đông khoe khoang chuyện năm nay sẽ làm baba, khiến mọi người trêu chọc một hồi, dù sao vẫn nghiêm túc chúc mừng.
Nhà bếp được dọn y như nhà mẫu khiến cô làm cơm tâm tình rất tốt, chờ mấy người ăn xong, thu dọn đồ thừa, cô rốt cuộc có cơ hội nhìn thật kĩ căn nhà này.