Nguyên đán sắp tới, xu hướng truyền thông giống như động kinh đều tập trung vào kiểm kê niên độ, kinh tế, tài chính, tình hình chính trị, điện ảnh, mọi thứ cùng đến, phồn hoa đa dạng. Trong trăm việc bận, Lễ tình nhân phương Tây cũng vội vàng đuổi tới trước Tết. Xem tin tức trong TV, bông hồng thật đẹp lại mạ vàng y như bông giả bán hơn sáu trăm đồng, Trần Tố không khỏi cảm khái thanh niên bây giờ ngay cả cái gì gọi là lãng mạn chân chính cũng không biết. Giả trở thành thật, thật trở thành giả, trong mắt Trần Tố, giá hoa chính là giá hoa, tiền tài không thể đại biểu thẩm mỹ, mặc dù bản thân Trần Tố không lãng mạn lại vô cùng thực tế, thế nhưng dùng tiền đốt ra lãng mạn Trần Tố tuyệt không xem trọng, nói trắng ra là ăn no rửng mỡ, có lẽ giá trị quan của thanh niên từ nhỏ đã không nắm bắt đúng.
Đối với lễ tình nhân Tây phương này, Trần Tố không có ý kiến đặc biệt gì, hiện tại cũng quen rồi — trước một tuần các loại truyền thông đều đăng một đống tin, muốn không biết rất khó. Nhìn thần thái không bình tĩnh của đám thanh niên quá lứa, cũng khó trách, mấy ngày nữa là Tết rồi, mọi người vốn không yên có ý định muốn vội vàng về nhà, nhưng lễ tình nhân phương Tây còn muốn vô giúp vui, khiến cho các bạn nam thanh niên nữ thanh niên không biết là gấp gáp hay là chờ mong, dù sao bầu không khí rất khẩn trương.
Đây là chuyện không có biện pháp nào, ai bảo bọn họ tự cao thái quá, khiến cho mấy năm nay phần lớn thanh niên tiến vào đều là lưu manh, một lễ tình yêu phương Tây nho nhỏ khiến cho đằng đằng sát khí, cho dù là các bà chị quan tâm tới thế hệ kế tiếp của phòng làm việc và công đoàn, vào cuối năm cũng không thể thoáng cái tìm cho bọn họ bạn trai bạn gái.
(Theo tui đoán thì là đang nói về phòng làm việc của Trần Tố, tại vì lễ tình yêu sát ngay tết nên đám thanh niên (ế) trong phòng làm việc rục rịch muốn tìm người yêu, mấy bà chị lớn hay làm mai này nọ nhưng mà cuối năm phần lớn người cũng về quê rồi, chắc thế.)
Hiện nay, giá nhà cao như vậy, cho dù có Quỹ nhà ở cộng thêm các loại phúc lợi, nếu không có người nhà giúp đỡ, những thanh niên mới công tác không lâu này trả không nổi số tiền đặt cọc lớn. Vấn đề nhà ở là tiêu chuẩn để tìm bạn gái, con gái bây giờ rất quý báu và thận trọng, một đám thanh niên đợi trong trường học tới hơn hai mươi mấy ba mươi thật sự có không ít loại hình mọt sách, đều vụng về không biết nói lời yêu thương, vị chủ nhiệm trẻ tuổi Trần Tố cuối cùng nhìn không nổi nữa, thừa dịp công ty Vương Tuấn tổ chức vũ hội cuối năm vào ngay hôm lễ tình nhân, Trần Tố tìm đám thanh niên quá lứa đằng đằng sát khí ấy, vừa mới tan làm, đồng phục còn không thèm thay liền chạy tới hội trường sang trọng.
Bất ngờ, không ai chú ý nhiều tới họ, bởi vì có một nhóm mặc đồng phục khác đã ở đó.
Cao Viễn cũng mang tới đám thanh niên quá lứa trong hệ thống tòa án bọn họ, một là thân cận, hai là tiện thể ăn uống chùa, thấy Cao Viễn thông minh nhìn xa trông rộng, Trần Tố thực sự kính phục không ngớt, Vương Tuấn đứng một bên lông mày đều dựng ngược, loại chuyện này cũng muốn kính phục?!
An bài xong nhóm thanh niên quá lứa cùng đơn vị, Trần Tố ăn mấy miếng bánh ngọt liền xuất phát. Lão phó cục chủ quản công đoàn và mấy việc lớn có bệnh xương cổ, Trần Tố phải thay thế đi tham gia vài tiệc trà hội đàm trong ngành, có thể nhận được vật kỉ niệm, năm ngoái được phát một bộ tập viết cao cấp.
Theo Trần Tố ra khỏi hội trường, Vương Tuấn cũng xuất phát đi nghe nhạc hội. Tới Nguyên Đán, Vương Tuấn lại bắt đầu cuộc hành trình xem nhạc hội cuối năm của anh, mua một đống vé các loại nhạc hội, mua cho tới Nguyên Tiêu sang năm.
Trần Tố không nghe được loại nhạc hội như vậy, muốn cậu nghe cái gì mà nhạc giao hưởng tao nhã, Trần Tố sẽ tim đập rộn lên sốt ruột bất an, vẫn là cầm tranh ti trúc* trong âm hưởng nước mình thoải mái hơn. Vương Tuấn đã sớm không vì sở thích bất đồng này mà giày vò Trần Tố.
(*Cầm tranh ti trúc = Cổ cầm, đàn tranh, đàn sáo.
Nhạc giao hưởng thường có tiết tấu nhanh và hùng hồn, nhạc của Beethoven là ví dụ điển hình, nên Trần Tố nghe không quen bị “đau tim”, =))))
Trần Tố từ hội trường tọa đàm về nhà trước liền dọn dẹp bàn, lôi ra một xấp bưu thiếp trong túi công văn, thật là, lần này cư nhiên phát một xấp bưu thiếp Cục bưu chính cưỡng chế đẩy mạnh tiêu thụ, cũng không sớm lấy ra dùng, lúc này không biết trước năm mới có thể gửi tới Thượng Hải và quê nhà mình không.
Hiện tại, ngành điện tín tương đối phát đạt, khiến khoảng cách thời không và khu vực rút ngắn vô hạn, thế nhưng, cũng giống như con người chia âm dương, xuân thu, đối lập, bây giờ khoảng cách tâm hồn giữa người với người lại càng lớn.
Trần Tố viết mấy lời chúc mừng phát tài lên bưu thiếp gửi cho ba mẹ huynh đệ tỷ muội, viết lời chúc thân thể khỏe mạnh gửi cho ông ngoại, cậu và các em họ Vương Tuấn ở Thượng Hải, suy nghĩ một chút, vẫn là gửi cho cha Vương Tuấn ở Thượng Hải tấm bưu thiếp viết hạnh phúc khỏe mạnh.
Vô luận tương lai phát triển thế nào, tài sản của Vương Anh Đường phân chia thế nào đều không phải chuyện Vương Tuấn quan tâm, bất quá, Trần Tố vẫn là tương đối quan tâm, dù cho tương lai Vương Anh Đương để lại cho Vương Tuấn một vạn thì đó cũng là tiền nhà, không nên uổng phí. Một vạn có thể mua hơn năm ngàn cân gạo, đổi ra cũng gần nửa năm sinh hoạt phí của họ, còn có, nếu như đi bán sỉ táo chính là cần một xe tải hạng nặng thật lớn mới có thể chở hết, nếu như tặng cho đơn vị phúc lợi có thể cho các bạn nhỏ ăn hoa quả tươi ngon một tháng.
Trần Tố tỉ mỉ tính toán, cảm tình vẫn là cần liên lạc, có tội là người chứ không phải tiền, không phải sao.
Bưu thiếp còn sót lại, Trần Tố dựa theo địa chỉ trường học của các học sinh vẫn luôn giúp đỡ viết mấy lời động viên khích lệ, mong các em quý trọng cơ hội học tập, thay đổi vận mệnh chính mình. Một xấp bưu thiếp thật dày cứ như vậy dùng hết, Trần Tố rất có cảm giác thỏa mãn, trong lúc chúc phúc người khác, mình cũng nhận được người khác chúc phúc, điểm này, Trần Tố tin tưởng không nghi ngờ.
Viết xong, dãn gân cốt một cái, không biết tình hình nhóm thanh niên quá lứa đi thân cận thế nào rồi, ở đơn vị đã lâu, biết trong cơ quan chính phủ cũng có bí quyết ứng xử, làm không bằng nói, nói không bằng nhìn, làm nhiều sai nhiều, ít làm ít sai, không làm không sai, Trần Tố không lo lắng nhiều như thế, vốn Trần Tố nhìn lão phó cục chủ tịch công đoàn bận trước bận sau làm mai cho mấy thanh niên quá lứa, Trần Tố còn có chút khẩn trương, —không ngờ tới, không có ai để ý tới cậu, Trần Tố vừa an tâm vừa không cam lòng, tốt xấu gì mình cũng là thanh niên có chí hướng mà, thế nào mà không có ai đề cập tới cậu một lần? Quên đi, tâm tư này nếu như bị Vương Tuấn biết cậu liền xui xẻo, vẫn là cùng Vương Tuấn sống thôi, như vậy an toàn.
Trần Tố thu dọn bưu thiếp, sáng mai còn phải nghe thủ trưởng báo cáo, lúc ra ngoài tiện đường gửi đi.
Mở ti vi vừa nghe tin tức, vừa cầm bàn ủi ủi đồng phục, tuy rằng không thường động thủ, nhưng việc nhà vẫn cần phải chia nhau ra làm, đánh xi giày đều là công việc của Trần Tố.
Trần Tố giũ giũ đồng phục đã ủi xong, rất vừa lòng lại không cam lòng, ngày đó em rể tới đơn vị tìm cậu báo tin vui, bộ dạng em rể nhìn thấy đồng phục của cậu sợ run người Trần Tố vẫn rất hưởng thụ, đáng tiếc, giống như một tay cờ bạc trúng được giải độc đắc vé số muốn đem ra khoe khoang lại không thể khoe được phải nhẫn nhịn rất khổ cực, Trần Tố cũng ít nhiều có thể hiểu lý do người nhà còn giấu diếm, người TQ có thể chế đại gia đình rất đậm, cũng là quan hệ xã hội, mặt mũi xã hội. Ở nông thôn, một đứa nhỏ có tiền đồ sẽ là sự kiêu ngạo của người cùng họ trong thôn, thế nhưng, ngay sau đó chính là quan hệ lui tới và nhờ vả vô hạn, đây là thông lệ thế tục, nếu là như vậy, không chỉ quấy rầy cuộc sống của hai người, nghiêm trọng hơn còn có thể quấy rầy nhân sinh của họ, Trần Tố lý giải thiện ý của người nhà.
Vương Tuấn trở về, Trần Tố tiếp nhận bánh ngọt Vương Tuấn đặc biệt mua về cho cậu, treo áo khoác Vương Tuấn cởi ra, hai ngày trước khi nghỉ lễ, Trần Tố rốt cuộc không cần đi làm nữa, mấy ngày nay, Trần Tố đại biểu cục trưởng bận rộn nhiều việc và lão phó cục có bệnh xương cổ đi dự một ít hội họp là được, không khác gì nghỉ lễ thật sự. Mà công ty Vương Tuấn nghiệp vụ cũng xem như kết thúc, đều coi như được nghỉ. Nên chuẩn bị cho Tết Âm lịch, Trần Tố và Vương Tuấn thương lượng đi mua hàng Tết.
Đối với vấn đề mừng Tết, Vương Tuấn chọn chính là xuất ngoại mừng năm mới.
Hiện tại phương thức mừng năm mới rất nhiều, không ít người đều chọn du lịch mừng năm mới, đặc biệt là người trẻ tuổi, tránh né phương thức tụ tập mừng năm mới, hai người ở địa phương xa lạ vô câu vô thúc (không trói buộc) hưởng thụ thế giới hai người, ra nước ngoài rồi xem còn ai có thể lại quấy rầy tới họ. Vương Tuấn còn dự tính tính toán thời gian đi xem hai nơi bất động sản ở nước ngoài được mẹ anh để lại.
Vương Tuấn còn đang nhiệt tình tính toán, đề nghị này mới ra tới miệng đã bị Trần Tố bác bỏ.
Trần Tố cho rằng: Tết, là ngày lễ đoàn viên, ăn Tết chính là người nhà đoàn tụ, quét bụi cũ, dán câu đối, đón giao thừa xem chương trình tân niên (mấy năm nay xác thực không thể nào xem vào), nhưng, đây là phương thức mừng năm mới của người TQ, nước ngoài lúc nào cũng có thể đi, năm mới thì không được. Trông căn nhà rực rỡ hẳn lên ăn sủi cảo bánh trôi hoặc là dạo hội chùa rất nhiều thứ để chơi, một năm hơn ba trăm sáu mươi ngày mới được một năm mới rất không dễ dàng nha, đương nhiên không thể â nước ngoài mừng năm mới!
Nhìn Trần Tố rất coi trọng ngày lễ truyền thống, Vương Tuấn không còn lời nào để nói, dường như là đứa nhỏ Trần gia sẽ chờ năm mới mới có thể mặc quần áo mới, Vương Tuấn buông tha tranh chấp vấn đề này với Trần Tố ý thức tiểu nông nồng đậm.
Được rồi, vậy không ra nước ngoài mừng năm mới, vậy đi trong nước đi. Vương Tuấn tính toán, trong dịp Tết, người du lịch nhất định sẽ không nhiều, nếu như ở trong nước, chỗ nào cũng có thể xem chương trình tân niên, vừa du lịch, vừa mừng năm mới, hai cái đều không chậm trễ.
Phương án điều hòa của Vương Tuấn bị Trần Tố đầu cũng không nhấc thẳng thắn bác bỏ.
Lý do phản bác của Trần Tố cực kỳ đầy đủ: Khó có được nghỉ đông, năm trước chen trong đống người náo nhiệt mua hàng Tết là một chuyện hạnh phúc bao nhiêu nha, có không khí năm mới, lại có thống khoái móc tiền mặt ra, thời khắc này, thế nhưng Trần Tố rất coi trọng cơ hội tiêu tiền, không liên quan tới giàu nghèo, không liên quan tới lãng phí, năm mới chính là muốn mua nhiều, ăn nhiều, hàng năm có thừa. Cơ hội thống khoái tiêu tiền một năm mới được một lần làm sao có thể buông tha? Nhìn đồ ăn chất đầy tủ lạnh và quần áo mới tinh phải mặc vào ngày đầu tiên của năm mới, cảm giác cơm no áo ấm đó, treo câu đối đỏ thẫm chính tay mình chọn lên hai bên cửa, muốn vui bao nhiêu có bấy nhiêu!
“Không được!”
Vương Tuấn đối mặt Trần Tố ngay cả mí mắt cũng không nháy ‘tự tư tự lợi’ (ích kỉ) phủ quyết ý kiến suy tính kĩ lưỡng của anh, bắt đầu tức giận rồi.
Chẳng lẽ anh vì mình muốn đi chơi mới muốn ra nước ngoài? Còn không phải là vì thế giới hai người của họ sao! Chẳng lẽ anh là hưởng thụ vì mình?!
Thấy Vương Tuấn oán giận, Trần Tố đang ghi từng khoản từng khoản hàng Tết muốn mua tiểu tâm dực dực ngồi thẳng, vừa rồi phủ quyết quá nhanh quá bá đạo rồi, mấy năm này thoải mái lâu quá thiếu chút nữa đã quên Vương Tuấn là người khó chơi cỡ nào, bất quá, Trần Tố vẫn có biện pháp cứu hỏa, sống chung lâu vậy, đối phó người khác, Trần Tố không có sức lực, đối phó Vương Tuấn, Trần Tố vẫn còn một bộ pháp.
Trần Tố vội vã ném tờ giấy viết hàng Tết dựa vào Vương Tuấn, chuyện thứ nhất phải làm chính là hạ thấp tư thái, trước tiên tiêu trừ cơn tức của Vương Tuấn.
Vương Tuấn vỗ bàn, “Xuất ngoại hay là đi Hải Nam, em, tự chọn một!” Vương Tuấn lấy khí thế từ trên cao nhìn xuống Trần Tố lại đang ra vẻ thông minh. Trước đây, anh nhường Trần Tố cho nên không vạch trần cậu, hôm nay anh không cho chính là không cho. Từ hôm 1/10 về nước, Vương Tuấn vẫn khó chịu, một tờ giấy chứng nhận hôn nhân có thể làm Vương Tuấn khát vọng như vậy, Vương Tuấn đều không nghĩ tới, hôm qua, thừa dịp lễ tình nhân, liên hoan cuối năm của công ty, bị Cao Viễn, Trần Tố liên thủ biến tướng thành đại hội xem mắt, hai người còn thống nhất khẩu khí nói, thanh niên mới công tác ở đơn vị bọn họ không nhà không xe, không tìm được bạn gái thích hợp, công ty anh tiền lương cao như vậy, phụ nữ đều toàn là mỹ nhân, không ít cô còn có xe có nhà, coi như là tài nữ phối tài tử, tụ hội cuối năm biến thành đại hội xem mắt cũng không có cái gì, thế nhưng không ít nữ nhân quay sang phóng điện với Trần Tố, Trần Tố lại còn cười hì hì, quá đáng lắm rồi.
Trần Tố không biết mình bị giận chó đánh mèo một cách vô tội đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện khác, suy tính làm sao để Vương Tuấn dời mục tiêu, Vương Tuấn không phải dễ lừa gạt, hi sinh nhan sắc? Không được, sẽ có mùi vị giao dịch, Trần Tố lập tức phủ quyết ý nghĩ như vậy, huống hồ, nhan sắc lại vô dụng với Vương Tuấn, lần trước bên cậu đi công tác nói là đi ba ngày, Trần Tố hơn mười ngày mới có thể về, trên đường về nhà, Trần Tố đã đánh chủ ý dùng sắc dụ tiêu trừ cơn tức của Vương Tuấn, không ngờ rằng, Trần Tố mới tạo hình xong Vương Tuấn cười đến đau bụng, khiến Trần Tố buồn bực tới mấy ngày. Làm nũng? Không được, lớn già đầu rồi, đều qua ba mươi rồi, dùng phương pháp này chính Trần Tố cũng thấy nổi da gà, nghĩ cũng biết, như vậy hiệu quả sẽ chỉ làm Vương Tuấn tự tiếu phi tiếu trên dưới quan sát cậu vài lần, càng phiền muộn.
“Vương Tuấn,” Trần Tố kéo ống tay áo Vương Tuấn vội vàng nói: “Được rồi, là em sai rồi, đều là lỗi của em.” Nhận lỗi trước là thủ đoạn thứ hai, Vương Tuấn luôn ăn mềm không ăn cứng, nhận sai trước tuyệt đối là thượng sách.
Vương Tuấn nhìn chằm chằm Trần Tố. Trần Tố mấy năm nay trở nên thông minh không ít, lần trước, Trần Tố còn ngốc ngốc dùng sắc dụ để giải quyết, hiện tại đều biết dùng tới sách lược, anh ngược lại muốn xem Trần Tố làm sao thuyết phục được anh. Vương Tuấn đã quyết định, lần này tuyệt đối không cho Trần Tố trở mình, cái này liên quan tới vấn đề địa vị trong nhà.
“Vợ Lưu Trấn Đông kết hôn đến giờ sao còn chưa có con? Tuổi Lưu Trấn Đông cũng không nhỏ nữa.” Trần Tố kéo Vương Tuấn ngồi xuống sofa ấm áp dựa vào anh hỏi.
Đánh trống lãng*, đây là sách lược đối ngoại điển hình của nhân vật chính trị, đây là đang nói sang chuyện khác.
(*Gốc 王顾左右而言他:Nhà vua nhìn trái phải rồi nói sang chuyện khác, ám chỉ vua Tề Tuyên Vương lo ngại khi Mạnh Tử hỏi ông về chính sách trị vì, ý chỉ cố ý lảng tráng câu hỏi bằng cách chuyển chủ đề)
Khóe mắt Vương Tuấn ngắm Trần Tố đang mè nheo trên cánh tay anh, Vương Tuấn lạnh lùng nghiêng đầu đe dọa nhìn Trần Tố: “Chọn xong chưa?”
Thất bại, không có thành công chuyển được chủ đề. Trần Tố nói: “Em tất cả đều nghe theo anh, như vậy, chúng ta thương lượng một chút, cách năm mới còn có hai ngày mà, chí ít làm xong vài chuyện rồi hẳn ra ngoài mừng năm mới ha.”
Cũng phải, đồ Tết phải mua ít lại, lần này không ở nhà mừng năm mới, không cần thiết chất đầy trong nhà, một buổi sáng là có thể giải quyết vấn đề mua hàng Tết.
“Được.” Vương Tuấn đồng ý, hàng Tết hay không, Vương Tuấn không để ý, nói chung, không cần nhét đầy cả nhà, mỗi một lần qua năm mới hàng Tết đều phải ăn tới mấy tháng. Ít đồ Tết, Vương Tuấn đã cảm thấy là một hồi thắng lợi.
Kế tiếp chính là hoạt động mỗi năm qua qua lại lại chúc Tết mấy nhà quen duy nhất ở Bắc Kinh. Mấy năm nay, mỗi năm đều qua lại, không phải là vì tương lai có được hồi báo gì hay là làm bước đệm trước, mà là hai người ở Bắc Kinh cũng chỉ nhận thức những người bạn và trưởng bối này.
Cho tới nay, bạn bè Vương Tuấn chỉ có mấy người này, bạn bè mang đến cho hai người những mối xã giao, mà họ cũng mang đến cho bạn bè hữu nghị. Vứt đi giao dịch tiền bạc, quan hệ mọi người càng bền chặt. Trần Tố càng là ngoài đồng nghiệp thì không có người quen, mấy tên hồ bằng cẩu hữu của Vương Tuấn cũng chính là bạn bè của Trần Tố rồi.
Tống Uy ở quân khu, vài năm mới có thể về nhà một lần, tuy nói, Tống gia cái gì cũng có, hai người hàng năm chỉ mang đến một ít hoa cỏ, muốn chính là náo nhiệt, huống chi, bà ngoại Tống Uy rất đáng yêu, không đi chúc Tết, bà cụ sẽ trách cứ; Lưu gia càng không thiếu cái gì, thế nhưng, Lưu Trấn Đông và Vương Tuấn là quan hệ hợp tác trên phương diện làm ăn, hơn nữa Lưu Trấn Đông và Vương Tuấn là bạn rất thân thiết, không đi cũng không được; mà Cao Viễn càng như vậy, 30 hàng năm mời Cao Viễn ăn trưa sau đó sẽ đưa y lên máy bay về quê, cái này đều thành luật định; còn có, đừng quên, lão trung y rất hợp ý hai người không tới một chút, ông cụ tính tình sảng khoái sẽ giết tới nơi. Khi đến chúc Tết cũng nhận được chúc phúc năm mới, chia sẻ chúc phúc và niềm vui với người khác.
Phân tích, nghiên cứu tới cùng, Vương Tuấn nhìn chằm chằm Trần Tố, Trần Tố vô tội nhìn Vương Tuấn, mặt Vương Tuấn đanh lại, dựa theo suy luận này, cho ra kết luận chính là: Bọn họ căn bản không có thời gian thích hợp trong ngày Tết Âm lịch trải qua thế giới hai người!
Vương Tuấn có chút ủ rũ, Trần Tố thoải mái vỗ vỗ vai Vương Tuấn, có ràng buộc cũng có được hy vọng và tương lai nha.
Không nên thương tâm như vậy mà, nhìn bộ dạng Vương Tuấn vô lực, Trần Tố rất đồng tình Vương Tuấn, Vương Tuấn vẫn không phải người thích náo nhiệt, bất quá, không có cách nào, Tết, vẫn là đón ở nhà mới có cảm giác ‘mừng năm mới’.
Trần Tố cười cười, “Anh không phải còn muốn nghe nhạc hội sao…” Theo ánh mắt Trần Tố lướt tới một đống vé giới thiệu vắn tắt tinh xảo trên bàn. Trần Tố cho một kích sau cùng, Vương Tuấn càng phiền muộn, đúng nha, vé VIP nhạc hội đều mua cả rồi, còn nói cái gì ra nước ngoài mừng năm mới nha.
Trần Tố cười híp mắt nói: “Trời không còn sớm nên đi ngủ, tắm rửa đi, em chà lưng cho anh.”
Nghiêng đầu, Vương Tuấn nhìn Trần Tố cười híp mắt với anh, Vương Tuấn bắt đầu cảm thấy nụ cười của Trần Tố thế nào càng ngày càng giống mùi vị nham hiểm của Cao Viễn vậy?
Cao Viễn vẫn là tấm gương học tập của Trần Tố, cái tấm gương này thực sự khiến Vương Tuấn cảm thấy rất có ý thức nguy cơ, Vương Tuấn cảm thấy rất cần thiết phải tiến hành phân tích mổ xẻ Cao Viễn, để Trần Tố biết chân diện mục của y, đều là Cao Viễn làm hư Trần Tố. Quả nhiên, lời ông bà nói vẫn rất có đạo lý, học xấu thì dễ, học tốt thì khó.
Đối với đề nghị của Trần Tố, Vương Tuấn vẫn rất có hứng thú, được rồi, đặt quyền uy gia trưởng trong phòng của không tệ, nói chung, ván này, Vương Tuấn thất bại.
Trần Tố mím môi cười, thành công! Đây là một hồi toàn thắng!
Nhìn Trần Tố vui vẻ tuyệt không biết che giấu, Vương Tuấn lầm bầm, tối nay Trần Tố muốn đi ngủ chính là nằm mơ, mai anh không có khả năng để Trần Tố vui vẻ đi ra phố mua hàng Tết phải ăn tới mấy tháng, xem ai cười đến cuối cùng.