Không có người khác quấy rầy, không có hơi thở của người khác, không gian chỉ thuộc về hai người khắng khít kề cận. Mỉm cười, Trần Tố hướng tới tương lai. Sẽ không thay đổi, Trần Tố nhìn nhãn thần sâu đậm của Vương Tuấn đạt được xác nhận vĩnh cửu.
Vương Tuấn cười nhẹ dựa cằm vào mái tóc mềm mại chưa bao giờ vuốt gel của Trần Tố, là số phận cũng được, là mê tín cũng được, là độc dược cũng được, hai người cùng một chỗ chính là cuộc sống của họ.
Trong tân xuân ấm áp truyền thông mang đến công văn trung ương bãi bỏ học phí chín năm giáo dục bắt buộc cho học sinh nông thôn miền Tây. Chuyện này, cảm nhận của Trần Tố lại không lớn.
Chín năm giáo dục bắt buộc của quốc gia là chuyện đương nhiên! Trong một khoảng thời gian, chính sách quốc gia có khuynh hướng phát triển lệch về kinh tế mà không để mắt tới giáo dục cơ bản, đây vốn là lệch lạc chính sách giai đoạn trước, vốn là quốc sách phải điều chỉnh, lại lấy hình thức chính phủ phát công văn, cũng chỉ là hình thành trên ý nghĩa thực tế là giáo dục bắt buộc ở Tây bộ, kỳ thực trong thành phố từ cấp huyện trở lên vẫn như trước còn có bệnh hình thức, thế nhưng, có bệnh hình thức còn tốt hơn không có gì.
Nguyên tiêu vừa qua, Trần Tố liền chìm vào vực sâu bận rộn.
Nói là vực sâu có hơi khoa trương, ý tứ chính là bề bộn nhiều việc, bận rộn không có cách cùng Vương Tuấn an tĩnh bồi dưỡng tình cảm.
Học kỳ sắp kết thúc, biện hộ luận văn tốt nghiệp phải chuẩn bị thật cẩn thận, chức vụ công tác càng phải nghiêm túc, còn phải chú ý xuất ngoại khảo sát học tập, Trần Tố trăm bận thật vất vả trông mong cái bóng Tuần lễ vàng 1/5.
Vương Tuấn đã sớm tính toán 1/5 đi xa, không muốn du lịch đại vận chuyển với toàn quốc, Vương Tuấn và Trần Tố quyết định đi phượt*. Không có mục tiêu, thoải mái đến phía Tây có tầm nhìn trống trải, điều hòa tâm tình ở lâu trong đô thị mà có có chút nặng nề nhỏ hẹp.
(*nguyên gốc 自驾游: đi du lịch bằng xe nhà)
Vận sức chờ tới sáng sớm 1/5 bị Lưu Trấn Đông vô cùng lo lắng + tiếng chuông cửa khuấy đảo toàn bộ.
Sáng sớm bị bắt ra khỏi nhà đẩy lên một chiếc xe buýt hào hoa tham gia cái gì nghi thức hôn lễ thời đại mới của thanh niên mới thú vị, rất khác biệt, cách điệu cao, có phẩm vị, Lưu Trấn Đông kết hôn rồi!
Mang theo cả đám mờ mịt mới sáng sớm bị chộp tới giống Vương Tuấn và vị tân nương xinh đẹp nói tiếng Trung còn chưa sỏi tới phía Tây tự trải nghiệm khu vực nghèo khó điển hình, thuận tiện quyên góp tiền mặt vốn để chuẩn bị làm hôn lễ xa hoa trợ cấp cho một trường tiểu học hy vọng ở địa phương để cải thiện hoàn cảnh dạy học, hùng hồn biểu thị về sau mỗi một ngày kỉ niệm liền quyên số tiền phải tốn trên tiệc ăn mừng cho tiểu học hy vọng, trong thùng xe còn có máy tính, tuy rằng tất cả đều là máy tính công ty thải ra, bất quá, cho giáo viên tiểu học dùng để dạy học vẫn dư dả.
Nhìn Lưu Trấn Đông hạo nhiên chính khí* được vị tân nương vừa xinh đẹp lại ngây thơ nhìn bằng ánh mắt sùng bái không gì sánh được, Trần Tố không đành lòng nghiêng đầu sang chỗ khác để tránh khỏi nhịn không được bật cười quấy rối Lưu Trấn Đông diễn kịch.
(chính nghĩa bừng bừng)
Các trưởng bối Lưu gia tận lực bảo trì ôn hòa và mỉm cười bắt chuyện với nhà gái đồng dạng cũng là đặc biệt về nước tham gia hôn lễ ‘cách điệu cao’ đột phát này. Thân thích bên Lưu gia ai cũng không dám nhìn Lưu Trấn Đông, không phải lo lắng Lưu Trấn Đông sẽ làm lộ, mà là lo lắng bản thân mình làm lộ.
Nghe Lưu Trấn Đông miệng đầy sự nghiệp từ thiện, sắc mặt Vương Tuấn thật khó xem, nếu như biết hôn lễ ô long thế này, Vương Tuấn căn bản sẽ không vì bạn bè kiểu này mà buông tha chuyến hành trình lãng mạn tự do tự tại của hai người, Tuần lễ vàng khó có được bị đạp hư.
Nghe Lưu Trấn Đông nghiêm nghị chính trực giới thiệu sự nghiệp từ thiện, cơ mặt các trưởng bối Lưu gia vừa run vừa nhảy, Trần Tố đứng một bên nhìn mà khổ sở thay họ.
Hôn lễ ‘cách điệu cao’ cứ như thế kết thúc trong ý nghĩa giáo dục. Cuối cùng xe buýt xa hoa chở nhóm thân thuộc tham gia hôn lễ cùng cô dâu chú rể đi hưởng tuần trăng mật. Cũng chỉ có Lưu Trấn Đông mới tha toàn bộ thân nhân nhà trai nhà gái cùng đi hưởng tuần trăng mật, bốn ngày cuối cùng Tuần lễ vàng, coi như nghỉ ngơi mấy ngày giữa chốn sơn thủy. Hôn lễ này coi như không tham gia uổng phí, chỗ hẹn trước rất thanh tĩnh rất hưu nhàn, điểm này, Lưu Trấn Đông coi như cũng làm một chuyện đứng đắn khiến người khác thở phào một cái, mọi người đều bị hắn có dự mưu có kế hoạch tóm tới, Tuần lễ vàng của mỗi người đều bị hắn phá hủy, có bồi thường như vậy, coi như lấy lại vốn. Cá lọt lưới duy nhất chính là Cao Viễn, Cao Viễn là người bày ra hôn lễ này còn có kì thi quan trọng nhất phải chuẩn bị, không rảnh theo Lưu Trấn Đông nháo ô long.
Lễ 1/5 rốt cuộc kết thúc vui vui vẻ vẻ, Trần Tố tốt nghiệp đang ngay ở trước mắt.
Hàng loạt công tác chuẩn bị giai đoạn trước và dụng tâm sưu tầm tư liệu, bảo vệ luận văn căng thẳng qua cửa, Trần Tố như nguyện được đội mũ thạc sĩ.
Trần Tố nhìn ra, giáo sư Giang khí sắc rất tốt, Trần Tố không tiện hỏi y chuyện Giang Minh Hoa, cũng không biết có tìm được Giang Minh Hoa Giang Diệp chưa, trên ảnh lưu niệm và lưu bút tốt nghiệp cuối cùng, lần đầu tiên Trần Tố biết tên vị giáo sư Giang này, tên y là Giang Minh Hoa.
(*Tên của Giang Minh Hoa cha Giang Diệp là 江明华, còn tên giáo sư Giang là 江铭华, chữ Minh đồng âm /míng/)
Tên cùng họ cùng âm khiến Trần Tố khiếp sợ, không khỏi nhớ tới đêm 30 năm ngoái y nói một câu “Anh khẳng định ba người chúng ta là người một nhà, tôn giáo cũng tốt, mê tín cũng được, định mệnh cũng vậy…” Y vẫn không nói ra tên mình, nhưng Minh Minh* chúng sinh quyết định duyên phận, Trần Tố tin vào duyên!
(*chữ Minh này là 冥 mang nghĩa là Âm phủ)
Giá nhà vốn tăng lên qua Tuần lễ vàng bắt đầu thái quá, tốc độ tăng thật sự không thua gì phi cơ trực thăng lượn quanh bầu trời, là thị trường mạnh mẽ hay là dân giàu nước mạnh?
Các đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng nghị luận ầm ĩ về giá nhà, đề tài luôn luôn vây trong chính trị hiện tại toàn bộ đổi thành vấn đề giá nhà liên quan tới lợi ích cá nhân. Chính trị nước ngoài là bát quái, lấy ra nói đùa là được, nhưng vấn đề phát sinh ngay bên cạnh dính líu tới lợi ích bản thân mới là chú ý chân chính của họ. Rõ ràng, giá nhà không nghi ngờ đã vượt qua mức giá. Bây giờ giá nhà không phù hợp tình hình trong nước, tăng trưởng tiền lương của công nhân viên chức phổ thông không theo kịp tốc độ giá nhà tăng vọt, Trần Tố và các đồng nghiệp phân tích vấn đề giá nhà, năm 2008 ngay trước mắt, trong vòng mấy năm sau đó sẽ không đình chỉ tăng trưởng. Hai năm trước trung ương điều tiết bất động sản đã từng là một chuyện lớn trong niên độ kinh tế năm đó, hiện tại xem ra là thất bại không thể nghi ngờ.
Sưu tập và phân tích tư liệu trực tiếp, đây không phải là phạm trù công tác của họ, chỉ là muốn phân tích, muốn mổ xẻ. Thị trường chứng khoán và tỉ giá hối đoái ngày tết đang tăng lên, thế nhưng, tiền lương dân chúng không có biến hóa lớn, tình trạng kinh tế như vậy khiến người ta phải chú ý kĩ.
Đối với nhân viên công vụ mà nói, ba Tuần lễ vàng trong một năm cái thứ nhất bị Lưu Trấn Đông lãng phí hết, Vương Tuấn từ hạ tuần tháng tám đã bắt đầu tính toán Tuần lễ vàng 1/10 đi đâu nghỉ ngơi.
Buổi tối cơm nước xong, Trần Tố dọn dẹp bàn phòng khách, bên tai nghe Vương Tuấn còn đang lấy hôn lễ Lưu Trấn Đông ra nói, Trần Tố cũng buồn cười, lần hôn lễ của Lưu Trấn Đông chơi thật vui, còn có ý nghĩa hơn đến khách sạn tốn giá trên trời mở tiệc chiêu đãi hơn mấy trăm bàn khách.
Về sau Trần Tố mới biết được đoàn thể bên nhà gái đặc biệt từ nước ngoài chạy tới vốn là để ngăn cản trò đùa kết hôn không cho bất luận kẻ nào biết trước này. Lúc đó, bọn họ vừa nhìn thấy Lưu Trấn Đông vừa yêu nước vừa thiện tâm, nhà giàu mới nổi bọn họ còn có chút do dự, đến khi nháo tới Lưu gia thì phát hiện Lưu gia còn có cảnh vệ có nữ giúp việc có xe bus cho cán bộ cao cấp bọn họ liền không một tiếng phản đối. Kỳ thực, khi đó Lưu gia là bởi nhà gái nháo tới mới biết được chuyện trọng đại bảo bối độc đinh mấy đời của Lưu gia ngày mai kết hôn. Vừa nhớ tới cơ mặt ba mẹ Lưu Trấn Đông lúc đó vừa run vừa giật, cho dù là chuyện cách hiện tại mấy tháng, Trần Tố vẫn là nhịn không được muốn cười.
Tháng chín, Vương Tuấn đã quyết định, 1/10 là mùa thu hoạch, đến lúc đó, chỗ nào ít người liền đi chỗ đó, vẫn là đi phượt, theo đuổi tự do tự tại.
Đối với quyết định của Vương Tuấn, Trần Tố tự nhiên không phản đối, bọn họ đều bề bộn nhiều việc, đi sớm về trễ, hai người đi thả lỏng đón lễ giao lưu tình cảm, không có cố kỵ tự do tự tại muốn đến đâu thì đến lãng mạn cỡ nào nha. Vương Tuấn sớm hạ thủ đem công việc vào 1/10 đẩy hết cho Lưu Trấn Đông trước hai tháng, ai bảo Lưu Trấn Đông không nói một tiếng đã phá hoại Tuần lễ vàng 1/5 của hai người, Lưu Trấn Đông náo loạn với Vương Tuấn hai lần, Vương Tuấn tự nhiên không buông tha.
Chuông cửa điện tử thông với lầu hai reo lên, nơi này mỗi hộ đều có hệ thống chuông cửa riêng, người có thể đến đây không nhiều, tiếng nhấn chuông ôn hòa này không thể nào là Cao Viễn, Cao Viễn đang tích cực chuẩn bị tẩy huyết nhục lần trước mà. Kích tình với công việc và thái độ học tập nghiêm túc của Cao Viễn đều là tấm gương học tập của Trần Tố.
Mở cửa, thấy khách tới, Trần Tố thật bất ngờ, là ba người Giang Minh Hoa, Giang Diệp, và giáo sư Giang Giang Minh Hoa.
Gần nửa năm không gặp, Giang Diệp cao hơn không ít, ánh mắt nhát gan trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước đã biến mất, tuy rằng còn có chút điềm đạm, cũng bắt đầu lộ ra anh khí của con trai. Giang Minh Hoa thay đổi không coi là nhỏ, trên mặt hồng hào bình thản và tao nhã, cuộc sống hài hòa đầy đủ thể hiện trên tinh thần diện mạo của họ, bọn họ là cố ý tới mời Trần Tố và Vương Tuấn tới tham gia hôn lễ, mới tuần trước, Giang Minh Hoa đáp ứng lời cầu hôn của giáo sư Giang Giang Minh Hoa cùng họ cùng âm cùng tên với mình, thủ tục xuất ngoại của Giang Minh Hoa và Giang Diệp đều đang giải quyết, hôn lễ tổ chức vào 1/10. Giang Minh Hoa rất muốn Trần Tố và Vương Tuấn tham dự, ngoại trừ Giang Diệp ra anh không có người khác thừa nhận là thân nhân của anh, Giang Minh Hoa mong được Trần Tố và Vương Tuấn chúc phúc.
Vẻ mặt Giang Minh Hoa hơi xấu hổ, mang theo ngượng ngùng kể tình huống lúc đó, ban đầu anh mang Giang Diệp chạy, còn chưa quá mười ngày đã bị tóm được. Giáo sư Giang sớm sưu tập tư liệu của Giang Diệp, y rõ như lòng bàn tay tuổi tác và trường học của Giang Diệp.
Nghỉ đông vừa kết thúc, khi Giang Minh Hoa tới trường Giang Diệp làm thủ tục chuyển trường, giáo sư Giang đã sớm ở phòng làm việc ôm cây đợi thỏ. Lần đó nếu không có giáo sư Giang giải vây, Giang Minh Hoa và Giang Diệp khắc khẩu cùng tên họ Diệp cũng tìm tới kia nhất định rất khó xử. Sau cùng, vẫn là giáo sư Giang nhờ quan hệ chuyển trường cho Giang Diệp, sau đó giáo sư Giang đuổi kịp hai người, Giang Minh Hoa không thể vứt được y nữa.
Trong lúc nhẹ nhàng nói chuyện, Giang Minh Hoa ôn hòa, khi biết tên giáo sư Giang là Giang Minh Hoa đương nhiên là giật mình, là duyên số sắp đặt sao? Giang Minh Hoa cũng là giật mình bất ngờ, rất có ý tứ duyên phận.
Nhất định phải tham gia! Trần Tố lại vui vẻ vô cùng, việc vui như vậy đương nhiên nhất định phải tham gia, đây là nhân sinh đại hỷ sự đó! Cũng là cuộc sống mới của Giang Minh Hoa.
Trước khi đi, giáo sư Giang thuận tiện ôm đi chậu mơ y vẫn chưa lấy đi.
Tiễn bước ba người, quay đầu lại thấy Vương Tuấn biểu tình chật vật, Trần Tố bật cười, tính toán của Vương Tuấn lại thất bại. Mặc dù lại một lần nữa đập nát tính toán của Vương Tuấn, Trần Tố vẫn rất cao hứng.
Thủ tục xuất ngoại giải quyết rất tiện, vé máy bay khứ hồi đặt trước cũng rất thuận lợi, Tuần lễ vàng 1/10 biển người xuất ngoại du lịch cuộn trào mãnh liệt khiến Trần Tố bất ngờ, thu nhập người TQ cao như vậy rồi?
Hôn lễ đơn giản mà trang trọng, dưới sự chủ trì của Cha sứ và chúc phúc của người nhà, Giang Minh (明) Hoa và Giang Minh (铭) Hoa trịnh trọng trao nhẫn, nhẫn cưới nho nhỏ cũng là tượng trưng tinh thần người hạnh phúc không thể lý giải.
Nhà Giáo sư Giang có không ít thân thích tới dự lễ, rõ ràng, tính hướng của giáo sư Giang đã công khai, nhóm thân bằng quyến thuộc đều biểu hiện rất nhiệt tình và vui mừng với Giang Minh Hoa Giang Diệp, nhiệt tình và vui mừng quá phận này cũng có thể khiến người ta liên tưởng đến vị giáo sư Giang này đã từng là người khiến người ta bận tâm cỡ nào.
Hôn lễ đơn giản mà trang trọng khiến Vương Tuấn ước ao, Vương Tuấn quay đầu nhìn Trần Tố chân thành chúc phúc bọn họ, nhìn Trần Tố vui vẻ chúc phúc họ, anh muốn hôn lễ như vậy, nhìn bộ dạng này của Trần Tố thì có vẻ không biến thành bạo lực gia đình là không thể thành công làm Trần Tố buông tha cái công tác cậu thích kia rồi, lúc này, Vương Tuấn rất hối hận chính mình quá cưng chìu Trần Tố, trước đây vậy mà lại không mặc cả, hôm nay có muốn phát giận cũng luyến tiếc.
Trần Tố xem mà cao hứng, Vương Tuấn trông mà phiền muộn nhụt chí, vẫn là lại tính toán làm sao đón lễ tết cuối cùng (trong năm) trong thế giới hai người đi, may mà ở giữa còn có một tết Tây đấy.
…
Đón tuyết rơi diện rộng ở phương Bắc vừa vặn hạ xuống, trong đám người đứng trong xe lửa có một vị hành khách không thể che giấu được hưng phấn.
Vì một hạng mục đầu tư mà đàm phán nhiều ngày tại Hà Bắc, hắn làm một trong những người phụ trách phải theo lãnh đạo huyện đi kí tên. Tuyết rơi phương bắc vừa vặn hạ xuống, mọi người xa nhà nhiều ngày đều muốn trước tết chạy về nhà, một đêm trước ngày về hắn nhận được điện thoại từ nhà, mẹ già mừng rỡ mang đến tin vui vợ hắn Trần Khiết hoài thai rồi. Biết được tin vui như vậy, người qua tuổi bốn mươi như hắn hưng phấn không thể hình dung, kỳ quái là, người đầu tiên hắn nghĩ tới lại là vị anh vợ đang làm bảo vệ cho đơn vị quốc gia ở Bắc Kinh!
Sau khi kết hôn với Trần Khiết vô ý nói đến vài chuyện lúc trước, hắn biết được chính là vị anh vợ này thúc đẩy hôn nhân của họ, hắn rất cảm kích vị anh vợ chỉ mới gặp mặt một lần này. Từ chỗ Trần Khiến, một người tính cách không sáng sủa như hắn có được cuộc đời mới, công việc thay đổi rất sinh động, bởi vì lý lịch và cá tính vẫn luôn ôn hòa rất có nhân duyên, năm nay còn thăng chức. Trong nhà truyền tới tin tức Trần Khiết mang thai, hắn làm sao không cảm kích anh vợ chứ? Trước khi về nhà, cho dù phải đội tuyết lớn hơn nữa cũng phải tới chỗ anh vợ bái năm mới, mời anh vợ ăn một bữa báo tin tốt, cùng chia sẻ phần vui sướng này.
Tuyết rơi báo năm được mùa, tuyết rơi bên ngoài khiến một năm mới nồng đậm hy vọng, hạnh phúc choáng váng xuống taxi trước cửa đơn vị anh vợ, cách đường nhìn cổng đơn vị của anh vợ, hôm nay là buổi chiều cuối cùng trước ngày nghỉ luật định, hắn cuối cùng cũng đuổi kịp trước nghỉ lễ… …
–Hết chính văn—
—
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn được chiếu cố, hôm nay liền kết thúc, kỳ thực, đây là lần đầu tiên tôi viết văn, nguyên nhân viết nó, là bởi vì gần đây đọc quá nhiều văn quá mức phức tạp, kỳ thực, những chuyện trên đời nếu lấy ra nói, kỳ thực đều rất đơn giản, đều là bị người ta phức tạp hóa, nghĩ nó đơn giản nó liền đơn giản.
Mở đầu văn này tôi cho rằng chính là viết trên Tấn Giang, cho nên mới ngắn như vậy, về sau đã có kinh nghiệm ^__^ Trong cả truyện hẳn là có không ít mặt u ám, tôi buông tha rồi.
Còn có, có người nói biểu hiện của Vương Tuấn về sau vô lực, kỳ thực, không phải như thế, bởi vì, trọng điểm tôi viết là Trần Tố, nếu như lấy Vương Tuấn làm diễn viên chính, muốn viết chuyện trên thương trường của Vương Tuấn cũng không thể biên ra, tôi vẫn là bỏ qua.
Cả truyện có một chỗ dư thừa, chính là một đoạn Vương Tuấn trấn an khách trọ lầu trên là phá lệ thêm vào, là muốn hưởng ứng lời đề nghị của bạn, trong câu chuyện cuối cùng, tôi cũng do dự, sợ là không thu được kết quả tốt ^_^, tôi xem như kết thúc, truyện này có thể lưu lại ấn tượng tốt cho các vị, tôi thật cao hứng.
Sau cùng, tôi muốn nói một câu, viết sách không khó, thế nhưng viết cho người khác đọc rất khó, bởi vì phải bận tâm khẩu vị và yêu cầu của người khác, còn phải tổ chức ngôn ngữ, kỳ thực, lúc ban đầu viết tôi mới phát hiện, phần trước có một đoạn, đoạn Trần Tố trốn tới Tứ Xuyên té xỉu, dường như mọi người cảm thấy là thấy bọn họ tới nên xỉu, kỳ thực, ý của tôi là trước khi cậu ấy nhìn thấy đã xỉu rồi, nên tránh được một kiếp ^_^