“Nơi có em rất thoải mái. Từ lần đầu tiên gặp ở bệnh viện, anh đã khẳng định ba người chúng ta là người một nhà, tôn giáo cũng tốt, mê tín cũng được, định mệnh cũng vậy, anh đều thầm muốn cùng em, Giang Diệp thành lập một gia đình. Vốn anh không nên gấp gáp như vậy, hẳn là nên để em và Giang Diệp hiểu rõ anh hơn một chút, nhưng, tuổi tác chúng ta không nhỏ nữa, lãng phí thời gian là chuyện thanh niên nên làm.” Y bình thản nói: “Yêu, không cần lý do.”
“Đó có thể là lỗi giác của anh, không phải ở cùng tôi thoải mái, mà là chỗ này rất thoải mái.” Giang Minh Hoa không cảm động, đối với người gần bốn mươi như anh, mộng tưởng cổ tích từ lâu đã tan thành mây khói. Cho dù là cùng với người họ Diệp kia, Giang Minh Hoa cũng không có oán hận nữa, những ngày ở cùng người kia không phải toàn là thống khổ, cũng có hồi ức tốt đẹp, Giang Minh Hoa không muốn đi so sánh ai, trong gia đình người kia, bản thân không phải cũng giả bộ thành nhân vật trong suốt sao, tình trạng hiện tại cũng là tự anh lý giải tình yêu sai lầm và đối đãi lệch lạc, quả đắng tự mình trồng thì tự thu hoạch. Chuyện lúc trước, Giang Minh Hoa không thể nào thực sự quên hết mười mấy năm quá khứ, nhưng mà, không thể nghi ngờ, hiện tại, kí ức trước kia không thể chi phối cuộc sống và tư duy của anh nữa.
Đối với lời nói của giáo sư Giang, tâm ý của giáo sư Giang, Giang Minh Hoa dùng tâm tình ôn hòa mà đối đãi, thậm chí có đạm mạc, bọn họ dù sao vẫn chỉ là người lạ. Mặc dù như thế, Giang Minh Hoa cũng cảm ơn y, lòng tự tin của một người cũng cần người khác đẩy một cái, Giang Minh Hoa cảm thấy đây là giấc mộng cũng đáng giá, anh của hiện tại có tự tin đối mặt cuộc sống tương lai.
“Đúng nha.” Lưu Trấn Đông xen vào, Giang Minh Hoa nói không sai, nơi này là một chỗ rất ấm áp, vị giáo sư tiên sinh này có thể là sinh ảo giác.
“Anh không phải một người khinh suất,, hơn nữa anh qua tuổi khinh suất rồi.” Y đẩy đẩy gọng kính viền bạc nhìn Giang Minh Hoa nghiêm túc chậm rãi nói: “Anh cũng không phải thằng nhóc trẻ tuổi. Anh là đồng tính, cái này, anh chưa bao giờ giấu diếm. Không nói ra, chỉ là không cần thiết tuyên truyền ra khắp nơi.” Y rất lãnh tĩnh, rất chú ý phản ứng của Giang Minh Hoa, “Nói thật, trước khi về nước giảng dạy, anh vẫn có bầu bạn*, anh thừa nhận. Lúc còn trẻ cái gì cũng đều gặp qua, điên qua, biết hết, quay đầu nhìn lại, đó đúng là lúc tâm tình bản thân tác quái muốn phát tiết, chuyện trước kia ngày thứ hai sau khi anh và em biết nhau liền kết thúc toàn bộ. Lúc cùng với em cho dù chỉ là im lặng ngồi đó cũng cảm thấy thoải mái ấm áp.”
(*cái từ bầu bạn này nó vi diệu như từ “partner” trong tiếng Anh ấy, có thể chỉ quan hệ người yêu, nhưng tui thấy càng giống bạn giường cố định hơn)
“Anh hình như rất ích kỉ, chỉ lo cảm giác của mình mà không hỏi xem cảm giác và ý tứ của người khác.” Nơi lời này chỉ có cái người thích xen vào chuyện người khác là Lưu Trấn Đông, “Anh không tôn trọng ý kiến Giang tiên sinh sao? Anh ấy chưa chắc có cảm giác giống anh, nói không chừng, Giang tiên sinh còn không thích ngồi chung một chỗ với anh đó.”
Giang Minh Hoa không đồng ý, mới vừa rồi xác định y không có khả năng bàn tới hôn nhân mới gật đầu cái rụp, đơn thuần là đặt cược sai lầm.
Y nhìn Giang Minh Hoa rõ ràng không cho là đúng, y có tự tin, “Điều kiện em đưa ra, anh đáp ứng rồi, coi như là đánh bạc, anh đã thắng! Cho dù là nhất sương tình nguyện anh cũng có tự tin sẽ làm cho em hạnh phúc, làm con trai Giang Diệp của chúng ta hạnh phúc.” Giáo sư Giang chuyển tầm mắt sang bọn họ, đặc biệt là Trần Tố và Vương Tuấn, Trần Tố bị y nhìn tới sợ hãi, y nhìn chằm chằm Vương Tuấn nói: “Các người đều là người chứng hôn, hôm nay các người đều phải làm chứng.”
Đối với uy hiếp trắng trợn, Vương Tuấn nhịn nhục gật đầu, không có biện pháp, luận văn tốt nghiệp của Trần Tố còn trong bị siết trong tay y, đây là lợi thế uy hiếp! Vương Tuấn thật muốn chém y, vì Trần Tố lại lần nữa nhịn xuống.
“Lấy tuổi tác chúng ta không có thời gian dư thừa để lãng phí, tương lai có rất nhiều lạc thú nhân sinh phải hưởng thụ, anh nhất định cho hai người hạnh phúc.” Giáo sư Giang vô cùng hài lòng Vương Tuấn bị uy hiếp gật đầu và Trần Tố không biết làm sao gật đầu theo.
Lưu Trấn Đông cảm thấy không cần tạt muối lên vết thương Giang Minh Hoa cũng gật đầu, Cao Viễn nhìn người trước mặt, người này không chỉ tự đại mà còn sắc bén lại rất không từ thủ đoạn, y thật sự là giáo sư học thuật? Hơn nữa còn là giáo sư nước ngoài về nước? Y là thầy thạc sĩ của Trần Tố, thảo nào Vương Tuấn lại khuất nhục tiếp nhận uy hiếp, người này rất giống bọn họ đó.
Cao Viễn, Lưu Trấn Đông, Vương Tuấn hoàn toàn tin tưởng y ở nước ngoài nhất định cũng chơi rất điên, cũng là loại hình chơi chán rồi nên dừng lại, rất gần tần số của họ, có loại lỗi giác đây là tiền bối của họ vậy. Quả nhiên rừng càng lớn, chim gì cũng có.
Chuyện này có chút không hồi kết mà lại chấm dứt, giáo sư Giang là muốn kết hôn, mà Giang Minh Hoa đưa ra điều kiện kết hôn đạt được câu trả lời hoàn mỹ lại lùi bước, bất quá, xem ra, Giang Minh Hoa trên sự nghiệp vừa khôn khéo vừa giảo hoạt ở phương diện tình cảm lại không theo kịp bước chân đối thủ, rõ ràng kẻ mặt dày này Giang Minh Hoa ứng đối không nổi.
Đối với giáo sư Giang thân thiện tự xưng “baba”, Giang Diệp không cần đổi họ rất mờ mịt, đưa ngón tay bấu chặt quần áo cha Giang Minh Hoa, thuở nhỏ ở cô nhi viện được Giang Minh Hoa nhận nuôi Giang Diệp có tâm tính nhát gan hơn tuổi thật, sợ bị vứt bỏ, sợ cô độc, cái này những đứa nhỏ cùng tuổi bình thường ăn no cùng cha mẹ nói cái gì thế hệ khác biệt* không thể hiểu được, bộ dạng cậu bé khiến mọi người nhìn mà đau lòng.
(*cái này không biết edit sao, thường vào “thời kì nổi loạn” các bé thường nói “Ba mẹ không thể hiểu được con!” ấy, kiểu như thế, thường không thích cha mẹ quản chặt quá, quan tâm quá, trong khi Giang Diệp lại rất sợ bị cha bỏ rơi)
“Tới! Tới! Mau ăn cơm!” Tuy rằng hai người họ Giang còn trường kỳ kháng chiến, bữa cơm này vẫn phải ăn mau, máy bay sẽ không chờ Cao Viễn, ăn xong còn phải tranh thủ tiễn Cao Viễn ra sân bay.
Không phải cố ý giữ lại ba người cùng họ Giang, mà là lệ cũ hàng năm. Cao Viễn, Lưu Trấn Đông mỗi 30 tết đều cùng Vương Tuấn ăn cơm, sau khi cơm nước xong, Vương Tuấn và Lưu Trấn Đông cùng nhau tiễn Cao Viễn lên máy bay về phía Nam, trước đây trong đội ngũ còn có một Tống Uy, mấy năm nay Tống Uy tham gia quân ngũ nghi thức này cũng không thay đổi, Cao Viễn cũng là một người tịch mịch.
Sau khi trở về, không thấy Giang Diệp Giang Minh Hoa.
Sau khi thu dọn sạch sẽ trên bàn có một lá thư, là giang minh minh viết, trong thư cảm kích Vương Tuấn và Trần Tố thu lưu, để anh ở chỗ này tìm được đáp án cho cuộc sống mới. Mang Giang Diệp đi rồi, về phần chi phí phí dụng vẫn luôn nhận được chiếu cố và quan tâm chỉ có thể sau này trả lại, hiện tại trên người anh không nhiều tiền lắm phải kiếm một ngôi nhà cho Giang Diệp, Giang Minh Hoa cường điệu về sau nhất định hoàn lại.
Trong thư không nói tới vị giáo sư Giang kia, Trần Tố đọc thư nhiều ít còn có chút lo lắng, ngày mai đã là mùng một rồi, sao lại đi vào lúc này, lúc này có thể đến chỗ nào?
Trần Tố tự nhiên sẽ không cho là Giang Minh Hoa có khả năng dọn tới nhà giáo sư Giang, đó là chuyện không có khả năng, mặc dù Giang Minh Hoa dường như là đồng tính trời sinh, nhưng, Giang Minh Hoa là người bảo thủ thận trọng.
Một lát sau, giáo sư Giang tới biết được cha con Giang Minh Hoa đã đi rồi cũng không kích động không bất ngờ, hình như là Giang Minh Hoa gạt y ra ngoài liền lập tức chạy, đọc thư y không nói gì xoay người muốn đi, y dừng một chút, ý bảo Vương Tuấn ra ngoài nói chuyện, Vương Tuấn nhìn y, y rất có thái độ nắm chắc, nhìn nhãn thần sâu sắc kia, Vương Tuấn biết y không phải người sẽ buông tha, người này không phải chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
“Trần Tố không thông minh, cậu ta xác thật rất chăm chỉ.” Y thản nhiên nói: “Lần này, luận văn của cậu ta được điểm số rất cao, trên phương diện học tập cậu ta thông minh hơn nhiều trong cuộc sống, cậu không nên xem thường cậu ta.”
Điển hình của gừng càng già càng cay, y cười cười đi mất, Vương Tuấn ngứa răng muốn chết.
Thoáng cái mọi người đều đi, không báo trước một tiếng đã đi hết, không gian trở lại trạng thái hai người trở nên lớn vô cùng, Trần Tố đứng giữa nhà có chút ngẩn người.
Vương Tuấn vào nhà lấy ra một đống câu đối đỏ ý bảo Trần Tố bắt đầu dán câu đối. Lầu trên lầu dưới hành lang cửa cầu thang đều phải dán, chuyện bận rộn còn nhiều lắm.
“Tịch mịch sao?” Vương Tuấn khiến hành lang rực rỡ hẳn lên rửa dấu đỏ trên tay xong, anh xoay người vươn hai tay ôm lấy Trần Tố vào lòng. Mọi người đi rồi, Vương Tuấn lại không cảm thấy tịch mịch, chỉ cần Trần Tố ở trong lòng anh, anh sẽ không tịch mịch.
“Có một chút.” Trần Tố dựa vào lòng Vương Tuấn nhìn bốn phía trong nhà nói: “Dường như thoáng cái liền trống rỗng, thoáng cái đều đi hết, vốn em còn tưởng Giang Diệp bọn họ sẽ ở lại đến nguyên tiêu, cũng náo nhiệt đến nguyên tiêu đấy.”
“Bọn họ chỉ là khách qua đường, chỉ là khách qua đường lướt qua chúng ta, không cần để ý.” Vương Tuấn nói thật nhỏ: “Trần Tố, chúng ta kết hôn đi, hôn nhân chân chính.”
Trần Tố không hề bất ngờ đề nghị của Vương Tuấn, dựa vào cánh tay Vương Tuấn, Trần Tố hưởng thụ ôm ấp rộng lớn của Vương Tuấn, “Chúng ta không phải cuộc sống hôn nhân chân chính sao? Em, không muốn vứt bỏ công tác.”
Cánh tay Vương Tuấn siết chặt hông Trần Tố. Rất chặt, chặt chẽ siết lấy làm Trần Tố hơi đâu biểu thị tâm tình Vương Tuấn không vui.
Trần Tố nhẹ cười nói: “Đơn giản chỉ vì một tờ giấy hôn thú, em không muốn vứt bỏ công tác, thế nhưng, nếu như lấy biệt ly với anh làm đại giới (giá đắt), em sẽ không quan tâm công tác.” Trần Tố hơi hơi buồn, công tác là bảo bối của cậu, thế nhưng, tr làm sao có thể vứt bỏ cuộc sống cùng Vương Tuấn chứ! Tuy rằng không thể lựa chọn, thế nhưng, chỉ cần là hai chọn một, đáp án của Trần Tố cũng không do dự.
Đối với đáp án của Trần Tố, Vương Tuấn mặc dù còn có chút tiếc nuối, nhưng cũng là thoả mãn. Vương Tuấn biết Trần Tố yêu quý công việc này thế nào, mỗi người đều có nấc thang thích nhất và thích nhì của mình, mà bản thân chính là vị trí tối cao yêu quý nhất của Trần Tố là đủ rồi, Trần Tố có công việc của mình là tươi sáng và sung túc, Vương Tuấn không muốn làm cho nhân sinh của Trần Tố trống rỗng, đây cũng là một biểu thị của tình yêu.
Hạ bánh trôi, mở TV, trời bên ngoài dần dần đen, Vương Tuấn ôm lấy Trần Tố bắt đầu gọi điện thoại chúc tết, gọi cho Trần gia ở huyện nhỏ xa xôi, cho Cố gia ở Thượng Hải, còn có Tống Uy ở biên cương. Vợ Tống Uy có thai, Tống Uy báo cho Vương Tuấn ngày dự sinh của vợ, lặp đi lặp lại dặn Vương Tuấn nhớ cho kĩ ngày đó mới cúp điện thoại.
Chuyện Tống Uy muốn Vương Tuấn nhớ kỹ ngày vợ y sinh con, Trần Tố dựa vào Vương Tuấn cùng nghe rất không hiểu. Vương Tuấn lầm bầm, từ khi Tống Uy tòng quân mỗi lần trở về thăm người thân đều sẽ tống tiền anh và Lưu Trấn Đông, già mồm là xem như quyên cho quốc phòng, may mà Tống Uy không tham chính, nếu không lấy cái tính đó của Tống Uy, nhất định là một tham quan.
(*tham chính = tham gia chính trị)
Vương Tuấn hình dung Tống Uy khiến Trần Tố vui vẻ cười, thoáng cái đã mười mấy năm rồi, chuyện năm đó rõ ràng ngay trước mắt, cố tình, ai cũng không nhắc lại chuyện lúc đầu, không phải là lảng tránh, mà là, hôm nay mà nói, hai người không muốn phá hư bầu không khí tình nồng này.
Đôi môi đan vào nhau, đụng chạm, nhẹ mút, tiếng ăn mừng hàng năm trong TV truyền ra ánh sáng hạnh phúc, Trần Tố tin tưởng Giang Minh Hoa và tiểu Giang Diệp sẽ hạnh phúc, người, là sinh vật yếu ớt nhất, đồng thời, người, cũng là kiên cường nhất, có mong muốn với cuộc sống tốt đẹp, bọn họ sẽ truy cầu hạnh phúc, từ những hàng chữ trong thư Giang Minh Hoa lưu lại Trần Tố có thể cảm nhận khát vọng với tương lai của Giang Minh Hoa. Anh ta nhất định sẽ hạnh phúc, Trần Tố vững tin!