Vương Tuấn đến gần mở rộng cổng lên lầu, “Anh ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai nha, tin lớn!” Lưu Trấn Đông phát huy đầy đủ bản lĩnh mật thám của hắn lén la lén lút ghé vào tai Vương Tuấn nói: “Chuyện này không có mấy người biết đâu, tôi chỉ nói với cậu thôi đó —” Lưu Trấn Đông nghiêng đầu nhìn Trần Tố dựng thẳng lỗ tai nghe lén, nói: “Trần Tố, cậu còn không đi làm? Không còn sớm đâu.”
Trần Tố đến gần muốn nghe bát quái một chút nói: “Tôi cũng muốn nghe.”
“Đi làm đi.” Lưu Trấn Đông đưa tay đẩy Trần Tố sang một bên, “Đi làm đi, đây không phải chuyện cậu nên biết.”
Bọn họ vẫn có ý thức bảo hộ Trần Tố, mấy chuyện bất chính bất thường trong xã hội mọi người đều có ý thức ăn ý không lộ cho Trần Tố biết. Hạnh phúc của Vương Tuấn không dễ dàng, Trần Tố cũng không phải người rất độ lượng, có vài hiện trạng xã hội để Trần Tố lưu tâm sẽ không tốt, Trần Tố vẫn cứ làm công việc nhàn rỗi không kiếm ra tiền, tính toán số liệu, tốn chút thời gian của cậu là được, biết mấy chuyện không tốt bên ngoài chỉ tăng thêm phiền toái không cần thiết.
“Cậu nói đi.” Vương Tuấn mở rộng cổng lên lầu về nhà ăn sáng, Trần Tố đói bụng rồi. “Tối hôm qua, Giang Minh Hoa ở nhà bọn tôi, Trần Tố gặp Giang Minh Hoa rồi.”
“A!!!” Lưu Trấn Đông lấy làm kinh hãi cực kì, giật mình nhảy dựng lên, kéo Vương Tuấn vội vã truy hỏi: “Thế nào? Giang Minh Hoa tới chỗ cậu bán bí mật thương nghiệp của Vọng Thiên?”
“Cái gì bí mật thương nghiệp?” Vương Tuấn ngẩng đầu lên nói: “Anh ta hơn nửa đêm trông thấy quảng cáo cho thuê nhà Trần Tố dán từ lâu nên tìm tới, nhìn qua, ngoại trừ một cái nhẫn kim cương, anh ta dường như hai bàn tay trắng, con anh ta Giang Diệp theo cùng nữa.”
“Giang Diệp là con nuôi mười năm trước Giang Minh Hoa nhận nuôi.” Lưu Trấn Đông nhìn Trần Tố ánh mắt tỏa sáng vẻ mặt tò mò, Trần Tố không quá quan tâm tin đồn nhà người khác, thế nhưng loại bát quái đưa tới cửa này vẫn có hứng thú nghe một chút.
Lưu Trấn Đông nhìn Trần Tố nói: “Giang Minh Hoa kia là tổng giám đốc một công ty có cùng ngành với công ty chúng ta, không ít vụ làm ăn của ta bị anh ta cướp mất.”
Như vậy Giang Minh Hoa nhất định rất lợi hại, Trần Tố ngửi thấy mùi ngon, một chút cũng không tưởng tượng nổi Vương Tuấn mọc mắt trên đầu có ngày lại bị nghẹn, thảo nào Vương Tuấn khách khí với Giang Minh Hoa, đó là kính trọng nhỉ. Trần Tố thúc giục Lưu Trấn Đông vào đề tài chính.
“Là như vầy, chuyện này tôi nghe người đáng tin cập nói,” Lưu Trấn Đông bắt đầu vừa ăn vừa sinh động như thật kể tin lớn sáng sớm hắn nghe được.
“Tên Giang Minh Hoa tinh ranh như hồ ly kia lại cùng ông chủ họ Diệp công ty bọn họ kết gút mắt quan hệ tình nhân những mười mấy năm. Hôm trước không phải sinh nhật bốn mươi tuổi của ông chủ Diệp sao, tôi còn đại biểu công ty chúng ta đi tặng quà dự tiệc nữa, có người nói, đêm hôm đó Giang Minh Hoa cùng hắn đến khách sạn xa hoa mừng sinh nhật, vừa lúc, rất trùng hợp, một tình nhân trẻ tuổi họ Diệp bao dưỡng bên ngoài cũng đi theo, ngay tại chỗ tranh giành tình nhân náo loạn cả lên, Giang Minh Hoa không nói một lời liền đưa con nuôi Giang Diệp đi, nghe đâu vô cùng tức giận chia tay ông chủ Diệp ngay tại chỗ. Hôm sau, trời vừa sáng, ông chủ Diệp lén mở hội nghị nội bộ tước luôn vị trí tổng giám đốc của Giang Minh Hoa, kỳ thực, làm như vậy là dễ hiểu, Giang Minh Hoa là trụ cột của Vọng Thiên, nếu Giang Minh Hoa muốn kéo người ra làm riêng, chỉ sợ một nửa người giỏi của Vọng Thiên đều đi cùng Giang Minh Hoa, họ Diệp có thể không sợ sao, chính là chiêu này quá tàn ác. Nơi ở của Giang Minh Hoa cũng là của Vọng Thiên, không phải tài sản cá nhân của anh ta, sau khi Giang Minh Hoa và con nuôi rời khách sạn đều không hề xuất hiện.” Bởi vì có Trần Tố ở đây, có vài tin đồn khó nghe Lưu Trấn Đông không thể nói ra, nghe đâu lúc đó Giang Minh Hoa rất chật vật.
Vương Tuấn nghe nhiều những chuyện này rồi, chỉ là bất ngờ quan hệ giữa Giang Minh Hoa và ông chủ Diệp, không có một chút vết tích nào, một chút cũng nhìn không ra, họ Diệp kia còn có vợ, thảo nào lúc đầu bọn anh tốn không ít công phu còn đồng ý không ít tiền tài cũng không đào* Giang Minh Hoa ra được, Giang Minh Hoa cư nhiên cùng ông chủ Diệp là quan hệ tình nhân, khó trách, Giang Minh Hoa thông minh tài giỏi, nhưng lại có chút bướng bỉnh, đêm qua trông anh ta lộ rõ lãnh tâm, xem ra đã đau lòng không nhẹ.
(*đào ở đây cùng nghĩa với cụm từ “đào góc tường nhà người khác” ấy, dụ dỗ lôi kéo người khác về phe mình)
“Chuyện này có bao nhiêu người biết?” Vương Tuấn pha cà phê đặc cho Trần Tố, một đêm không ngủ, hôm nay Trần Tố nhất định mệt mỏi rã rời.
“Nhiều nhiều ít ít cũng có vài người truyền ra, lại không ai nói lời khó nghe gì về Giang Minh Hoa, có đồng tình, có không cho là đúng, lời khó nghe ngược lại không mấy ai nói, Giang Minh Hoa bình thường đối nhân xử thế không quá nhiều lời, nhưng thật ra hiện tại Vọng Thiên bị vây trong trạng thái khốn khó, không có Giang Minh Hoa, Vọng Thiên không phát triển gì. Được rồi, Giang Minh Hoa làm sao ở trong nhà hai người?” Lưu Trấn Đông liếc nhìn phản ứng của Trần Tố.
Trần Tố cũng đang nhìn Lưu Trấn Đông, Lưu Trấn Đông mẫn cảm phẩy phẩy tay lập tức nói: “Ồ, cá nhân tôi không có ác ý với Giang Minh Hoa, Giang Minh Hoa chỉ là đối thủ thương nghiệp, người tốt lắm.” Hiện tại Lưu Trấn Đông cũng không quá rõ ánh mắt trong mắt kính của Trần Tố là lợi hại thật hay giả.
Trần Tố nhìn Lưu Trấn Đông, thảo nào Giang Minh Hoa uể oải bất kham như vậy, không phải là đi một ngày rồi chứ? Trời giá rét còn mặc ít như thế, thảo nào đứa bé Giang Diệp kia bệnh nghiêm trọng như vậy, thực sự là đáng thương.
Vương Tuấn nhợt nhạt cau mày nói: “Chuyện Giang Minh Hoa đừng nhắc lại, hiện anh ta đang trong bệnh viện, con anh ta bị bệnh rất nghiêm trọng.” Vương Tuấn bảo Trần Tố đi làm, Trần Tố rất đồng tình cha con Giang Minh Hoa, cùng một chỗ mười hai mươi năm lại bị lừa gạt tình cảm, hơn nữa nghe Lưu Trấn Đông nói người này rất có cốt khí rất ngạo khí, trông tâm tình u ám hôm qua đừng luẩn quẩn trong lòng gì nha, Trần Tố căn dặn Vương Tuấn cũng không thể không quan tâm, nếu thế giới nhỏ hẹp như vậy gặp được chính là duyên phận.
“Vẫn nên nghe Trần Tố đi.” Lưu Trấn Đông nhìn Trần Tố đi làm, nói: “Lời vị phu nhân hiền đức nhà cậu nói tôi cảm thấy nên nghe đó, trước đây, chúng ta không phải là nghe theo cậu ta mới bình bình hòa hòa đi tới bây giờ sao, dù sao chỉ cần Giang Minh Hoa không ở Vọng Thiên là tốt cho chúng ta rồi, thêm một người bạn càng tốt hơn ít đi một địch nhân.”
Vương Tuấn lườm Lưu Trấn Đông, sao mà mấy người này đều cho là anh sẽ phản đối? Cho dù phản đối, Vương Tuấn cũng không thể mặc kệ người bị bệnh nặng được, anh cũng không phải máu lạnh.
“– Giang Minh Hoa thực sự không nói chút tin tức gì của Vọng Thiên?” Lưu Trấn Đông chưa từ bỏ ý định, nghiệp vụ của Vọng Thiên rất giống của Thần Hi bọn họ, tết nhất có mấy hạng mục đều đang đánh hỗn chiến với Vọng Thiên, chỉ cần Giang Minh Hoa tiết lộ một chút tin tức của Vọng Thiên, họ đã phát tài rồi.
“Giang Minh Hoa không phải loại người như vậy, anh ta đoạn tuyệt quan hệ với Vọng Thiên cũng sẽ không đâm dao sau lưng người ta.” Vương Tuấn thản nhiên nói: “Nếu như không phải hiểu rõ tính cách anh ta, tôi làm sao quản chuyện không đâu?”
“Ô.” Lưu Trấn Đông phấn chấn tinh thần, “Dù sao thì chỉ cần Giang Minh Hoa không ở Vọng Thiên, chúng ta thắng một nửa rồi, cũng tốt! Cũng tốt!”
“Xem ra Giang Minh Hoa có lẽ phải ở bệnh viện vài ngày.” Vương Tuấn nói: “Bảo cấp dưới cố gắng.”
“Đã biết, thừa dịp anh ta không ở đây còn không đục nước béo cò nha, anh ta ở bệnh viện nào?” Lưu Trấn Đông hiếu kỳ muốn nhìn người đàn ông tinh khôn như hồ ly kia hiện tại là bộ dạng gì.
Vương Tuấn không để ý tới sự hiếu kì của hắn, hai người tỉ mỉ tính toán một chút, Lưu Trấn Đông chạy về công ty an bài vài thứ, Vương Tuấn đi đóng bổ sung tiền nằm viện liền lập tức về công ty mở hội nghị điều chỉnh thương nghiệp.
Lúc theo Vương Tuấn ra cửa Lưu Trấn Đông thấy thứ trên giá sách thuần gỗ, “Đây là cái gì?” Hộp trang sức bằng nhung màu xanh sẫm trước mắt nằm trên giá sách màu gỗ rất tương phản, đây không phải là đồ nhà Trần Tố, không có khí tức của nhà Trần Tố.
“Vật duy nhất trên người Giang Minh Hoa, nói là nhẫn kim cương, thế chấp cho Trần Tố, tôi không có xem.” Vương Tuấn nhìn thoáng qua không để ý, anh muốn ra ngoài.
Lưu Trấn Đông hiếu kì rất mạnh lấy tới mở ra lập tức kêu oai oái, Vương Tuấn nhíu mi, Lưu Trấn Đông không thể an tĩnh một chút sao.
“Vương Tuấn, cậu xem nè!!” Lưu Trấn Đông chuyển cái hộp nhẫn tới cho Vương Tuấn xem, đặt trong cái hộp màu xanh sẫm tinh xảo là viên kim cương rất lớn bắn ra ánh sáng tứ phía, cho dù là Lưu Trấn Đông cũng giật mình, đây chính là giá trị xa xỉ, Giang Minh Hoa vì họ Diệp bỏ giá lớn mà.
Vương Tuấn xem xem vẫn hờ hững như trước, kim cương như vậy rất đẹp, nhưng mà, anh chưa từng nghĩ sẽ mua cho Trần Tố, kim cương sáng rực thế này không phù hợp tồn tại trong cuộc sống bình dị của hai người, nó quá đẹp đẽ quá lạnh lẽo bén nhọn, mặc dù nó thật sự đẹp.
Xuống lầu, Vương Tuấn nhớ ra, hỏi: “Tại sao Cao Viễn lâu như vậy không liên lạc? Cậu ta muốn thi cái gì Liên Hiệp Quốc ấy, thi thế nào rồi?”
“Ôi, hùng tâm tráng chí tham gia, nhận kết cục ảm đạm rồi, cậu ta còn đang đau buồn đó.” Lưu Trấn Đông cười nói: “Xếp hạng còn tuột về sau, này chứng minh nhân tài nước ta rất nhiều.”
Giang Minh Hoa và Giang Diệp vẫn nằm viện, đặc biệt là Giang Diệp, tình huống Giang Diệp không tốt lắm. Tuy rằng nhờ hộ lý chuyên nghiệp, Trần Tố vẫn thường đến thăm họ, cũng không biết thế nào, gần đây Vương Tuấn lại rất bận rộn, mỗi ngày thật trễ mới về nhà.
Hương vị mùa xuân bắt đầu càng ngày càng đậm, trường học lần lượt bắt đầu nghỉ tết, đơn vị Trần Tố cũng sắp bắt đầu nghỉ, không ai có tầm tư vào công việc, Trần Tố vụn trộm lập kế hoạch đi mua hàng tết.
Hơn một tuần, Giang Minh Hoa sốt cao và viêm phổi đều khỏe hẳn, nhưng vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Giang Diệp.
Giang Minh Hoa thấy Trần Tố tan tầm đến thăm bệnh, không tiếp xúc mấy lần anh cũng nhìn ra được Trần Tố không khôn khóe như bề ngoài, là một người rất rất bình thường, nhưng chính là một người tuyệt không xuất chúng như vậy lại có được sự tôn trọng và bảo vệ của Vương Tuấn tuổi trẻ tài cao trong giới thương nghiệp, vì sao? Rốt cuộc phương hướng tình cảm bản thân xảy ra vấn đề gì? Giang Minh Hoa vẫn không biết cũng không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao mà mình lại rơi vào tình trạng này, nhìn Trần Tố rất bình thường, Giang Minh Hoa muốn từ mỗi tiếng nói cử động của cậu tìm ra đáp án anh vẫn không nghĩ ra được.
“Cậu, không về sao?” Khuya lắm rồi, Trần Tố ở bệnh viện ăn tối với họ một lúc lâu, cậu còn chưa có ý định về.
“Đừng lo, Vương Tuấn gần đây bề bộn nhiều việc, phải xã giao, không đến nửa đêm sẽ không về.” Trần Tố nhìn túi nước muối của Giang Diệp có phải quá nhanh rồi không.
“Cậu không lo chút nào sao?” Giang Minh Hoa nhìn Trần Tố, xã giao buổi tối đại biểu cho cái gì, Giang Minh Hoa rất rõ ràng, đó là thế giới của đàn ông, không liên quan tới thể chế xã hội, chỉ cần có cung và cầu, sẽ có tham lam và dục vọng!
Không phải gây chia rẽ, mà là một loại câu hỏi khát cầu câu trả lời, Giang Minh Hoa chú ý phản ứng của Trần Tố.
“Lo lắng? Vì sao?” Trần Tố không hiểu nhìn Giang Minh Hoa, “Tại sao phải lo lắng?”
Tại sao phải lo lắng? Giang Minh Hoa cũng nhìn cậu, trong mắt người này có ngây thơ non nớt của trẻ con, mà, đây có phải cũng là một loại ngạo mạn không?
“Anh nói xe hả?” Trần Tố ngộ ra, cười cười nói: “Vương Tuấn lái xe rất ổn, tôi thường nói anh ấy phải chú ý an toàn.”
Giang Minh Hoa không nói gì, người này tựa hồ hoàn toàn không biết cái gì là thế tục xã hội.
Trần Tố nhìn tốc độ truyền dịch của Giang Diệp, cảm thấy Giang Minh Hoa nói lo lắng dường như không phải chỉ tốc độ xe, đầu óc Trần Tố nghĩ có cái gì phải lo lắng đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra có cái gì không an tâm, nghĩ nghĩ, có chút không hiểu nhìn Giang Minh Hoa mong muốn có được một vài gợi ý.