Trở lại Bắc Kinh đã có dấu hiệu cao điểm khách du lịch đổ về, sau khi tiến vào nội thành vừa liếc mắt ngoài xe cộ chính là xe cộ! Bất quá, tinh thần Trần Tố vẫn luôn phấn khởi, về nhà rồi! Rốt cuộc về đến nhà!
Mặc dù có câu châm ngôn có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay*, nhưng là phải chở một lượng đồ vật khổng lồ về cũng là một chuyện không dễ dàng, tốn không ít nhân lực vật lực tinh lực mới chở về được.
(*有钱能使鬼推磨 thành ngữ, có tiền thì làm gì cũng được)
Trông thấy khu nhà cũ bị dây thường xuân xanh đậm quấn quít lấy dưới bóng râm của cây cổ thụ, Trần Tố vui mừng, mặc kệ đi đến đâu về nhà mới là an tâm nhất! Nhìn Trần Tố như vậy, Vương Tuấn hiểu rõ, ngôi nhà này được lưu giữ sâu trong lòng Trần Tố rồi!
Trời tháng năm ở Bắc Kinh so với phía nam còn nóng hơn. Nhìn từng thùng giấy và bao tải được dỡ xuống từ xe tải nhỏ đặt trước lầu thật khó xử, đây cơ bản đều là một ít thức ăn chín, trước tối nay phải đem tặng hết. Trên xe đường dài trở về, Trần Tố lúc này không hề say xe liền nghiêm túc bấm ngón tay tính toán những người quen biết, tính tới tính lui quen biết cũng chỉ có mấy vị, hiện tại lại đang trong ngày nghỉ không biết họ có ra ngoài du lịch không nữa.
Vương Tuấn làm việc vẫn là rất nhanh, bắt tay vào làm ngay tại cửa khu lầu! Mở thùng giấy bắt đầu phân loại từng thứ bỏ vào trong lẵng hoa.
Củ ấu, đài sen, trứng gà, trứng vịt, còn có bánh ú nho nhỏ tỉ mỉ sắp xếp trong lẵng hoa, thẩm mỹ quan bản thân Vương Tuấn không cho phép Trần Tố không có tí nhận thức nghệ thuật nào tham gia vào! Trần Tố bị đá đít ra siêu thị nhỏ gần nhà mua màng bọc dùng trong tủ lạnh, Vương Tuấn bắt chước mấy giỏ trái cây bán bên ngoài sắp thức ăn vào lẵng hoa bọc lại, làm xong nhìn lại vẫn là không tệ.
Trần Tố không thể giúp, Vương Tuấn bảo Trần Tố cầm đồ giữ lại cho nhà mình với chia cho khách trọ lên lầu, còn bảo Trần Tố thuận tiện rửa mặt một chút. Chờ chốc lát Trần Tố trở xuống, Vương Tuấn cũng đã giải quyết hai ba mươi lẵng hoa đựng đầy các loại thức ăn, Trần Tố nhìn mà thật bội phục Vương Tuấn cư nhiên có thể xếp trứng gà thành hình bông hoa phối với đài sen làm lá xanh lót bên trong có vẻ phá lệ xinh đẹp, tay Vương Tuấn thật sự rất khéo.
Vương Tuấn mang theo lẵng hoa đặt lên xe Trần Tố, lúc này nghĩ tới ai thì tặng người đó, dù sao không thể giữ đến mai. Nếu Trần Tố không thể giúp một tay thì phái cậu đi giao hàng. Trước tiên hạ thủ bên nhà Tống gia, Tống gia có cảnh vệ, nữ giúp việc còn có tài xế, người trong nhà Tống gia không ít, lại tiện đường tìm đến nhà lão trung y, người nhà ông cụ kia cũng không ít. Còn lại hơn phân nửa chờ Trần Tố quay về thì chuyển tới đơn vị Trần Tố, đối với đề nghị của Vương Tuấn, Trần Tố tán thành, thừa dịp trời còn chưa tối, Trần Tố mau chóng xuất phát.
Hàng xóm cùng khu đi qua, vừa nhìn cũng tò mò, mặc dù bây giờ thành phố thống nhất, trời Nam đất Bắc hàng hóa vô cùng lưu thông, nhưng là đài sen chưa xử lý thế này và củ ấu hiếm thấy vẫn khiến người sinh sống trong thành phố phía Bắc có chút cảm giác mới mẻ.
Một giờ sau xử lý xong toàn bộ, Vương Tuấn dọn dẹp chiến trường dưới lầu, lưu lại cho khách trọ trên lầu dưới lầu một phần, Vương Tuấn lần đầu tiên tới cửa nhà người khác tặng quà, Vương Tuấn tóm lấy hàng xóm đến xem náo nhiệt mạnh mẽ nhét cho không ít củ ấu và trứng vịt, đài sen. Lần này Trần gia chuẩn bị thực sự nhiều lắm! Vừa vặn giải quyết tình trạng lẵng hoa không đủ dùng.
Vương Tuấn vận dụng suy nghĩ khoa học, lực phân tích lý trí, chất đầy lẵng hoa lên cốp xe ghế ngồi trước sau trong xe anh, hơn nữa đảm bảo đặt rất vững chắc tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nào, Vương Tuấn khởi động xe chạy tới đơn vị của Trần Tố.
Vương Tuấn là cố ý sai Trần Tố đi, dựa theo cách nói của Trần Tố trên xe về nhà người trong đơn vị bọn cậu không coi là nhiều, hôm nay vừa lúc cục trưởng trực ban, Vương Tuấn liền muốn giải quyết hết sự tình đặt trong lòng nhiều năm, Vương Tuấn không lo lắng vấn đề tiền đồ gì đó của Trần Tố, thấy hiện tại Trần Tố ngay cả giấc ngủ nướng bản thân cậu vẫn luôn cho là hạnh phúc cũng không ngủ được, Vương Tuấn đã cảm thấy không đi làm cũng tốt. Hơn nữa, anh tới đơn vị của Trần Tố còn có lý do rất đường hoàng, mẹ Trần Tố trước trước sau sau căn dặn mấy thứ này phải tặng lãnh đạo.
Trên đường lái xe gọi điện thoại cho Trần Tố, Trần Tố tặng gần hai mươi phần đã vài tiếng rồi thế nào còn không thấy hồi âm?!
Trần Tố không về được! Bị nhà lão trung y bắt lại chơi hơn một tiếng, hiện tại lại bị bà ngoại Tống Uy tóm lấy cùng nhau nghiên cứu VCD tiết mục ngắn Việt kịch đặc sắc mới phát hành, trong lúc bận rộn Trần Tố cho Vương Tuấn số điện thoại phòng trực ban đơn vị cậu để Vương Tuấn có thể cổng lớn đơn vị hai mươi bốn giờ đều có cảnh vệ canh gác.
Có thể là Trần Tố gọi trước một tiếng, nhân viên trực ban phòng cảnh vệ sau khi xác nhận ghế trước sau và cốp xe Vương Tuấn đều là lẵng hoa liền cho qua.
Vương Tuấn thuận lợi tiến vào, trong ngoài là khu nhà ngay ngắn màu sậm rất trang nghiêm, xanh hóa cũng là lấy cây long não xum xuê làm chủ đạo, lái xe vào bên trong liền thấy có người vẫy tay với xe anh, có người vặn vặn tay chờ khuân đồ.
Đỗ xe, xuống xe, mọi người bắt tay một vòng xem như cách giao tiếp của người thành phố, người trực ban thật đúng là không ít, mỗi người cầm một đống đồ chuyển lên lầu giống như một phái đoàn, không biết mới rồi Trần Tố đã thông báo trước gì đó?
Người khác không ngạc nhiên, Vương Tuấn cũng không có ý kiến, ngẩng đầu tìm phòng cục trưởng trực ban hôm nay ở chỗ nào?
“Phóng cục trưởng?” Một vị đếm đài sen không giỏ ngẩng đầu chỉ lên lầu: “Từ chỗ đó lên lầu bốn đi về phía đông cánh cửa khắc hoa xa hoa nhất chính là phòng làm việc cục trưởng, kỳ thực, trên cửa có bảng tên, vừa nhìn sẽ biết.”
“Cám ơn.” Vương Tuấn đi.
Vương Tuấn gõ cửa tiến vào, bên ngoài là phòng thư kí, không có ai. Bên trong còn có một gian, phòng trong truyền ra tiếng đánh máy, Vương Tuấn đi đến gian trong, tuy rằng tốc độ tắt máy rất nhanh, Vương Tuấn vẫn nhìn thấy được nội dung trước khi tắt máy phản quan qua kính mắt của vị cục trưởng đang ngồi trên ghế da này, vị cục trưởng trực ban này vừa rồi đang chơi mạt chượt trên mạng.
Cục trưởng đại nhân nhìn Vương Tuấn, vươn tay cầm báo chí một bên lên nói: “Anh có chuyện gì? Bây giờ đang là ngày nghỉ, có chuyện gì đến ngày 8 chính thức đi làm lại tới báo cáo tình huống đi.” Vô cùng có phong thái quan trên xem báo uống trà.
Vương Tuấn không muốn dùng nhiều tinh lực, nếu đã tới thì không giấu nữa, trực tiếp nói ra ý đồ tới đây và hỏi ra nghi vấn, cho dù cấp trên của Trần Tố không biết chuyện bọn họ vậy cũng công khai luôn cho rồi, Vương Tuấn muốn biết bọn họ nhìn nhận vấn đề này thế nào! Bản thân tự nói so với bị người khác moi ra vẫn tốt hơn!
Nghe xong Vương Tuấn nói, cục trưởng ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn buông tờ báo trong tay, “Thẩm tra chính trị? Không có cái đó.”
“Không có?” Vương Tuấn nhìn vị cục trưởng đậm chất quan liêu chừng bốn mươi tuổi được quốc gia đề xướng trong lớp trẻ này.
(chắc mấy bạn biết thường những người chức cao thường lớn tuổi hơn nhiều ha?)
Cục trưởng tháo kính xuống chậm rãi lau lau: “Quan hệ của cậu và Trần Tố chỉ cần là người trong cái tòa nhà này đều biết.”
Con ngươi Vương Tuấn co rút một chút, cục trưởng cúi đầu mạn bất kinh tâm (thờ ơ) lật báo thuận miệng nói: “À, có thể là bản thân Trần Tố không biết bọn tôi đều biết thôi.”
“Các người điều tra?!” Ánh mắt Vương Tuấn lạnh lùng.
“Làm sao có thể? Chúng tôi cũng không phải cơ quan tình báo, chuyện điều tra không thuộc quản hạt của chúng tôi.” Cục trưởng giương mắt, “Là tự Trần Tố tiết lộ.”
Tự Trần Tố tiết lộ? Không có khả năng, Trần Tố đối với quan hệ hai người là toàn tâm toàn ý, nhưng Trần Tố không phải là tiền vệ, Trần Tố sẽ không gạt anh tự đảm đương như vậy, Vương Tuấn không tin!
Trong ánh mắt cục trưởng có nghiền ngẫm, một vị cán bộ năm mươi có hơn bưng chén trà đi dạo lắc lư tiến vào từ trên xuống dưới nhìn Vương Tuấn.
“Đây là tài liệu hồ sơ cá nhân phải điền khi đi làm, à, đây là trang lúc đó Trần Tố bỏ trống.” Cục trưởng tiện tay rút trong ngăn kéo ra một trang giấy đưa Vương Tuấn.
Vương Tuấn nhận lấy nhìn hai cái, phía trên không có vấn đề gì quá lớn, ngoại trừ ở Bắc Kinh học lại một năm thì không nhìn ra có điểm đáng ngờ nào khác, oh, trong khoản người nhà có hai chữ Vương Tuấn, nhưng là lại gạch đi. Trên lý thuyết, trên cơ bản, trên nguyên tắc, một khoản viết sai trên bản khai cá nhân như vậy là có thể nhìn ra Trần Tố có quan hệ với anh? Như vậy đám người này cũng quá lợi hại rồi? Vương Tuấn mới không tin!!
Cục trưởng nói: “Xem xong chưa? Vậy xem tờ này đi!” Dưới mấy phần văn kiện trong ngăn kéo lại rút ra một tờ không phải bản khai mà là văn hàm chính quy in ấn thống nhất trong đơn vị, Trần Tố viết báo cáo gì đều dùng nó, trên bàn Trần Tố còn có vài bản loại giấy này.
Đây là cái gì? Nhìn tiêu đề phía trên, con ngươi Vương Tuấn đều co rút lại thành một điểm, khai báo tài sản? Có ý gì? Đây là ý gì?!
Mặt trên viết rõ rành rành tài sản cá nhân có khu nhà riêng ba lầu sáu hộ nhỏ, còn có tài sản riêng là nhà trọ cho thuê mười năm ở các nơi còn đang cho thuê hoàn lãi vay, còn có, có một chuỗi dài số không di sản phu nhân Cố mẹ Vương Tuấn tặng, phía sau con số lớn điền chữ ‘Từ thiện’!
Đây là ý gì? Hiện tại nhân viên công vụ TQ còn phải trình báo tài sản? Không! Cái này không phải vấn đề! Hiện tại vấn đề quan trọng không phải cái này!
Đặt hai tờ giấy ở cùng một chỗ mà xem, chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề sẽ biết có chuyện! Chỉ cần còn có người có chút đầu óc vừa nhìn hai phần văn kiện viết như vậy căn bản sẽ không thể không nghi ngờ có chuyện!
Trong bản khai cá nhân ghi rõ ba mẹ ở nông thôn trồng trọt mở tiệm tạp hóa và một anh trai làm nhân viên nhỏ ở thị trấn và một em trai làm công ở nhà xưởng phía Nam còn có một em gái tốt nghiệp tiểu học không nghề nghiệp căn bản không có khả năng để cho cậu thôi học trường nghề xong còn cung ứng cho cậu nhà riêng ba tầng sáu hộ, vả lại chính cậu còn đang học đại học không có nguồn kinh tế để có nhà trọ ở khắp nơi, huống chi mỗi tháng khoản tiền trả lãi vay ngân hàng cũng là thu nhập gần một năm hiện nay của cậu, càng không nói tới một chuỗi con số không là di sản người khác tặng, mà người tặng di sản này còn ghi rõ là mẹ Vương Tuấn Cố phu nhân! Đây là tài liệu cá nhân Trần Tố viết trước khi đi làm? Vương Tuấn cho tới bây giờ không cho rằng Trần Tố có bao nhiều thông minh, nhưng mà, cái đầu một sợi gân não này của Trần Tố đúng là không phải hỏng hóc bình thường mà!
Có ý xem náo nhiệt thưởng thức Vương Tuấn biến sắc mặt, lão cán bộ cũng liếc sang phần trình báo tài sản tự Trần Tố biết, cục trưởng đại nhân rốt cuộc buông nhật báo không có gì hay để xem xuống vui vẻ nói: “Xem xong cái này cậu có cảm giác gì?”
Vương Tuấn run run tờ trình báo tài sản trong tay nói: “Đây là ý gì?”
“Oh.” Cục trưởng đại nhân khôi hài chìa tay chỉ chỉ khoản tình huống gia đình lúc trước viết: “Cái này chỉ là thực hiện lệ cũ, ý tứ qua loa.”
Vương Tuấn lại một lần nữa giơ văn hàm trình báo tài sản trong tay, sắc mặt Vương Tuấn rất khó xem, chữ này đúng là chữ viết của Trần Tố, nhân viên công vụ TQ khi nào thì phải trình báo tài sản?!
“Tôi cũng không rõ ràng lắm, Trần Tố điền xong tài liệu cá nhân thì bắt đầu viết thư trình báo tài sản, đến bây giờ tôi ta còn muốn biết tại sao ấy chứ!” Cục trưởng đại nhân nhìn Vương Tuấn, có ý đồ muốn từ chỗ Vương Tuấn đạt được câu trả lời chính xác cho chuyện quấy nhiễu ông nhiều năm này.
Trí nhớ Vương Tuấn lóe lên, trong nháy mắt, Vương Tuấn đã biết nguyên nhân rồi!
Khi Tống Uy tòng quân và Cao Viễn phải đến tòa án đi làm, bọn họ liền như thường lệ nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc nói bọn họ trình báo tài sản để dùng làm tấm mộc cho thu nhập xám* trong tương lai, Trần Tố nghe được một chút, nhất định là tưởng thật! Cho rằng làm nhân viên công vụ thì phải trình báo tài sản cá nhân, không sai được, người khác không dám nói, nếu như là Trần Tố thì có khả năng lắm!
(*thu nhập nửa bất hợp pháp)
Mặt Vương Tuấn giật giật, Lưu Trấn Đông là tai họa!! Tuy rằng lúc đó Vương Tuấn cũng nói, nhưng la lớn tiếng nhất chính là Lưu Trấn Đông, Lưu Trấn Đông thực sự là tai họa!!!
Sắc mặt Vương Tuấn thật đúng là khó xem, Vương Tuấn có nghĩ thế nào đi nữa cũng hiểu chuyện của anh và Trần Tố sớm muộn sẽ bị đưa ra ánh sáng, thế nhưng thật sự một chút cũng không ngờ rằng ngày đầu tiên Trần Tố đi làm đã bị người ta nhìn thấy nguyên hình con thỏ trắng khoác da hồ ly, cái này thật sự là làm cho người quen nhịn cũng nhịn không được mà! Ánh mắt anh liếc lên trên tờ trình báo tài sản cầm trong tay còn đặc biệt nhắc tới di sản là Cố phu nhân mẹ Vương Tuấn tặng, Trần Tố thật sự là #### mà, không nói nổi nữa.