Edit: Tiểu Bảo
“Cậu xác định là cậu ta?” Người ngồi vị trí phía trước nhíu mày quét mắt nhìn Trần Tố, khuôn mặt đơn giản, lạnh lẽo, Trần Tố không khỏi nhích nhích về phía cửa sổ, người này so với tóc vàng càng giống người xấu hơn.
Người ôn hoà mỉm cười chào hỏi Trần Tố, “Tôi là Cao Viễn, tóc vàng lái xe kêu Lưu Trấn Đông, người trước mặt họ Tống, gọi Tống Uy, Tống Uy tính tình không tốt lắm, cậu phải chú ý, chớ chọc đến hắn.”
“Tôi không có báo cảnh sát, thật sự!” Trần Tố thề.
“Hừ”, tiếng khinh thường từ trong kẽ răng phát ra, tên tóc vàng lái xe Lưu Trấn Đông vươn tay mạnh bạo vò đầu Trần Tố, “Ai sợ mày báo cảnh sát a, đầu năm nay ai sẽ nghe đứa quê mùa như mày nói? Mày cứ yên tâm đi, chúng tao sẽ không làm gì mày, chỉ bất quá có chuyện muốn xác nhận một chút, yên tâm đi.”
Trong sự chế nhạo và đày đoạ, xe chạy thật lâu mới dừng lại. Trần Tố xuống xe ngẩng đầu nhìn toà nhà cao mấy chục tầng trước mặt, chỗ hoa lệ như vậy, là nơi Trần Tố tự nỗ lực cả đời vẫn rất khó tiến vào, đó là một khách sạn lớn năm sao.
Lần đầu tiên trong đời rảo bước vào nơi sang trọng, Trần Tố bị trấn áp bởi khí thế to lớn của đèn thuỷ tinh cao tới mấy tầng lầu chiếu rọi xuống trong đại sảnh, hoá ra Trung Quốc cũng có xa xỉ phẩm chỉ có quốc gia chủ nghĩa tư bản mới có thể lãng phí được miêu tả trên TV! Xem tận mắt, trong một khắc bị đẩy mạnh vào trong thang máy, Trần Tố đều đang nghĩ một cái đèn như vậy bật một ngày mất bao nhiêu tiền điện? Quốc gia không phải đề xướng cần kiệm tiết kiệm sao, sao ban ngày ban mặt mở đèn lớn mấy ngàn bóng như vậy mà không ai tới quản?
Cảm giác mất trọng lực trong thang máy làm Trần Tố buồn nôn, về phần làm sao từ thang máy đi ra, làm sao đến gian phòng sang trọng kia, Trần Tố hoàn toàn không có ấn tượng. Một mình ghé vào trong toilet sang trọng ói say sẩm mặt mày, thật vất vả mới ngừng được cơn buồn nôn, lúc này mới có cơ hội chú ý một chút gian “WC” này, gạch men sứ sáng bóng, vòi nước mạ vàng và những dụng cụ sinh hoạt hàng ngày vừa bình thường lại vừa xa lạ, mấy thứ đồ vật loé sáng đều làm cho Trần Tố có cảm giác không dám chạm vào.
Cửa thoáng cái bị đẩy ra, làm Trần Tố đang ngây ngốc bị hù chết khiếp, Lưu Trấn Đông tóc vàng tiến vào, “Nôn xong? Đi tắm đi, mày không tắm sao? Cả người mùi quái dị, đem quần áo trên người mày thay ra rồi ném đi.” Quăng một đống quần áo, quay đầu ồn ào, “Có ai không, tới đây một chút, mở nước cho tên nhà quê này.” Nghe Lưu Trấn Đông kêu to, lập tức có một người mặc đồng phục nhân viên khách sạn tới.
Tắm? Từ ngày gặp phải chuyện không may cho tới nay, non nửa tháng thật đúng là không đến phòng tắm, trên vai vẫn còn xoa rượu thuốc, sợ tắm mất dược tính. Thật không nói, ở chỗ này, không biết tại sao, toàn thân cảm thấy ngứa ngứa.
Nhân viên khách sạn đi vào cũng không nhiều lời, hắn thuần thục mở nước, nhẹ giọng giới thiệu tác dụng của chất lỏng trong các bình tinh xảo, thái độ rất cung kính làm cho Trần Tố thỉnh thoảng rùng mình.
Lắp la lắp bắp thật vất vả mời hắn ra ngoài, cẩn thận thăm dò khoá trái cửa, cũng không phải xấu hổ bị người khác nhìn thấy cậu tắm, mà là thật sự sợ những người đó.
Chung quanh bồn tắm khổng lồ khảm nạm điêu khắc hoa cỏ vàng rực, tinh xảo bức người, đỡ hai bên thành bồn tắm chậm rãi ngâm vào trong nước, cảm nhận được sức nổi của nước, đây là lần đầu tiên trong đời Trần Tố độc chiếm một mình một bồn tắm lớn, càng là từ khi có kí ức tới nay, lần đầu tiên là người đầu tiên chiếm được nước sạch trong vắt để tắm rửa.
Khi còn bé, trong thôn không có phòng tắm, thu đông toàn ở trong nhà mắc tấm bạt làm thành gian tắm, phải hai tháng mới có thể tắm một lần, từ nhỏ đều là anh cả tắm trước, hơi chà xát một chút đã có thể rơi thật nhiều chất bẩn, bản thân tắm xong Trần Khải không chịu dùng nữa*. Mãi cho đến khi đến thị trấn học cấp hai mới có thể thay đổi, bất quá, trong ktx trên trấn đều chen chúc một đống người, đến khi tắm rất giống một cuộc chiến tranh, người dán lấy người, chen đều chen không được, càng miễn bàn nhà tắm công cộng trừ đầu người ra không thể thấy được nước, như thế này độc chiếm một bồn nước sạch vẫn là lần đầu tiên trong đời, cũng may Trần Tố rất hiểu rõ tình cảnh trước mắt, trong lúc cảm động, vội vã qua loa xoa xà bông thơm, gội đầu một chút liền bò ra ngoài.
(*ý là để tiết kiệm nước, Trần Tố phải tắm lại nước của anh, nhưng Trần Khải sau đó được tắm nước sạch => chỉ có Trần Tố tắm nước dơ)
Quần áo ban đầu đã bị nhân viên khách sạn cầm đi hết, quần áo để lại đều mới tinh, Trần Tố không biết có nên mặc không, nhưng cũng chỉ có thể thay vào, cậu không có dũng khí không mặc quần áo ra khỏi cái cửa này.
Mở cửa, bốn người kia đều ở đây, tóc vàng nói chuyện rất lưu manh kia là Lưu Trấn Đông, Cao Viễn luôn mỉm cười rất thân thiết, Tống Uy trên mặt luôn âm trầm, còn có người ngày đó ném bay cậu, vẫn chưa biết tên anh ta, tuy rằng người kia không nói câu nào, Trần Tố lại sợ anh ta nhất.
Trần Tố nơm nớp run rẩy đi ra, bọn họ trò chuyện cái gì không ai để ý cậu, chỉ có Cao Viễn cười cười với Trần Tố, dùng ánh mắt ý bảo cậu qua một bên ngồi, sau đó không nhìn cậu nữa.