Vừa chờ Tống Uy đem xe qua, bọn họ vây quanh Trần Tố ngồi xuống, gió trên núi rất thoải mái, Trần Tố cũng tỉnh, Cao Viễn ý bảo để y tới khuyên Trần Tố một chút, dù sao trong mắt Trần Tố, Cao Viễn tướng mạo ôn hoà vẫn là người tốt.
Trần Tố ngất xỉu tỉnh lại liền thấy Lưu Trấn Đông nhìn chằm chằm cậu cười híp mắt, đầy lòng gian xảo.
Trần Tố kinh sợ thối lui! Không phải ác mộng, là thật!
Cao Viễn đưa tay đẩy ra Lưu Trấn Đông làm bộ cười cười muốn tỏ vẻ thiện ý, cả đầu tóc đỏ đó không phải hình dáng đứng đắn.
Lưu Trấn Đông sờ sờ chóp mũi, xem ra tướng mạo một người rất quan trọng, dù cho chỉ là ngoài mặt, Lưu Trấn Đông quyết định phải nhuộm tóc về màu cũ.
Từ trong mắt Trần Tố thấy được sự khó tin rất rõ ràng, Lưu Trấn Đông lại nhịn không được chêm vào đùa giỡn: “Bọn tôi cài máy nghe lén quân dụng trong nhà cậu, nhà cậu đang bị bọn tôi giám thị, cậu không có chỗ nào để trốn!”
Thấy mặt Trần Tố nháy mắt thảm bại cho dù đứa ngốc cũng biết nên hạ thủ từ đâu. Xem ra Trần Tố rất truyền thống, rất quan tâm gia đình, điều này hoàn toàn bất đồng với bọn họ, Cao Viễn nhìn trong mắt, đưa ánh mắt bảo Lưu Trấn Đông câm miệng đứng sang một bên.
Thấy gương mặt kinh hãi của Trần Tố là biết Trần Tố tin thật rồi, Lưu Trấn Đông đưa tay vỗ miệng mình hai cái, không khỏi ảo não, cái miệng này sao mà không quản được chứ, Lưu Trấn Đông ngậm miệng đứng qua một bên không lên tiếng.
Vương Tuấn đứng ở một bên tính toán cái gì không ai biết.
“Trần Tố, chuyện việc đã đến nước này, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, cậu và Vương Tuấn sống chung bốn tháng rồi, hẳn là biết tính tình Vương Tuấn, tôi cũng không muốn nói nhiều, lần này nếu không phải bọn tôi thật vất vả ngăn cản, Vương Tuấn đã làm vỡ lở mọi chuyện ở nhà cậu rồi.”
Cao Viễn đây là đang trợn mắt nói dối, kỳ thực hiện tại bọn Cao Viễn đều không muốn tham gia vào trong, Trần Tố cũng không tệ lắm, bọn họ lại không phải ăn no rững mỡ đi làm mai.
Quan hệ giữa Vương Tuấn và bọn họ có thể, nhưng đã ước định là không can thiệp chuyện đời tư của nhau, chỉ là chuyện này đều làm khó bọn họ. Đặc biệt là Cao Viễn, ban đầu người là do y lái xe đụng phải, Trần Tố thành cục diện như hiện tại cùng y có liên quan quá lớn, huống chi Trần Tố còn tín nhiệm y như vậy. Đây còn không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Vương Tuấn, bọn họ và Vương Tuấn quen biết chừng mười năm, từ nhỏ thói quen cùng một chỗ đã thành tự nhiên, mà người hơn mười năm khôn ngoan tài cán sắc mặt lãnh tĩnh lạnh lùng trong ba tháng này thay đổi sinh động có một chút tí tính người, mà khi Trần Tố biến mất Vương Tuấn căn bản không có gì thay đổi thậm chí càng tĩnh táo, nhưng cũng bởi vì có sự đối lập mấy tháng nay, họ mới biết được Vương Tuấn trước kia không bình thường, là không có tình cảm, thậm chí là một người lộ ra tử khí, cũng nhìn mọi người như là người chết, vì thế làm bạn bè, họ vẫn lựa chọn dính vào.
Vương Tuấn đứng cách đó không xa nhìn.
Khi Vương Tuấn thấy Trần Tố trên núi ý nghĩ đầu tiên chính là cắt đứt chân cậu xem cậu còn dám chạy nữa không. Nhốt Trần Tố cả đời đối với Vương Tuấn không phải việc khó, đối với người không tuân theo anh, Vương Tuấn không có lý do buông tha, nhưng một khắc kia Trần Tố lại hôn mê, mặt tái nhợt, Vương Tuấn nghe theo kiến nghị của Cao Viễn để Cao Viễn nói chuyện trước với Trần Tố, lời của bọn họ thuận gió cũng có thể nghe được, chỉ là giờ này khắc này Vương Tuấn nhìn Trần Tố lại bắt đầu mê man.
Vì sao anh lại chấp nhất Trần Tố như vậy? Là tình yêu? Vậy cũng quá khoa trương rồi.
Với giải thích như vậy, chính Vương Tuấn cũng không tin, Trần Tố không phải là người xuất sắc, có tâng bốc khen ngợi Trần Tố thế nào, Trần Tố cũng là một con mọt sách tách rời thời đại, không thông minh không phóng khoáng, gương mặt đó nhiều lắm chỉ có thể xem là có tí ti thanh tú, chơi đứa nhỏ loại chuyện này ở Bắc Kinh nhiều lắm, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cũng biết những người đó chỉ nhìn trúng đứa nhỏ xinh đẹp sạch sẽ không phân nam nữ mười sáu tuổi trở xuống, nhưng sao anh lại tìm tới Trần Tố chứ? Vì sao hết lần này tới lần khác không phải Trần Tố thì không được? Bởi vì Trần Tố phản kháng anh? Này cũng không đúng, Trần Tố vẫn là tương đối sợ anh chưa từng phản kháng, hơn nữa chinh phục loại người lòng tự trọng nho nhỏ như Trần Tố căn bản không có cái gì đáng khoe khoang, nhưng vì sao cứ lại là Trần Tố?
Tại sao vậy chứ? Vương Tuấn thờ ơ lạnh nhạt Trần Tố nằm trên cỏ, lúc đó Vương Tuấn không biết tại sao mình không buông tha Trần Tố, bởi vì không biết cho nên mới không buông tay.
Trước đó, Lưu Trấn Đông sợ thái độ lạnh lẽo của Vương Tuấn mời một chuyên gia tâm lý học rất nổi tiếng tới cùng Vương Tuấn bình tĩnh kinh người nói chuyện, Vương Tuấn vốn không thích người khác thăm dò tâm lý của mình, nhưng tự Vương Tuấn cũng hiếu kỳ bản thân rốt cuộc xem Trần Tố thành cái gì mà nắm chặt không tha, vị bác sĩ tâm lý học kia sau khi cùng Vương Tuấn trao đổi hai tiếng cho Vương Tuấn một báo cáo phân tích nghiên cứu tiếp cận khoa học lý tính, “Bởi vì cậu cho là loại người như cậu ta nếu thuận theo và quen thuộc cậu sẽ không phản bội cậu, quan niệm truyền thống và cá tính có chút hèn yếu của cậu ta chỉ cần ấn dấu vết vào quan niệm đạo đứa của cậu ta, cậu ta liền sẽ nhận định chuyện đó, chí ít người như thế sẽ không thể chủ động phản bội cậu rời khỏi cậu. Về phần hành vi không khống chế được ngày đó cũng có thể giải thích là vì biết phải mất đi thứ vốn hẳn là tuyệt đối sẽ không mất đi nên mới hành động bạo lực không lý trí, loại hành vi bạo lực này là không lý trí, không khoa học, nên tăng cường khắc chế nó.”
Trả phí cố vấn ngất ngưỡng tiễn chuyên gia đi, Vương Tuấn ngẫm lại hình như có chút cảm giác bị quanh co, nghe không hiểu! Bây giờ nhìn Trần Tố Vương Tuấn hình như là có một chút xíu cảm giác bừng tỉnh, Trần Tố bình thường không có tâm kế chính là người nhà anh muốn, Vương Tuấn muốn cũng chỉ là một câu mỗi ngày về nhà mở cửa liền nghe được: “Anh về rồi, ăn chưa?” Mỗi ngày trở về căn nhà kia có một người đợi trong chăn ấm áp, trong phòng có nhân khí. Mà cái này hiện tại ngoại trừ Trần Tố không ai cho anh, Vương Tuấn đã nhìn quá nhiều trai gái muôn màu muôn vẻ. Vương Tuấn cần có một người cùng anh vượt qua cuộc sống tịch mịch, nhưng người này phải sẽ không làm anh phiền chán, Vương Tuấn lựa chọn Trần Tố, bất kể là bản năng hay là ác ý, Vương Tuấn lựa chọn Trần Tố tham dự vào cuộc đời của anh, Vương Tuấn chắc chắn sẽ không cho phép Trần Tố thoát đi, Trần Tố đã tham gia vào cuộc đời của anh, anh cũng cho phép Trần Tố tiến vào cuộc đời của anh, là bá đạo cũng được là ép buộc cũng tốt, cuộc đời tương lai của Trần Tố phải cùng anh tiếp tục dây dưa.
“Tôi cho cậu một lựa chọn.” Vương Tuấn đi tới tĩnh táo nhìn Trần Tố: “Tôi giống như trước không can thiệp vào cuộc sống và tự do của cậu, cậu theo tôi, tôi cho cậu đãi ngộ vợ chồng hợp lý.”
Đãi ngộ vợ chồng hợp lý? Trần Tố choáng váng muốn chết trên ngọn núi này rồi, Trần Tố nghẹn một hơi không nuốt về được.
Đãi ngộ vợ chồng?! Trần Tố tái nhợt yếu ớt nâng đầu lên trừng Vương Tuấn, nếu như ánh mắt có thể giết người, Trần Tố liền bầm thây Vương Tuấn, đầu óc Vương Tuấn úng nước rồi.
Cao Viễn rất đồng tình, Lưu Trấn Đông cảm thấy Tống Uy không ở đây, y không thể thấy trò hay náo nhiệt này thật sự đáng tiếc.
“Bằng không cả đời cậu đừng gặp người khác nữa, tôi có chỗ cho cậu ở cả đời”, Vương Tuấn nói lãnh tĩnh bình thản, Vương Tuấn không phải đe doạ người, Vương Tuấn làm việc luôn nói là làm, Vương Tuấn đã quyết định, ý kiến của Trần Tố không nằm trong phạm vi suy xét của anh.
“Để tôi nói chuyện với Trần Tố.” Cao Viễn nhờ Vương Tuấn đừng kích thích Trần Tố nữa, Trần Tố có điềm báo muốn hộc máu bỏ mình rồi.
“Cậu thật không thông minh, loại điều kiện này cậu hẳn là nên lập tức đáp ứng”, Cao Viễn thành khẩn khuyên Trần Tố, “Dù sao cậu có đáp ứng hay không cậu ta cũng đã là nam nhân của cậu rồi, cậu không đáp ứng hai người liền thành gian phu dâm phụ ở chung phi pháp, đáp ứng thì chính là hợp pháp, quyền quyết định không nằm trong tay cậu, cậu sao lại không đáp ứng?”
Nói lời thái quá như thế, Cao Viễn cảm giác sau này mình nên tích chút đức đi, chuyện ngu xuẩn như thế cũng nói được, lừa gạt một người hồn nhiên tín nhiệm mình như vậy Cao Viễn cũng không đành lòng, tận lực giữ vững bình tĩnh, “Huống chi lại không thể thật sự, cậu coi như là làm đồ chơi, dù sao cậu không có quyền vứt cậu ta đúng không, lúc này cậu nên nói ra toàn bộ điều kiện có lợi để bảo vệ mình.”
Trần Tố ôm đầu gối ngồi dưới tàng cây đờ ra.
Nhìn Trần Tố như vậy không phải là xui xẻo bình thường đâu, Vương Tuấn chấp nhất Trần Tố như vậy khẳng định không phải vì thân thể hoặc khuôn mặt Trần Tố, bọn họ đều tin tưởng điều này. Ý tứ của Vương Tuấn Cao Viễn có thể đoán được một ít, Vương Tuấn làm muốn một gia đình.
Bọn họ là người đã nhìn thấy quá nhiều muôn hình vạn trạng, bọn họ cũng có tư cách hiểu biết các loại các dạng người, con người hiện tại chỉ nhìn tiền của bọn họ, hai mắt tràn đầy dục vọng trần trụi! Vương Tuấn chỉ là muốn một người bình thường sẽ không đâm dao sau lưng ở bên cạnh, Vương Tuấn rất cô độc, sau khi biết rõ quen thuộc cách sống ấm áp của hai người, Vương Tuấn không muốn một mình trải qua trăm ngàn đêm mất ngủ nữa.
“Trần Tố, cậu có đáp ứng hay không cậu đều đã là người của cậu ta rồi.” Cao Viễn ôn hoà nói: “Cậu có trốn thế nào cũng không trốn thoát đâu, tính cách Vương Tuấn bọn tôi hiểu nhất, nói một không hai, cậu ta đã nói thì nhất định không phải lỡ lời, cứ như vậy tiếp tục chịu thiệt sẽ là cậu, lần này là bọn tôi ngăn cản cậu ta không tới nhà cậu đòi người, nếu có lần sau, hậu quả tôi cũng không biết được, dù sao cậu và cậu ta cũng chỉ là trên danh nghĩa không phải sao, cậu tự mình ngẫm lại nói với cậu ta một vài điều kiện có lợi với cậu, tôi đây giúp cậu nghĩ.”
Trần Tố đồng ý cũng được mà không đồng ý cũng được, khẳng định là không có hiệu quả pháp luật, cùng Vương Tuấn sống chung bốn tháng, tính tình Vương Tuấn Trần Tố cũng không phải không biết, Trần Tố sợ, đặc biệt là Vương Tuấn có thể uy hiếp người trong nhà khiến Trần Tố dưới sự ‘khuyên bảo’ của Cao Viễn đáp ứng rồi, mặc dù giống như chuyện cười, Trần Tố không đếm xỉa đến.
Theo ý kiến của Cao Viễn, điều kiện và yêu cầu của Trần Tố là như vầy: Vương Tuấn phải mua cho Trần Tố một căn phòng ở, không can thiệp tự do của Trần Tố, không đánh mắng Trần Tố, đương nhiên cũng không thể lấy người nhà Trần Tố ra uy hiếp cậu, càng không được nói với người ngoài quan hệ giữa bọn họ, Vương Tuấn nếu ngoại tình liền chia tay, nếu Vương Tuấn muốn chia tay sẽ đưa Trần Tố một bó hoa trắng để biểu thị là được, hai bên không được cãi nhau, cùng hoà thuận, Vương Tuấn gánh vác toàn bộ sinh hoạt phí, một ngày sau khi chia tay phòng ở thuộc về Trần Tố. Ngoài ra nghĩa vụ của Trần Tố là: Phải làm đến vĩnh viễn không được chia tay trước, không được ngoại tình, ngoài ra, Trần Tố dĩ nhiên không được cho Vương Tuấn xem sắc mặt (ý là giận dỗi), phải nghiêm khắc tuân thủ xem uy quyền của chồng là trời!
Về điều khoản sau cùng, Cao Viễn nghe được hoảng sợ không dám bật cười, đó là Tống Uy lái xe tới kịp thấy một màn đàm phán sau cùng lành lạnh thêm vào, vốn là nói câu cười nhạt, nhưng Vương Tuấn lại không dị nghị, chỉ có mặt Trần Tố đã trắng lại càng trắng.
Trần Tố ký văn kiện bất bình đẳng giống như là khế ước bán thân này, Trần Tố cũng rõ ràng kí với không kí đều như nhau, không kí chính là bị nắm đấm quyền thế ép vào khuôn khổ, vẫn là thực tế một chút, Cao Viễn sẽ không hại cậu!
Trần Tố suy xét chậm vài giây Vương Tuấn chuyển mắt nhìn cậu hai cái, Cao Viễn ở bên tai nói chuyện trong nhà không thể là giả, Trần Tố tâm muốn chết đều có, Trần Tố cắn răng một cái, kí, tuyệt đối không thể để cho trong nhà biết, càng không thể khiến người nhà biết chuyện này mà không ngóc đầu lên được!
Trời tối, đầy trời sao mây như lụa, bàn điều kiện xong rồi, thoả thuận cũng kí rồi, bọn họ lại còn có sẵn người làm chứng, làm xong ‘chứng nhận’, tất cả đã bàn ổn thoả có thể lên đường về nhà, trò khôi hài kết thúc.