Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 40: Đã định trước là sẽ gặp nhau




Khi Hứa An Kỳ quay lại thì, trong tay cô cầm thêm một túi hồ sơ, vẻ mặt không tốt đưa cho Lâm Gia Nam, bộ dáng dường như là không thể hiểu nổi.

“Em đi về trước đi.”

Lâm Gia Nam cười cười với cô, xoay người đưa đồ cho Dương Giản, nói:

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Đây là quà tặng sao?”

Dương Giản kinh ngạc nhận lấy, vẫn lễ phép nói một tiếng:

“Cảm ơn!”

Nhưng khi hắn mở chỗ dán, lấy đồ vật bên trong ra thì, rất nhanh phát hiện ra một tiếng ‘Cảm ơn’ hoàn toàn không đủ để đáp lại món quà quý giá này. Lâm Gia Nam tặng hắn, không ngờ là tư liệu báo cáo về một vài công ty IT nổi tiếng, có vài cái Dương Giản đã từng nghe nói qua, có vài cái thì không, mà những nơi đã từng nghe nói qua này, bởi vì dẫn đầu hệ thống quản lý tin thức mà thành công thay đổi tiêu chuẩn chế độ xã hội.

Hắn chỉ từng nghe nói qua, nhưng không có cách nào tìm hiểu, mà phần tư liệu Lâm Gia Nam đưa cho hắn này có ý nghĩa rất lớn trên con đường làm ăn của hắn, tin chắc Lâm Gia Nam cũng vì sự nghiệp của mình mà chuẩn bị rất lâu.

“Vì sao lại muốn đem những thứ này…cho tôi?”

Dương Giản đầu tiên là nghi ngờ mục đích của anh ta.

“Rất đơn giản, cậu có quyết tâm cũng có nghị lực, ánh mắt nhìn thị trường cũng rất chuẩn.”

Lâm Gia Nam trước tiên khen hắn hai câu, sau đó thẳng thắn nở nụ cười:

“Then chốt là cậu quá thích tiền, hợp tác với cậu, sẽ không lỗ vốn.”

Đối với lời khen từ tận đáy lòng như vậy, Dương Giản chỉ có thể trả lời:

“Cảm ơn anh.”

“Nhưng mà…”

Lâm Gia Nam bổ sung thêm một câu.

Dương Giản cười nói:

“Đã biết là sẽ không có chuyện béo bở như thế, có đúng là còn có thêm điều kiện gì khác không?”

“Thực ra rất đơn giản.”

Lâm Gia Nam hơi do dự, đột nhiên mỉm cười:

“Là có liên quan đến chuyện của Ngô Tô Hoa, tôi xem chừng cũng sắp biến thành người giám hộ của nó rồi.”

“Tôi không thể nào bán mình cho anh hoặc là cậu ta đâu.”

Dương Giản thẳng thắn nói.

“Cậu nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ muốn cậu tìm cơ hội tiếp xúc với hai người họ một chút, tìm hiểu xem đó là loại người nào, Ngô Tô Hoa có thật sự nghiêm túc hay không, chỉ cần như thế mà thôi.”

“Anh hoàn toàn có những thủ đoạn khác để tìm hiểu những việc này, vì sao lại kêu tôi đi?”

Lâm Gia Nam cười có chút khổ sở.

“Nếu tôi dùng những thủ đoạn khác để tìm hiểu, Ngô Tô Hoa nhất định sẽ phát hiện ra, mà cậu thì khác, nó tin tưởng cậu.”

Dương Giản dừng một chút, mở miệng hỏi:

“Tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, anh rõ ràng chỉ là anh họ của Ngô Tô Hoa, nói thẳng ra cũng chỉ là một người họ hàng mà thôi, có phải là đã chăm nom quá nhiều rồi không?”

Lâm Gia Nam trầm mặc một lúc lâu, lâu đến mức khiến cho Dương Giản nghĩ là anh ta không muốn trả lời, không ngờ anh ta lại nói:

“Bí mật này tôi chỉ nói cho cậu, cậu phải giữ kín.”

“Được.”

Dương Giản vốn là không muốn xen vào việc của người, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đáp ứng.

“Thật ra tôi là anh ruột của nó. Năm đó bởi vì tính tình của dì út không tốt, lại không có con, dượng muốn li hôn với dì, dì chết sống không chịu. Mẹ tôi nhìn không được, liền cho hai người họ một đứa con để làm con nối dõi, chính là Ngô Tô Hoa. Nhưng khoảng hai năm trở lại đây, họ lại bắt đầu cãi nhau, cũng ảnh hưởng đến tính cách của Ngô Tô Hoa. Người trong nhà khi đối diện với nó, vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn, bởi vậy mới muốn tôi ở bên ngoài cẩn thận chăm sóc nó.”

“Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy, một ông anh họ như anh quá là tận tụy rồi.”

Dương Giản cảm thán.

Lâm Gia Nam cười khổ.

“Cho nên về công về tư, tôi đều mong cậu có thể giúp đỡ tôi.”

“Xem ra tôi không có lý do gì để từ chối.”

Dương Giản thở dài.

“Nhưng lần đầu tiên đến quán bar tìm bọn họ, anh phải đi cùng tôi, một mình tôi không dám đi vào.”

“Cũng được, miễn cho cậu còn chưa tìm được người, đã bị người khác bắt cóc mất rồi, tôi đành cố gắng giúp đỡ cậu vậy.”

“Là tôi đang giúp anh có được hay không hả?”

Dương Giản trợn mắt nhìn anh ta. Nếu không phải vì em trai bảo bối kia của Lâm Gia Nam, Dương Giản hắn sao có thể đến cái chỗ kia lần nữa chứ?

Dọc một đường đi vẻ mặt của Dương Giản đều rất hoảng hốt, vì thế vài lần Lâm Gia Nam mở miệng hắn cũng không biết đối phương nói những cái gì. Quá khứ từng cho là đã quên rồi, nhưng bởi vì một cái tên quen thuộc mà lại một lần nữa nổi lên trong lòng. Quán bar tình yêu không chỉ là bước ngoặt trong cuộc sống của Ngô Tô Hoa, cùng là bước đầu tiên của Dương Giản lên con đường sai lầm năm đó.

Chỗ ăn chơi ở gần trường đại học luôn đông đúc, nhưng đêm khuya người đi chơi dù sao cũng không nhiều lắm, có cũng là đã dự định bỏ mặc chuyện bài vở muốn rẽ sang lối khác, Ngô Tô Hoa chính là một thành viên trong đám đó.

Cuộc đời của cậu ta thuận buồm xuôi gió như vậy, lại chẳng thể thuận buồm xuôi gió đi tiếp, cho nên không có mục tiêu và lý tưởng rõ ràng, không khác Dương Giản ngày trước lắm.

Khi mà cuộc sống không có mục đích gì cần theo đuổi, thường người ta sẽ chọn cách sa ngã khác để tiêu bớt thời gian, Dương Giản chọn Internet, sau đó lại chuyển sang trò chơi cuộc đời, Ngô Tô Hoa ngay từ đầu đã bỏ qua Internet đến thẳng đoạn sau.

Lúc này Dương Giản và Lâm Gia Nam cùng đi vào, Lâm Gia Nam quả nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt, ngay cả Dương Giản cũng hiểu bản thân rất được hoan nghênh. Những ánh mắt trần trụi không thèm che giấu chút nào, xuyên qua khói thuốc cùng hơi cồn, Dương Giản có thể nhìn ra được khiêu khích và đố kị bên trong.

Hắn không kìm được cảm thán, không ngờ mình năm đó lại thích cái nơi lộn xộn xô bồ này.

Thực ra cũng không thể nói là thích, đến nơi này chỉ là muốn tìm một người bạn mà thôi. Trong lòng Dương Giản rất rõ ràng, ở trong loại xã hội không có cơ hội nào để nhận biết đồng loại, cũng chỉ có thể đến nơi như thế này để trò chuyện xua đi sự cô đơn.

Hắn cảm động theo, hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Ngô Tô Hoa. Chỉ là trải qua việc này mấy năm, Dương Giản phát hiện mặc kệ là một người hay hai người, cuối cùng vẫn là cô đơn, cuối cùng vẫn phát triển thành tranh chấp và chia ly, cho đến khi cùng chết một chỗ, căn bản là không thể bỏ đi được loại cô đơn này.

So với việc làm những chuyện vô vị như thế này, chẳng bằng kiếm thêm chút tiền, để cho mình sống tốt hơn một chút.

Đây là suy nghĩ hiện tại của Dương Giản, không giống trước đây, cũng càng không giống Ngô Tô Hoa lúc này. Lâm Gia Nam tìm được Ngô Tô Hoa rồi, đưa tay chỉ cho Dương Giản xem.

Ngô Tô Hoa đang ngồi song song với một người đàn ông ở trước quán bar, dựa vào nhau rất gần, dường như bởi vì tạp âm xung quanh quá lớn, không dựa sát vào căn bản không nghe rõ đối phương nói gì. Lâm Gia Nam ít nhiều có chút xấu hổ, lúc này sắc mặt càng thêm không tốt, Dương Giản vội vàng kéo anh ta, cũng ghé sát bên tai anh ta nói:

“Nhẫn nại một chút đi, anh cũng không muốn làm ầm ĩ ở đây mà.”

Quán bar sắp xếp đeo đường cong, ở góc của bọn họ, vừa vặn có thể thấy được mặt nghiêng của Ngô Tô Hoa, mà mặt của người kia lại bị che khuất, không thấy rõ mặt mũi.

Dương Giản kéo theo Lâm Gia Nam chen chúc đi qua, ngồi ở bên cạnh Ngô Tô Hoa, vừa thấy cậu ta quay đầu lại liền nói:

“Cậu đừng có nóng giận mà, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

Ngô Tô Hoa nhìn thấy Dương Giản, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nhưng thấy Lâm Gia Nam ở đằng sau hắn âm u không nói gì, nhất thời cũng không nể mặt, chất vấn:

“Là anh ấy tìm cậu đến?”

“Ừ.”

“Anh ấy gọi cậu đến khuyên tôi từ bỏ việc xấu quay đầu lại?”

Ngô Tô Hoa bắt đầu tức giận.

Dương Giản thành thành thật thật gật đầu.

Ngô Tô Hoa cũng không ngốc, tiếp tục truy hỏi:

“Cậu đồng ý đến, bởi vì anh ta dùng hợp đồng công ty để mua chuộc cậu?”

Dương Giản vô thức gật đầu, lại lắc đầu.

“A.”

Ngô Tô Hoa nhất thời tức giận, Dương Giản ở đối diện lại bày ra vẻ mặt vô tội, chính mình ngược lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này người ở bên cạnh nhìn sang, nhìn Dương Giản một chút lại nhìn Lâm Gia Nam một chút, hoài nghi lên tiếng hỏi:

“Ngô Tô Hoa, hai người này là ai?”

Anh ta phóng giọng nói lớn đến mức độ tất cả mọi người đều nghe thấy, rõ ràng là có chút ghen tị.

Ngô Tô Hoa cũng không muốn giải thích, nhưng Lâm Gia Nam lại hét lớn một tiếng ‘Phụ huynh’, khiến cho mọi người xung quanh không khỏi đều sửng sốt, tiếp đó liền cười chế giễu ra tiếng.

“Đừng động vào em, được không? Anh họ!”

Ngô Tô Hoa thật sự phẫn nộ, trước tiên muốn kéo Dương Giản, trực tiếp đuổi Lâm Gia Nam ra ngoài.

Cũng không ngờ Dương Giản không hiểu sao lại sững sờ tại chỗ, bị kéo một cái liền lảo đảo, suýt nữa ngã từ trên ghế chân cao xuống. Ngô Tô Hoa nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của hắn như vậy liền buồn bực, người ở bên cạnh kia lại nghiêng qua:

“Cậu bạn nhỏ này, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi đúng không?”

Ngô Tô Hoa giận dữ:

“Khốn kiếp, anh dám ở ngay trước mặt tôi dụ dỗ bạn thân của tôi sao?”

Người nọ lúng ta lúng túng trả lời:

“Không phải, chỉ là hình như đã gặp qua nên muốn hỏi thăm một chút mà thôi, em yêu à anh tuyệt đối không có suy nghĩ khác đâu.”

Toàn bộ đầu óc Dương Giản đều nghĩ về câu nói vừa rồi của anh ta: ‘Cậu bạn nhỏ này, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào rồi đúng không?’, mà khi gương mặt của người này đột nhiên phóng lớn xuất hiện trước mắt, khiến hắn có loại cảm giác kinh khủng bị số phận lừa gạt. Mười năm trước, ở cùng thời gian cùng địa điểm, người này cũng mang vẻ mặt nghiêm chỉnh như thế đi đến, mở miệng bắt chuyện cũng lỗ mãng giống vậy. Từng chữ trong lời nói ấy, thậm chí từng chỗ ngắt nghỉ trong ngữ điệu cũng không khác đi chút nào.

Nếu không phải Ngô Tô Hoa ở bên kia bắt đầu to tiếng với Lâm Gia Nam, người nọ ở bên cạnh bình tình khuyên nhủ, Dương Giản ngược lại sẽ cho rằng đây là khởi đầu cho tất cả giống như năm đó, mà mọi nỗ lực mình có đều sẽ uổng phí rồi.

Hắn ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, đi qua nói:

“Nơi này quá mức ầm ĩ, không bằng đổi sang một chỗ khác nói chuyện đi.”

Nếu Lâm Gia Nam đã tham gia, rõ ràng không có khả năng để tùy ý Ngô Tô Hoa đi vào thế giới hai người. Ngô Tô Hoa cũng hiểu rõ, bản thân mình nếu muốn nói chuyện yêu đương, phải có được sự cho phép của anh họ, bằng không anh ta sẽ như âm hồn không tan làm khó mình. Thực ra cậu cũng không ghét anh họ, cũng biết Lâm Gia Nam là vì muốn tốt cho mình, cũng là đang thay mình lo nghĩ, cho nên giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện rồi, để anh tin tưởng vào mình, chúc phúc cho tình yêu của bản thân mình là được rồi.

Bốn người ngồi ở trên xe, Lâm Gia Nam kiên quyết tách Ngô Tô Hoa và bạn trai của cậu ta ra, bắt cậu ngồi ở vị trí phó lái, Dương Giản đành phải ngồi sát cạnh người là bạn trai trước kia của mình.

“Này, tôi là bạn cùng học của Ngô Tô Hoa, chúng tôi là quan hệ bạn bè.”

Dương Giản mở miệng trước.

“Cậu ấy tên là Dương Giản, chính là thần giữ của em đã kể với anh lúc trước ấy, hiện tại đã bị anh họ em mua mất rồi.”

Lời giới thiệu của Ngô Tô Hoa càng trực tiếp hơn, rõ ràng là có chút bất mãn với Dương Giản.

Dương Giản cười khổ nói:

“Chuyện này của các người vốn không có liên quan gì đến tôi.”

Lâm Gia Nam đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt trừng hắn, cảnh cáo hắn lâm trận rồi không thể lùi bước.

Dương Giản không để ý đến anh ta, tiếp tục nói:

“Chỉ là anh họ cậu ấy vốn là một người cổ hủ lạc hậu, dù sao cũng là lo lắng cho cậu ta, nhân cơ hội này giải thích rõ ràng là không có việc gì rồi, tôi đến thực ra cũng vô dụng, chỉ là phụ họa theo thôi.”

Hắn đang nỗ lực phủi sạch mọi liên quan đến mình, không bao giờ…muốn có bất kỳ dính dáng gì đến người này nữa. Tính cách của anh ta không ai có thể hiểu rõ hơn Dương Giản, nói là bạn trai trước cũng được, nói là hung thủ hại mình đầu thai chuyển thế cũng không sai, nói chung ở cùng một chỗ với người có tính tình và cách hành xử cực đoan như vậy ở cùng một chỗ, kết cục chắc chắn là hỏng bét.

Bất kể như thế nào, lúc này Dương Giản là đứng ở trên lập trường giống như Lâm Gia Nam, mong muốn Ngô Tô Hoa và người kia tách rời nhau, hắn may mắn có được cuộc sống mới, cũng không muốn để cho Ngô Tô Hoa làm thế thân cho hắn đi lên con đường vốn không có lối về kia.

Mà lý do này, Dương Giản lại không có cách nào kể cho bất cứ ai.