Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 28: Em thích cậu ấy




Dương Giản đúng như mong muốn chiếm được phần thưởng trong Đại hội Thể dục Thể thao, ngày hôm sau liền đem phần thưởng đăng lên mạng, bán ra chỉ lấy chín phần giá gốc. Năm đó tập thể hình vẫn chưa phải là loại vận động phổ biến toàn dân như sau này, có thể gánh được giá chỉ có tầng lớp tinh anh ở phía trên, mà cùng lúc đó, việc mua bán giao dịch online cũng không quá phổ biến, người thích lên mạng hơn nửa đều là người có chút tri thức cũng có chút tiền, rất có hứng thú với mấy thứ mới mẻ cũng không tính toán tiền bạc, vừa khéo phù hợp cho hắn. Vì vậy vé tập thể hình của Dương Giản bán rất dễ, chỉ đến chiều hôm đó, đã có người gọi điện thoại cho hắn.

Dương Giản hẹn địa điểm gặp mặt là trước cổng trường, kích động chạy đi mua bán. Khác với cảnh tượng dòng người đông đúc nhốn nháo lúc tan học của trung học, cổng đại học to như vậy ngoại trừ bảo vệ không có một bóng người. Dương Giản cẩn thận tìm kiếm nhưng không thấy người mua, đúng lúc này một hồi còi xe ô tô sắc nhọn vang lên phía sau, dọa hắn giật mình.

Hắn quay đầu lại, thấy một chiếc xe dừng ở ven đường, biển số rất quen thuộc, đang nghĩ xem đã từng gặp ở chỗ nào, cửa sổ xe liền hạ xuống lộ ra một người, vẫy vẫy tay với Dương Giản:

“Bên này.”

Ngoại trừ Lâm Gia Nam, còn có thể là ai?

Người này đúng thật là âm hồn không tan, Dương Giản nghĩ vậy, kiềm chế sự buồn bực, chạy đến hỏi anh ta:

“Phản hồi ở trên mạng nói muốn mua vé tập thể hình của tôi, chắc không phải là anh đấy chứ?”

Lâm Gia Nam cười vô cùng đắc ý.

“Tôi nghe Ngô Tô Hoa nói, liền lên mạng tìm thử, quả nhiên là thấy bài post của cậu. Vừa lúc có ích với tôi, cậu bán cho tôi đi?”

“Anh…”

Dương Giản không biết nên nói cái gì mới phải, suy nghĩ một lát, mở miệng nói:

“Rốt cuộc anh làm như vậy là có ý gì chứ?”

“Không có ý gì, chỉ là cùng mua bán, rất bình thường.”

“Dù là quỷ đến mua vé của tôi, cũng vẫn bình thường hơn việc anh xuất hiện ở đây.”

Dương Giản hầm hừ nói.

“Đừng nóng giận mà, tôi là có cách riêng, có thể vừa khéo có được tin tức mua bán, đây không tính là chuyện gì quá đáng đi? Có tiền cậu có kiếm hay không?”

“Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ anh, không muốn buôn bán kiếm lời tiếp nữa có được không?”

Dương Giản có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng là đã bị anh ta thúc ép đến mức độ bỏ qua cả nguyên tắc rồi.

Lâm Gia Nam gác tay ở khung cửa sổ xe, ngửa đầu khó hiểu mà nhìn hắn.

“Cậu làm gì mà tránh tôi ghê vậy?”

Dương Giản cảm thấy bội phần bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, đáp:

“Bởi vì trước đây tôi thích anh, hiện tại không thích nữa, đối diện với anh thì có chút hổ thẹn, loại hổ thẹn này khiến tôi không thể ở chung bình thường với anh, đã được chưa?”

“Cách nói này của cậu thật kỳ lạ, cậu thích tôi cũng tốt, không thích cũng được, đều là cảm giác của mình cậu, có lý nào lại áp đặt cảm giác của cậu lên cho tôi, vì thế không muốn ở cùng tôi chứ?”

“Toàn bộ đều là cảm giác của tôi thì sao?”

Dương Giản càng nghe càng cảm thấy lửa giận tăng.

“Ở cùng một chỗ với anh cảm thấy khó chịu, vì sao không thể tránh ra xa một chút? Anh cho tôi bao nhiêu tiền nếu tôi tự ngược đãi bản thân như vậy chứ.”

“Thế nhưng cậu cứ lẩn tránh tôi như thế, tôi cũng thấy khó chịu.”

Nói đoạn, Lâm Gia Nam đột nhiên mở cửa xe đi xuống, đi thẳng đến trước mặt Dương Giản, ánh mắt sáng ngời.

“Anh muốn làm gì?”

Dương Giản cảnh giác lùi về phía sau một bước.

“Đột nhiên nói thích tôi, rồi lại đột nhiên nói không thích nữa, điều này khiến tôi thấy thật phức tạp.”

Khi Lâm Gia Nam đứng lên, liền có thể từ trên cao nhìn xuống Dương Giản, bao phủ hắn trong cái bóng của mình.

“Cậu nói đây đều là cảm giác của cậu, thế nhưng…những cảm giác này cũng ảnh hưởng đến tôi rồi, cậu phải chịu trách nhiệm đi chứ?”

Dương Giản nhìn anh ta:

“Anh muốn tôi phải chịu trách nhiệm như thế nào?”

“Có thể để tôi hiểu cậu hơn một chút không? Thích hay không thích cũng đều phải có lý do, chí ít cũng phải cho tôi biết rõ ràng mọi điều về cậu, được không? Giống như hiện tại không hiểu gì cả đã bị né tránh, cảm thấy như chưa làm được điều gì, loại cảm giác này thực sự không dễ chịu.”

Khi Lâm Gia Nam nói những lời này, dường như cũng rất thật lòng.

Dương Giản lắc đầu liên tục.

“Không cần, tôi không cần anh hiểu, anh cũng không có quyền cưỡng ép tôi để anh nghiên cứu bản thân mình, con đường chúng ta khác nhau, không nên xuất hiện cùng nhau nữa.”

“Vì sao? Cậu đang sợ điều gì?”

Lâm Gia Nam ép sát từng bước.

Dương Giản lùi lại đến mức không còn đường để lùi nữa, rốt cuộc cũng đứng lại, nhìn thẳng vào mắt đối phương nói:

“Tôi không chịu nổi loại thái độ tự cho là đúng này của anh, anh vừa nói tôi đem cảm giác của mình áp đặt cho anh, anh không phải cũng thường đem tâm trạng của anh phát tiết trên người tôi sao? Buông tha tôi đi, chúng ta không phải người chung một đường.”

Đã nói đến mức này rồi, da mặt Lâm Gia Nam dù có dày đến đâu, cũng không miễn cưỡng nổi nữa. Anh ta có hơi thất thần mà nhìn Dương Giản, trong thân hình cao lớn dường như lại tản ra một loại khí chất khác, kiên định cố chấp vĩnh viễn sẽ không dao động. Đột nhiên hắn nghĩ, một người như vậy, nếu như thực sự thích một người, sẽ là như thế nào đây?

“Tôi phải đi rồi, cho đến khi hợp đồng này kết thúc, tôi mong rằng chúng ta có thể duy trì quan hệ hợp tác bình thường.”

Dương Giản đi ra khỏi cái bóng của anh ta.

“Sau đó thì sao?”

Lâm Gia Nam truy hỏi.

“Sau đó, tôi mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Lâm Gia Nam đột nhiên cười rộ lên.

“Điều này là không thể.”

“Vì sao?”

Dương Giản ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Vì Ngô Tô Hoa.”

Lâm Gia Nam thản nhiên nói.

Dương Giản đau xót trong lòng, nhưng vẫn thốt lên.

“Cậu ấy là em họ của anh.”

“Chỉ bởi vì không muốn gặp lại tôi, cho nên ngay cả em họ tôi cũng không để ý nữa, kể cả cậu là người bạn duy nhất ở trường học của Ngô Tô Hoa?”

Lâm Gia Nam dõng dạc lấy biểu đệ của mình ra để uy hiếp, Dương Giản không khỏi cũng trở nên do dự. Hắn quả thực có phần tức giận, trong lòng cũng thật sự nghĩ không tiếc phải trả giá tất cả để đẩy Lâm Gia Nam ra xa, thế nhưng lời nói ra khỏi miệng liền không thể đổi ý, dù hắn có phát bực, cũng sẽ không mang theo thái độ khinh thường tùy tiện nói ra. Đối với người mình thật sự để ý, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm đem mối quan hệ giữa hai người ra để đùa giỡn.

“Cậu rất để ý Ngô Tô Hoa?”

Lâm Gia Nam hỏi hắn.

Dương Giản gật đầu.

“Theo như anh nói, tôi là người bạn ở trường duy nhất của Ngô Tô Hoa. Cũng mong anh không nên vì sự tùy hứng của mình, mà khiến em họ anh mất đi người bạn duy nhất này.”

“Được.”

Lâm Gia Nam mỉm cười cúi đầu, mắt chăm chú nhìn hắn.

“Đã hiểu cách ra điều kiện rồi.”

“Anh thực sự là không thể nói lý.”

Dương Giản nhanh chóng nói.

“Đúng không?”

Lâm Gia Nam nheo mắt.

“Cảm giác của cậu ngày trước đối với tôi, không phải là như thế sao? Thực sự không muốn xem thử sao?”

“Thử cái gì?”

Dương Giản có một loại cảm giác không tốt.

Lâm Gia Nam lại đột nhiên nói.

“Cậu chưa từng yêu đương gì đúng không?”

Dương Giản nhất thời không phản ứng kịp có chút sững sờ, trực giác lại nhanh hơn, theo bản năng gật đầu.

“Thiếu niên ở độ tuổi giống như cậu, yêu đương một hai lần cũng không có gì không tốt. Nếu cậu đã thích tôi rồi, sẽ không để ý thử thêm một lần nữa đi? Chỉ là thử xem sao thôi, thử thích nhau, cho dù không thể đi đến cùng, cũng có thể cho nhau cơ hội gặp lại, chỉ như thế cũng không được? Ngay từ đầu khi cậu thích tôi, thật sự chưa từng có suy nghĩ như vậy sao?”

Lâm Gia Nam dùng ánh mắt thâm trầm nghiêm túc mê hoặc hắn.

“Không được.”

Dương Giản kiên quyết từ chối.

“Cậu dù sao vẫn muốn bắt đầu cùng một người, mà trước mắt vừa lúc có một người nguyện ý bắt đầu với cậu, nếu như cùng cậu một chỗ, tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu, cậu cũng không có tổn thất gì, vì sao lại không được?”

“Bởi vì cậu ấy không thích anh.”

Sau lưng hai người đột nhiên có một giọng nói vang lên, Dương Giản quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một thiếu niên chậm rãi đi tới. Không thể nhìn rõ sắc mặt cậu ta, ánh mặt trời buổi chiều đằng sau cũng rất ảm đạm, giọng nói cũng vì vậy mà có chút mơ hồ. Dương Giản nhìn liền biết được người này là Ngô Tô Hoa, cũng biết, những lời này của Ngô Tô Hoa, là đứng trên lập trường của mình nói ra.

“Sao em lại đến đây?”

Lâm Gia Nam không vui nhìn cậu ta.

Ngô Tô Hoa ngẩng đầu nhìn anh họ của mình, giống như lần đầu tiên quen biết anh ta, giọng nói có chút thất vọng cũng có chút đau lòng:

“Anh họ,sao anh có thể lừa gạt Dương Giản như vậy?”

“Anh lừa gạt cậu ta cái gì chứ?”

Lâm Gia Nam không khỏi cao giọng phản bác.

“Anh rõ ràng không thể tiếp nhận người giống như chúng em, nhưng lại muốn bắt đầu với cậu ấy?”

“Thử một chút cũng không có gì không tốt.”

Lâm Gia Nam rốt cuộc bắt đầu có chút khó chịu, nhưng anh ta không muốn thừa nhận sự vô lý của mình, lại càng không muốn thừa nhận mình có hứng thú với Dương Giản.

“Lấy thái độ như vậy để bắt đầu, không chỉ không tôn trọng người khác, cũng là không tôn trọng tình cảm của chính bản thân mình.”

Ngô Tô Hoa nói ra từng chữ một.

“Anh họ anh từ lúc nào thì biến thành người như thế?”

“Anh là người thế nào? Em thử nói nghe xem.”

Lâm Gia Nam sắc mặt âm trầm nói.

Ngô Tô Hoa cứng rắn nói.

“Bản thân mình đã có phụ nữ, lại còn đến trêu chọc Dương Giản.”

“Em thấy anh mang phụ nữ về nhà lúc nào chưa?”

Lâm Gia Nam thanh minh.

“Tuy rằng chưa có mang về nhà, nhưng cô gái tên An Kỳ kia là ai chứ?Anh dám nói anh không có quan hệ không rõ ràng với cô ấy không?”

Lâm Gia Nam khựng lại.

“Đó là chuyện của người lớn, em không hiểu đâu.”

Ngô Tô Hoa cười nhạt.

“Hiện tại liền biến thành người lớn rồi, vừa rồi lúc nói chuyện với Dương Giản, sao lại không thấy nói đến chuyệnanh là người lớn chứ?”

“Ngô Tô Hoa.”

Lâm Gia Nam thở dài.

“Hứa An Kỳ chỉ muốn lợi dụng địa vị của anh, khi nào cô ấy đúng như ý nguyện được chuyển đến bộ phận quản lý, quan hệ của bọn anh cũng sẽ theo đó kết thúc.”

“Dù vậy anh cũng không nên trêu chọc Dương Giản.”

“Vì sao?”

“Vì em thích cậu ấy.”

Ngô Tô Hoa bình tĩnh nói.

Lâm Gia Nam không dám tin tưởng hỏi lại:

“Cái gì?”

“Em thích cậu ấy.”

Ngô Tô Hoa nhắc lại một lần nữa, ngẩng đầu nhìn Dương Giản, vẻ mặt ngượng ngùng lại mang theo sự dứt khoát.

“Tôi thích cậu, là thật lòng.”

“Ngô Tô Hoa!”

Lâm Gia Nam thở gấp nói.

“Anh đừng lấy thân phận ra để áp chế em nữa, dù cho anh là anh họ em, thế nhưng anh không thể quản việc em thích ai, tuy rằng người em thích chưa chắc đã thích em, thế nhưng em không cho phép anh tổn thương cậu ấy.”

“Em…”

Lâm Gia Nam vung bàn tay lên, nhưng cuối cùng cũng không đánh xuống. Lúc này anh ta đã không còn là người anh họ uy nghiêm chín chắn kia, huống chi là do bản thân mình không giữ được đạo nghĩa trước, không có cách nào lấy tư thái của bề trên để dạy dỗ cậu em nữa.

“Anh sau này…đừng quấy rầy Dương Giản nữa.”

Ngô Tô Hoa đứng đối diện với anh ta, cuối cùng còn nặng nề bỏ thêm một câu.

“Đừng khiến em phải khinh thường anh.”

Lâm Gia Nam nhìn Ngô Tô Hoa không biết từ lúc nào đã cao bằng anh, thân thể hơi run run, lại cảm thấy có chút đứng không vững, anh vì áp chế sự run rẩy của bàn tay mà nắm chặt tay lại, cuối cùng cô đơn xoay người.

Nhìn bóng chiếc ô tô rời đi, Dương Giản lại nhìn về phía Ngô Tô Hoa, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm động khó hiểu. Cho tới giờ hắn đều luôn một mình tự phấn đấu, không ngờ lại có một thiếu niên, nói muốn bảo vệ hắn.

“Cậu nói với anh họ cậu như vậy, không hối hận chứ?”

Lời đến bên miệng, bật ra vẫn là hỏi cậu ta như vậy.

“Dù sao anh ta cũng là anh họ của cậu, bất kể đối với tôi thế nào, vẫn luôn đối với cậu rất tốt.”

Ngô Tô Hoa cúi đầu nói:

“Khi còn bé tôi từng bị rơi xuống biển, nghe nói lúc đó ngoài khơi một mảnh mịt mùng, không thể nhìn thấy gì cả, người lớn đều đã buông hy vọng, chỉ có anh họ là không chịu, lau nước mắt nhảy xuống biến, tìm kiếm một hồi lâu mới vớt được tôi lên. Cha mẹ tôi bận việc buôn bán quanh năm không ở nhà, qua nhiều năm như vậy, người thân nhất là anh họ, người đối tốt với tôi nhất cũng là anh họ.”

Dương Giản cảm thán:

“Cho nên cậu không nghe lời bất cứ ai, nhưng vẫn nghe lời của anh ta?”

“Nhưng lần này, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Ngô Tô Hoa thuyết phục chính mình, lúc này liền trở nên kiên định.

“Tuy rằng sẽ làm anh ấy tổn thương, thế như chuyện anh ấy làm sai, tôi có trách nhiệm phải đi nhắc nhở anh ấy.”

Rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên, lại biết chịu trách nhiệm, biết gánh vác, mỗi điểm đúng sai trong những chuyện rắc rối này đều xem xét nghiêm túc, Dương Giản thầm than, hắn quả là không nhìn nhầm người.

“Dương Giản, tôi nghĩ là tôi hiểu cậu.”

Ngô Tô Hoa đột nhiên nói.

“Ừ?”

“Cậu với tôi là cùng một loại người, bộ dáng ngoài kiếm tiền ra không quan tâm đến thứ gì khác, chỉ là dùng để lừa gạt chính mình đúng không? Rõ ràng muốn có được sự quan tâm của người khác, cho nên mới có thiện cảm với anh họ luôn quan tâm người nhà như vậy, thế nhưng lại sợ bị tổn thương, cho nên không dám đắm chìm quá sâu vào tình cảm, bất kể là thích ai, nói thu tay liền thu tay, tôi nói có đúng không?”

Dương Giản kinh ngạc nhìn cậu ta, thiếu niên ở trước mắt, sao lại có tâm tư nhạy cảm như vậy chứ?

Chỉ nghe Ngô Tô Hoa nói tiếp.

“Trước kia khi tôi thích Thôi Vân, trong lòng cũng luôn cho rằng cậu ấy cũng thích tôi, cũng không muốn mang lại cho cậu ấy nhiều rắc rối như thế, sau đó tuy rằng không muốn hiểu nhưng cũng đã không còn hận cậu ta nữa rồi, là vì rốt cuộc cũng hiểu rõ thích một người, sẽ mong muốn cậu ta luôn luôn gặp tốt lành. Dương Giản, cậu cũng phải gặp được những điều tốt lành, đi kiếm tiền, đi thực hiện lý tưởng của chính cậu, coi như không nghe được câu nói kia của tôi, chúng ta vẫn là anh em tốt, có được không?”

Dương Giản không nói một lời nào, chỉ dùng sức ôm lấy vai Ngô Tô Hoa, là một cái ôm chặt rất lâu, thật bất ngờ nhưng vô cùng cẩn thận.