Thần Giao Cách Cảm - Phong Lương Minh Nguyệt

Chương 7




Hôm nay là thứ Sáu.

Sáng sớm tôi dậy quá sớm, nên khi nhìn vào tài liệu trên máy tính, mắt tôi đã díp lại vì buồn ngủ.

Mí mắt nặng trĩu, khi nhắm lại, đầu tôi đột nhiên mất điểm tựa.

Cúi đầu, môi tôi đập mạnh vào bàn.

Đau quá.

Tôi lập tức tỉnh táo hơn hẳn, tay ôm lấy đôi môi bị đập đau, xoa xoa.

Ngay lúc đó, cửa phòng làm việc của Phí Trân đột nhiên mở ra.

Anh ấy bước vội về phía tôi với vẻ mặt cau có.

Trong lúc tôi còn ngỡ ngàng, anh ấy đã chụp lấy mặt tôi, nhìn qua nhìn lại.

Trước khi tôi kịp hỏi, anh đã hét lên: “Ai là thằng khốn vừa dám hôn người của tôi?!”

Khi tai tôi nghe thấy ba chữ “người của tôi”, tôi ngơ ngác nhìn Phí Trân.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận như thế.

Anh ấy lạnh lùng quay đầu hỏi tôi: “Tống Nghiệp Liên đâu rồi?”

Nhìn thấy Phí Trân thực sự nghiêm túc, tôi bước tới kéo áo anh ấy, nhỏ giọng giải thích: “Ai hôn ai chứ, chỉ là vừa rồi tôi ngủ gật, vô tình đập môi vào bàn thôi mà…”

“Chuyện này… không trừ lương đâu, đúng không?”

Bầu không khí ngay lập tức trở nên vô cùng ngượng ngập.

Cuối cùng Phí Trân cũng bỏ đi, trốn trong văn phòng cả buổi chiều, hành xử như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Còn tôi thì vì chuyện này mà tâm trạng u ám đến mức ăn thêm hai bát cơm vào buổi trưa.

Rõ ràng anh ấy đã nói thẳng là không thích tôi, vậy sáng nay là sao?

Không lẽ nhận nhầm người?

Đúng là lòng dạ đàn ông, khó đoán như kim đáy biển.



Buổi chiều, tôi liếc nhìn đồng hồ.

16:58.

Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm đúng giờ.

Trong lúc vươn vai và ngáp dài, qua cửa sổ kính, tôi thấy Phí Trân đang đứng trước cửa sổ kính lớn trong văn phòng, nói chuyện điện thoại.

Những ngón tay thon dài của anh ấy cầm chiếc điện thoại, anh ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi tiếp tục cuộc gọi.

Trời đã bắt đầu tối.

Khung cảnh tráng lệ ngoài cửa sổ dường như chỉ là nền để tôn lên sự hiện diện của anh ấy.

Cảm giác đó giống như anh là ánh sáng trong bóng tối, khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi bỗng sững sờ.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên, kéo tôi trở về thực tại.

Là Tống Nghiệp Liên gọi đến.

Nửa tiếng sau, tôi ngồi cùng Tống Nghiệp Liên trong nhà hàng dưới công ty.

“Tiểu Trần, tổng giám đốc Phí ổn rồi chứ?” Tống Nghiệp Liên hỏi.

Tôi lắc đầu, “Không chết được đâu.”

“Thế thì tốt.” Tống Nghiệp Liên đan hai tay lại trên bàn, cúi đầu cười: “Tiểu Trần, thật ra… từ trước đến giờ em vẫn luôn thích anh ấy, đúng không?”

“Anh ấy là ai?”

“Tổng giám đốc Phí.”

Tôi chậm lại động tác ăn của mình, cười nói: “Làm gì có chuyện đó?”

Anh ta làm như không nghe thấy câu trả lời của tôi, tiếp tục nói: “Đàn ông hiểu đàn ông nhất, tôi nhìn ra được, tổng giám đốc Phí cũng thích em. Hai người có tình cảm với nhau, tôi sẽ rút lui.”

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Nếu anh ta chủ động từ bỏ thì tốt quá rồi.

Nhưng cái gì mà “đàn ông hiểu đàn ông nhất” chứ?

Phí Trân không phải là người hay sao.

Tôi cầm ly nước trái cây, định uống một ngụm, thì một hương vị quen thuộc nhưng xa lạ bỗng lan tỏa trong miệng.

Hình như tôi đã từng nếm qua.

Là rượu.



Tôi gõ cửa nhà Phí Trân khoảng nửa phút, anh ấy mới chịu mở cửa.

Một luồng mùi rượu xộc vào mặt tôi.

Phí Trân đứng ở cửa, say mèm, vịn vào tay nắm cửa, gò má trắng trẻo ửng hồng.

Thấy tôi, sắc mặt anh ấy càng khó coi hơn, “Em đến đây làm gì?”

Anh ấy thở dài một hơi, nói xong liền định đóng cửa. Nhưng tôi đã nhanh chóng chui vào.

Nhìn căn phòng đầy vỏ chai rượu, ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên.

“Phí Trân, chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi mà?”

Anh ấy đóng cửa lại, chậm rãi quay người, mắt lờ đờ, trông như đã uống không ít.

Nhưng cũng không quên cãi lại tôi: “Nhưng trước đó, em cũng uống mà.”

“Tôi không có đường thoát.”

Giọng Phí Trân nhỏ dần: “Tôi cũng vậy…”

“Anh cái gì mà cũng vậy!” Tôi cúi người nhặt vài vỏ chai rượu lên, cố nén giận nói: “Anh uống rượu thì tôi cũng khó chịu, anh không biết sao?”

“Tôi…” Anh ngập ngừng, giọng còn nhỏ hơn: “Sai rồi.”

“…”

Hai chữ ấy dập tắt mọi cơn giận của tôi.

Không phải, ai dạy anh ấy nhận lỗi nhanh như vậy? Tôi ném vỏ chai rượu vào thùng rác, quay lại nói với anh ấy: “Biết lỗi rồi thì về phòng ngủ đi.”

“Còn em đi đâu?”

“Không phải việc của anh.”

“Em lại đi tìm Tống Nghiệp Liên đúng không?”

Tôi cạn lời.

“Hay là anh với Tống Nghiệp Liên hẹn hò với nhau đi?.”

Tôi vừa quay người định bỏ đi, thì nghe thấy tiếng chai thủy tinh vỡ trên sàn.

Quay đầu lại nhìn, thấy Phí Trân đã ngã xuống cạnh ghế sofa.

Tôi hoảng hốt, nhìn thấy đống mảnh vỡ trên sàn, vội chạy đến bên anh ấy: “Anh ngã chỗ nào rồi?”

Tôi cúi người định đỡ anh ấy dậy, nhưng chưa kịp đưa tay ra, anh ấy đã nắm lấy tay tôi.

Chỉ với một chút lực, anh ấy đã kéo tôi vào lòng mình.

Tôi ngã vào người anh, còn chưa kịp phản ứng, thì trên đầu vang lên giọng cười khẽ của anh: “Không ngã đâu, lừa em thôi.”

“Anh…”

Ai mà ngờ được, Phí Trân khi say lại là một tên vô lại như vậy? Tôi tức đến mức không chịu nổi, định đứng dậy đi, nhưng cả người lại bị anh ấy giữ chặt trong lòng.

Rồi tôi nghe anh ấy thì thầm: “Đau đầu quá.”

Tôi liếc anh ấy một cái: “Ráng chịu đi.”

“Nhưng Viên Viên à.”

“Anh đã ráng chịu suốt mười năm rồi.”

Lưng tôi cứng đờ, sững sờ.

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi như vậy.

Tôi thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.

Vì Phí Trân dù có gọi tôi là bố, thì cũng chẳng bao giờ gọi tôi như thế này.

Tim tôi đột nhiên đập nhanh hơn, như sắp vọt ra ngoài.

Trong một lúc, tôi không thể phân biệt được nhịp tim đang đập nhanh là của tôi hay của anh.

“Tim em đập nhanh quá.” Người đàn ông phía sau bỗng thì thầm.

“Sao anh không nói tim mình đập nhanh?” Tôi im lặng vài giây, rồi tiếp tục: “Anh say rồi, tôi không muốn cãi nhau với anh. Dù gì anh cũng không ưa tôi, vậy thì cứ đuổi tôi ra khỏi công ty đi, với cả…”

Chưa nói hết câu, anh ấy đã cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi tôi.

Nụ hôn rất nhẹ nhàng.

Chưa kịp cảm nhận sự ấm áp mềm mại ấy, anh đã rời đi.

Tôi ngỡ ngàng đến mức không biết đặt tay ở đâu.

“Anh…”

“Cho em nếm thử xem, tôi uống loại rượu nào.”

Thật đúng là đồ vô lại.

Tức quá, tôi phản pháo: “Tôi đã nói rồi mà, anh không giỏi chuyện này, ngay cả hôn cũng chẳng biết hôn.”

Ánh mắt Phí Trân sâu thẳm hơn vài phần, ánh nhìn rơi xuống vết thương trên khóe môi tôi, rồi bất ngờ cúi xuống hôn lên lần nữa.

“Ưm…”

Tôi đau quá, theo phản xạ quay đầu đi.

Chưa kịp kêu đau, anh đã sờ môi mình, cười: “Mức độ đau thế này tôi còn chịu được.”

Anh ấy khẽ nhướng mày: “Còn em thì sao?”

Anh ấy biết tôi sợ đau nhất, rõ ràng là cố ý.

Tôi không muốn nói thêm một lời nào nữa, định đứng dậy bỏ đi, nhưng lại bị anh kéo lại.

Ngực anh dán chặt hơn vào tôi.

“Đừng đi tìm Tống Nghiệp Liên nữa.

Anh hẹp hòi, anh ghen.”

Tôi khẽ mỉm cười, chưa vội nói với anh ấy rằng tôi đã nói rõ ràng với Tống Nghiệp Liên.

“Anh ấy tốt mà.”

Tôi luôn cảm thấy, chỉ khi say, Phí Trân mới là Phí Trân thực sự.

Nhưng tôi không ngờ rằng, Phí Trân chỉ nhếch mép cười: “Thật sao?”

Tôi gật đầu: “Thật mà!”

“Thế thì tại sao chiều nay em nhìn tôi, tim lại đập nhanh thế?”

Tôi lại sững sờ.

Không phải chứ, đến cái đó anh ấy cũng biết?

Lúc đó tôi nhìn anh ấy say mê quá, quên béng mất điều này.

Tôi cố gắng tỏ vẻ cứng rắn: “Anh nhầm rồi. Chẳng phải trước đó anh còn nói, nếu anh thích tôi thì anh là cún con?”

Phí Trân bình thản nói hai tiếng “Gâu gâu”.

Tôi thực sự không hiểu nổi làm thế nào mà anh ấy có thể nói ra hai từ đó với vẻ mặt tỉnh bơ như vậy.

“Vậy là anh thừa nhận rồi đúng không?

“Toàn thân cứng rắn, chỉ có miệng là cứng nhất.”

“Thế thì…”

Tôi còn định nói thêm gì đó.

Nhưng khi quay lại, Phí Trân đã dựa vào sofa ngủ từ lúc nào rồi.

Tôi thực sự chịu thua anh ấy.