- -Muốn ăn kẹo không?
Chỗ của em có nè.
Nguyên Bảo đúng là Nguyên Bảo.
Loại lời nói này, từ trong miệng người khác nói ra, e là sẽ cảm thấy trong sự phóng đãng lại kèm theo chút mặt dạn mày dày.
Nhưng em ấy lại thản nhiên như thế.
Tiêu Phong Du nhìn chăm chú vào Hà Vân Hàm, ánh mắt giống như bị ngọn lửa nhen nhóm, ngập tràn dục vọng, người khác còn biết che giấu một chút, em ấy lại không che giấu mảy may.
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm vào cô một lúc, thấy Tiêu Phong Du dần chu môi, nàng lắc đầu cười khẽ.
Tiêu Phong Du:...!
Đây là phản ứng quái quỷ gì vậy?
Con ngươi hẹp dài của Hà Vân Hàm híp lại, cười như không cười: "Chị không ngờ rằng em là cao thủ tình trường."
Tiêu Phong Du run rẩy, ý gì đây? Cao thủ? Đây là sự hiểu lầm to bự nha!
Hà Vân Hàm nhìn cô, trầm tĩnh mà hỏi: "Em có mấy mối tình rồi?"
Thả thính lia lịa như thế, e là trước đây giỏi thả thính người ta lắm.
Cũng đúng thôi, trước tiên không nói đến bề ngoài, chỉ là tính cách của Nguyên Bảo thôi cũng thu hút rất nhiều người.
Tiêu Phong Du buột miệng nói ra: "Một người cũng không có!"
Đây là vấn đề cực kỳ quan trọng, hơn nữa lực ảnh hưởng vô cùng dài lâu, rất có khả năng liên lụy đến hạnh phúc nửa đời sau của cô.
Cô lời thề son sắt, cực kỳ nghiêm túc: "Em thật sự không có, em chỉ là...! Haizz, Vân Hàm, chị cũng biết, trên đời này có một thứ gọi là thiên phú, không sai, em chính là người có thiên phú đó đấy."
Hà Vân Hàm:...!
Giải thích một cách tinh tế không nhiễm bụi trần như vậy, cũng chỉ có Nguyên Bảo là nói ra được.
Tiêu Phong Du: "Thật mà, chị đừng nghi ngờ, "song sơ" của em đều còn nha."
Hà Vân Hàm: "Song sơ?"
Từ ngữ mới mẻ gì đây? Sao mình chưa từng nghe qua?
Tiêu Phong Du cười tít mắt, cô tựa như nũng nịu mà duỗi tay qua, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hà Vân Hàm: "Nụ hôn đầu và đêm động phòng, ôi chao, em còn tưởng phải giữ nhiều năm nữa cơ đấy, ai mà có dè đã gặp được chị."
Hà Vân Hàm đỏ mặt, nhưng tay của nàng lại để mặc Tiêu Phong Du nắm.
Tuy rằng người ta không ăn kẹo, Tiêu Phong Du lại giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo, trong lòng nở hoa, tay cô như nũng nịu mà khẽ đung đưa, "Vân Hàm ơi, Vân Hàm à."
Dường như càng gọi càng thuận miệng rồi.
Cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của em ấy, Hà Vân Hàm quay sang nhìn cô, "Ơi."
Một tiếng "ơi" này chứa đựng sự dịu dàng mà Tiêu Phong Du chưa từng cảm nhận qua, pháo hoa nổ tung nơi đầu quả tim, cô kiềm chế không cho khóe môi giương lên: "Thực chất hôm nay chị tới là để chờ em đúng hông?"
Hà Vân Hàm lập tức phủ nhận: "Không phải."
Tiêu Phong Du: "À, thế là tới để ngắm sao ăn kẹo hở?"
Hà Vân Hàm:...!
Tiêu Phong Du nâng tay nàng lên hôn nhẹ vào đó: "Hôm nay em đã vui vẻ đó."
Hà Vân Hàm không bài xích cô nữa rồi đúng hông?
Cô chạm tay nàng, Vân Hàm sẽ không lại theo bản năng mà kháng cự nữa.
Đây là tiến bộ lớn nhường nào nha.
Rốt cuộc thân phận của hai người đã được định sẵn.
Dù Tiêu Phong Du không nỡ cỡ nào, Hà Vân Hàm cũng không thể nán lại lâu.
Trước khi rời khỏi, Tiêu Phong Du tha thiết mong chờ mà nhìn nàng, Hà Vân Hàm biết em ấy muốn gì, cánh tay hơi mở ra, do dự một hồi, cuối cùng lại chán nản mà buông xuống, "Em...!nghỉ ngơi cho tốt."
Tiêu Phong Du đã rất thỏa mãn rồi, cô gật đầu: "Trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì nhắn tin cho em."
Cô xuống xe, dõi theo Hà Vân Hàm rời đi.
Cảm giác thích một người là như thế nào?
Tiêu Phong Du vẫn luôn nhìn theo đèn xe của nàng dần dần mất hẳn trong màn đêm, người đã đi mười phút rồi, cô vẫn đứng tại chỗ cười ngây dại.
Nếu không phải điện thoại reo lên, Nguyên Bảo còn có thể đứng đó thêm mười phút nữa.
Nhìn thấy cuộc gọi hiển thị, Tiêu Phong Du vô cùng vui vẻ, "A lô, chị, chị đi công tác về rồi hả?"
Đầu dây bên kia chính là Tiêu Phong Khiển - chị ruột của Tiêu Phong Du.
Tuy là chị em ruột nhưng tính cách của hai người hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Phong Du nhiệt tình như lửa, Tiêu Phong Khiển thì trầm tĩnh như nước.
Cô cười: "Ừa, chị về rồi, dạo này em thế nào? Sao yên lặng dữ vậy, làm chuyện xấu gì rồi đúng không?"
Tiêu Phong Du: "Đâu có đâu! Một thanh niên tốt như em làm chuyện gì xấu chứ."
Tiêu Phong Khiển: "Ngày mai thứ 7, chị phải tới Thánh Hoàng một chuyến, vừa hay em qua đây, chị đem quà cho em."
"Đi Thánh Hoàng?" Tiêu Phong Du ngập ngừng: "À...!dạ..."
Đi Thánh Hoàng, liệu có dịp gặp Hà Vân Hàm không?
"Sao đó?" Tiêu Phong Khiển không hài lòng mà nhíu mi: "Em có chút khác thường nha, đừng nói là yêu sớm đấy?"
Nguyên Bảo:...!
OMG!
Đúng là chị ruột cô, có cần phải nhạy cảm đến thế không?
Cơ mà...!yêu sớm thì đã sao? Cô cũng 18 rồi, Đại Thanh đã diệt vong nhường ấy năm, chị của cô còn cổ hủ như vậy làm gì?
Tiêu Phong Khiển: "Đừng hòng giở trò, đúng giờ qua đây."
Gác máy, Tiêu Phong Du lại suy nghĩ một lúc, muốn đi thì đi thôi, đâu ra chuyện trùng hợp vậy chứ.
Trước đây, cô tìm chị nhiều lần như vậy mà có bao giờ gặp Vân Hàm, lần này chắc gì gặp được?
Nhưng thế giới lại có chuyện trùng hợp thế đó.
Sáng sớm.
Tiêu Hựu ngồi trong văn phòng của Hà Vân Hàm kẻ mắt vẽ mày, cô bĩu môi, soi gương: "Ô mài gót hơ nỳ, sô bíu tỳ phùn, sao mà mị đẹp thế lày."
Hà Vân Hàm giả điếc tiếp tục lật văn kiện.
Không bao lâu, tiếng gõ cửa truyền đến.
Tiêu Hựu cười, cô đứng dậy: "Phong Khiển đến rồi."
Phong Khiển...!
Hà Vân Hàm để văn kiện trong tay xuống, đây là chị ruột của Nguyên Bảo.
Cửa bị đẩy ra.
Vóc dáng của Tiêu Phong Khiển rất cao, ngũ quan đẹp đẽ, nhìn kỹ thì có vài phần giống với Nguyên Bảo, chỉ là mặt của cô lạnh nhạt hơn Nguyên Bảo đôi phần, đôi mắt giống như chứa hơi nước, tươi tắn thanh tú.
Sau khi cô nhìn thấy Hà Vân Hàm thì hơi mỉm cười: "Hà tổng, chào chị."
Giọng nói cũng không điệu đà như Nguyên Bảo.
Dường như trong vô tình, nàng đã đem Tiêu Phong Khiển so sánh với Nguyên Bảo.
Hà Vân Hàm vươn tay, "Chào em, gọi tôi là Vân Hàm thì được rồi."
Tiêu Hựu sửng sốt, mở to hai mắt, "What? Tôi không nghe nhầm chứ? Hà tổng của chúng ta cũng có lúc thân thiện à?"
Thời gian cô quen biết Hà Vân Hàm không ngắn, có bao giờ thấy nàng gọi Vân Hàm với người lạ đâu???
F*ck, điều này không công bằng, tuy Tiêu Phong Khiển rất đẹp, nhưng so với cô thì vẫn kém vài phần nhan sắc, sao được đối đãi như vầy?
Tiêu Phong Khiển giống như đã quen Tiêu Hựu như thế, cô cười rồi ngồi xuống, "Em nghe Tiêu tổng nhắc về chị rất nhiều lần, rốt cuộc gặp được rồi."
Hà Vân Hàm định nói chuyện, Tiêu Hựu không kiên nhẫn mà phất tay, "Ối dào, đừng khách sáo thế, đều là người một nhà, Phong Khiển em cũng biết rồi mà nhỉ? Gameshow mà gần đây Vân Hàm quay chính là ở cùng Nguyên Bảo."
Tiêu Phong Khiển gật đầu: "Con bé Nguyên Bảo này khá bướng bỉnh, chị nhọc lòng nhiều rồi."
Cách nói năng của cô, thần thái của cô, thật sự khác xa với Nguyên Bảo.
Hà Vân Hàm suy nghĩ mặt không biết sắc, Tiêu Phong Khiển lấy điện thoại ra: "Vừa hay, hôm nay em có gọi Nguyên Bảo đến đây hẹn gặp mặt nhau."
Tiêu Phong Khiển rất thông minh, vì sau này Hà Vân Hàm rất có khả năng sẽ trở thành quý nhân của Nguyên Bảo.
Trong giới này, có đôi lúc mối quan hệ còn hơn hẳn bất luận điều gì.
Hà Vân Hàm hơi khựng lại, gật đầu: "Cũng được."
...!
Tiêu Phong Du nằm mơ cũng không nghĩ tới, người yêu của cô và chị ruột của cô nhanh như vậy đã gặp mặt, mà cô...!
Bởi vì quá căng thẳng, nên Tiêu Phong Du dùng một kiểu nhảy tưng tưng cực kỳ khờ khạo lãng mạn đi vào, chỉ là không cẩn thận nhảy thành rẽ phải: "Halo Tiêu tổng, Halo Hà lão sư, chị, Halo!"
Mọi người đều bị cô chọc cười.
Tiêu Hựu không khách sáo, cô đứng dậy nắm cánh tay Tiêu Phong Du, còn sờ mông: "Nguyên Bảo ghê gớm nha, dạo này năng lượng thừa không ít nhỉ?"
Nguyên Bảo hơi đỏ mặt, cô lo sợ mà liếc nhìn Hà Vân Hàm một cái, vội vàng vỗ tay Tiêu Hựu đi: "Ơ kìa, Tiêu tổng, đừng như vậy, người ta xấu hổ chết được."
Hà Vân Hàm ngồi bên cạnh ung dung mà uống trà, không phản ứng gì.
Tiêu Hựu: "Vớ vẩn, xấu hổ cái gì chứ? Đều biết nhau quá rồi? Trước đây, lúc em uống say còn cởi sạch quần áo nhảy disco ở nhà của chị mà đúng không?"
Nguyên Bảo:...!
Tiêu Phong Khiển đặt cái ly xuống, "Hừ, em ấy là vậy đó, do chưa thân thiết với Hà lão sư nên mới giữ kẽ vậy thôi."
Nguyên Bảo:...!
Trời ơi!
Hai người này rốt cuộc có phải chị của cô không vậy!!! Cớ chi lại hãm hại cô dữ vậy nè???
Trước đây, hễ tụ họp với các chị là cái miệng của Nguyên Bảo cứ bô lô ba la không ngừng nghỉ, nếu không mắc ăn thì sẽ nói liên tục, tự nhiên hôm nay cô im lặng lạ thường.
Trái lại, ba chị đại dường như trò chuyện khá rôm rả.
Hà Vân Hàm thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc nhìn Tiêu Phong Du một cái, làm cho cô run sợ trong lòng.
Chuyện trò tàm tạm.
Tiêu Phong Khiển mở túi xách ra: "Mãi lo nói chuyện mà quên mất, Tiêu tổng, em có món quà muốn tặng chị, nước hoa mà chị thích nhất."
Tiêu Hưu nhận lấy, "Khách sáo làm gì không biết? Còn tặng nước hoa cho chị, ôi dào, chai nhỏ vầy sao mà đủ dùng, lần sau tặng chị thì tặng hai chai đi."
Mọi người:...!
Tiêu Phong Khiển rất có lễ phép, "Vân Hàm, cái này xem như quà gặp mặt, là khăn lụa mà em tự chọn."
Hà Vân Hàm nhận lấy, "Cảm ơn."
Nguyên Bảo gào to: "Của em đâu? Chị, của em đâu? Có đem thú nhồi bông về không?"
Nguyên Bảo là người nghiện sưu tầm.
Cô cực kỳ thích thú nhồi bông hình heo con.
Các loại, từ nhỏ đến lớn, gốm sứ, vải bố...!các loại tính chất, từ nhỏ đến lớn, chất đầy phòng làm việc.
Tiêu Phong Khiển: "Không có, à phải rồi, có cái khác cho em nè—"
Nguyên Bảo hào hứng: "Cái gì vậy?"
Tiêu Phong Khiển: "Landy gửi em một bức..."
Tiêu Phong Khiển đột ngột nuốt hai chữ "thư tình" xuống, nếu chỉ có Tiêu Hựu ở thì nàng nói, nhưng suy cho cùng còn có Hà Vân Hàm, cô phải tém tém một tí.
Sắc mặt của Nguyên Bảo chợt biến đổi, như bị khoai lang làm phỏng tay: "Em không cần! Chắc chắn không phải gửi cho em!"
Cô có tật giật mình mà liếc nhìn Hà Vân Hàm một cái, cũng chính là cái liếc mắt này bị người khôn khéo là Tiêu Hựu thấy.
Nỗi lòng của Tiêu Hựu ngập tràn cảnh không thể tưởng tượng, tình huống gì vậy nè??? Hà Vân Hàm và Nguyên Bảo có quan hệ tình cảm với nhau??? Không thể nào!!! Diệt Tuyệt sư thái thích Nguyên Bảo ư?!
Tiêu Phong Khiển nhìn em gái mình nghi hoặc: "Em sao vậy? Sao hôm nay khác thường vậy hả?"
Sự nhanh mồm dẻo miệng của Nguyên Bảo biến mất, "Thì là đã lâu rồi em chưa gặp chị gái yêu vấu của mình, có hơi căng thẳng xí."
Tiêu Phong Khiển vui vẻ, "Em đừng chọc cười chị, Nguyên Bảo à, em nói thật cho chị biết đi, em đang yêu sớm có đúng không, Tiêu tổng nhỉ?"
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Phong Khiển lạnh lại, Tiêu Hựu nhanh chóng lắc đầu: "Chị không biết nha."
Phong Khiển nhìn qua Hà tổng.
Hà Vân Hàm trầm tĩnh uống trà.
Tiêu Phong Khiển: "Chị nói em nghe nè Nguyên Bảo, tuyệt đối không được, bây giờ em đang trong thời kỳ lên cao, đừng có nghĩ đến chuyện yêu đương, tuổi tác của em quá nhỏ, chưa phân biệt cái nào đúng cái nào sai."
Tiêu Hựu gật đầu: "Đúng rồi đó, em xem, bây giờ không chỉ có đàn ông, có rất nhiều phụ nữ lớn tuổi đều thích trẻ con da thịt non mịn như em vậy." Tròng mắt của cô liếc về phía Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm đặt tách trà xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hựu.
Tiêu Hựu rùng mình một cái.
Nguyên Bảo nghe xong không vui, cô có ý nghĩ yêu sớm ư? Ai không biết chị của cô ngực còn chưa lớn trọn vẹn mà đã bắt đầu yêu thầm chị Tô Tần? Hơn nữa hai người còn hơn kém nhau 10 tuổi mà.
"Đừng quản em." Thái độ của Nguyên Bảo rất bực mình, Tiêu Phong Khiển hít một hơi thật sâu, "Vậy là, em...!nhìn trúng ai rồi?"
Trên hành lang, Tô Tần đang mỉm cười gật đầu với Na Na, Na Na rất cung kính: "Tô tổng, bọn họ đều đã ở bên trong."
Tô Tần gật đầu: "Ok, em đi làm việc đi, chị tự mình vào."
Đây là lần đầu tiên Phong Khiển gặp Hà tổng, chắc là trò chuyện cũng không tệ nhỉ.
Cô nghĩ thì rất tốt, nhưng chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng tranh cãi của Nguyên Bảo và Phong Khiển.
Nguyên Bảo: "Làm gì vậy? Vừa trở về liền quản em, Hà lão sư của em và Tiêu tổng ở chỗ này còn chưa nói gì mà? Cái gì gọi là nhìn trúng ai hả? Nói không nghe lọt tai chút nào."
Tiêu Phong Khiển: "Chị quá hiểu em rồi, con nhóc này, nếu em thật sự đã thành công thì sẽ có loại thái độ đó ư? Tiêu tổng, trong khoảng thời gian em không ở đây, rõ ràng đã nhờ chị trông nom em ấy mà."
Tiêu tổng giơ hai tay lên: "Không liên quan đến chị, đàn ông hả, dạo này chị không thấy ai qua lại với ẻm, nhưng thật ra bên cạnh Nguyên Bảo có không ít chị gái ưu tú."
Tiêu Phong Khiển kinh hãi, "Còn là một người phụ nữ lớn tuổi nữa?"
Nguyên Bảo: "Làm gì vậy? Ánh mắt đó là sao? Chị đến mức vậy à? Chị gái lớn tuổi thì sao nào? Thích phụ nữ lớn tuổi là truyền thống vẻ vang của dòng họ Tiêu nhà chúng ta không phải sao?"
Hai chị em cãi lộn ầm ĩ về thủ phạm.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Phong Khiển và Tiêu Phong Du cùng quát to bằng giọng điệu tức giận: "Ai đó?"
Giọng nói lạnh tanh truyền tới.
"Phụ nữ lớn tuổi."
Tiêu Phong Khiển:...!
Người phụ nữ lớn tuổi đã đến, rốt cuộc đã biến cát bụi trở về cát bụi, chị gái có dục vọng khống chế cực mạnh đã bị dắt đi.
Nguyên Bảo thở phào nhẹ nhõm, cô thả lỏng lại, thảnh thơi ngồi trên sô pha uống trà: "Haizz, làm em sợ muốn chết."
Hà Vân Hàm ngồi ở ghế làm việc, khoanh tay nhìn cô: "Hừm, thế nào? Thích phụ nữ lớn tuổi thì sợ hãi vậy sao?"
Một ngụm trà nghẹn ở cổ họng, Tiêu Phong Du suýt chút nữa bị phỏng, "Ôi dào, chị đừng nghĩ nhiều, em và chị em còn có Tiêu tổng đã cãi nhau quen rồi."
Tuổi tác là điều kiêng kị nhất của phụ nữ, Hà Vân Hàm sao có thể không nghĩ nhiều?
Nhất là cái phong thư đang bị Nguyên Bảo đè ở dưới mông kia, Hà Vân Hàm bực bội mà nhíu mày, "Em đi đi."
Hả?
Sao tự dưng dỗi rồi?
Tiêu Phong Du đặt cái ly xuống, nhìn nàng: "Chị...chị dỗi em à?"
Hà Vân Hàm mặt không cảm xúc: "Chị phải làm việc."
Lệnh đuổi khách này được ra không chút lưu tình, Nguyên Bảo bị đuổi ra khỏi cửa, đúng lúc Na Na mời mấy người kia trở lại, thấy Nguyên Bảo rời đi với vẻ mặt mất mát, cô nghi hoặc đẩy cửa ra đi vào quét dọn.
Tâm trạng của Hà Vân Hàm dường như không tốt cho lắm, nàng đứng trước cửa sổ.
Một lúc sau, nàng thấy Nguyên Bảo cúi đầu xuất hiện ở dưới lầu.
Em ấy có sức hút rất lớn, tuy cảm xúc không cao nhưng cả nam lẫn nữ đi ngang qua đều chú ý đến em ấy.
Thậm chí có mấy người nghệ sĩ bằng tuổi mà Hà Vân Hàm không quen biết cũng cười vỗ vai em ấy, trong đó có một cô gái trẻ tuổi còn dắt tay em ấy nữa.
Bọn họ đều tuổi trẻ như hoa, hình ảnh hài hòa hoàn mỹ như thế.
Hà Vân Hàm tự dưng bực bội xoay người, nàng vội vã đi tới trước sô pha, rót một ly nước lạnh ngửa đầu uống.
Na Na ngơ ngác nhìn nàng: "Vân Hàm, chị sao vậy, không vui hả?"
Hà Vân Hàm nhìn Na Na, tay cầm chặt cái ly.
Không vui?
Nàng ư?
Vì sao?
Na Na nhìn Hà Vân Hà như vậy, trong lòng cũng là ba phần ngạc nhiên bảy phần kinh hãi, cô không dám nhiều lời, dọn dẹp xong liền rời khỏi.
Nguyên Bảo ngược lại không biết vì sao mà quay lại.
Hà Vân Hàm vốn dĩ lâm vào trong trầm tư và mờ mịt, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Bảo cười tít mắt.
Nàng nhíu mày: "Sao em quay lại?"
Còn vui vẻ như thế?
Là vì những người trẻ tuổi lúc nãy sao?
Tiêu Phong Du đi qua, hai tay nàng một trái một phải chống ở ghế làm việc, lấy một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống giam cầm Hà Vân Hàm ở trong lòng, "Em biết vì sao chị tức giận rồi."
Trái tim, không biết cố gắng mà đập một chút.
Hà Vân Hàm cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn em ấy, "Vì sao?"
Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, "Chị...ghen đúng không?"
Hà Vân Hàm quay đầu: "Em nói nhảm gì vậy?"
Tiêu Phong Du nhìn nàng như thế, càng cười tươi, triệt để không cho nàng có chỗ để hòa hoãn lại: "Chị không thích Tiêu tổng sờ mông em, không thích thư tình của Landy mà chị em đưa, đúng hơm?"
Lời đều để em ấy nói hết.
Hà Vân Hàm thực sự không rõ, vì sao? Nàng còn chưa hiểu lòng mình mà Tiêu Phong Du đã có thể hết lần này đến lần khác nhìn thấu như vậy?"
Nàng không thích loại cảm giác này, điều này khiến nàng có cảm giác có thứ gì đó đang dần dần mất đi mà nàng không cách nào giữ lại được.
Ánh mắt của Tiêu Phong Du càng lúc càng có tính xâm chiếm, Hà Vân Hàm bị nhìn mà hơi ngột ngạt, nàng thẹn quá hóa giận: "Tôi càng không thích em!"
Tiêu Phong Du cong môi, hai tay đi xuống nắm lấy tay Hà Vân Hàm, mười ngón tay đan vào nhau, kéo nàng từ trên ghế đứng dậy.
Lúc này, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Phong Du nhìn đôi mắt của Hà Vân Hàm, cười dịu dàng: "Nhưng em thích chị."
Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập.