Dương Quá tỉnh dậy từ rất sớm, động tác đầu tiên khi tỉnh lại chính là nhìn vào trong lòng mình, đến khi nhìn thấy người nọ ngoan ngoãn co lại ở trong ngực mình mới nhẹ nhàng thở ra. Bên ngoài đã sáng, tuyết đọng trên mặt đất phản xạ lại ánh sáng mặt trời tạo thành một mảng rực rỡ. Dương Quá cẩn thận đặt người trong lòng sang một bên, sau đó đứng dậy mặc quần áo vào.
Dường như cảm giác được hơi thở bên cạnh rời đi, Võ Tu Văn hơi cau mày, lông mi khẽ run rẩy vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Nhìn thấy bên cạnh quả nhiên không có ai, y ở trong chăn ấm áp trở mình, bên cạnh vẫn còn chút hơi ấm, hẳn là đi chưa được bao lâu.
Nhìn khung cảnh bên ngoài có thể cảm nhận rõ ràng thời tiết rất lạnh, Võ Tu Văn trong lòng muốn đi tìm Dương Quá, nhưng lại sợ lạnh, cuối cùng liền nằm ở trên giường cọ cọ một lúc lâu vẫn chưa dậy. Cuối cùng, lúc Dương Quá tiến vào liền nhìn thấy người nọ núp ở trong chăn, chỉ lộ nửa khuôn mặt ra bên ngoài, đang chớp chớp mắt nhìn mình, có vẻ đặc biệt nhu thuận, trong mắt hắn liền hiện lên tia tươi cười đầy cưng chiều, hắn đặt chậu đồng trong tay xuống cái kệ bên giường, rồi đem khăn mặt bỏ vào trong chậu vẫn còn bốc hơi nóng kia thấm ướt, vắt vài cái, sau đó cầm khăn mặt đến bên giường ngồi xuống. Võ Tu Văn ngoan ngoãn đưa mặt ra, nhắm mắt lại để cho Dương Quá lau cho mình.
Khăn mặt ấm áp ở trên mặt chậm rãi di động, cảm giác đã lâu chưa trải qua này làm cho Võ Tu Văn hơi cay mắt, nước mắt chảy ra liền bị khăn mặt thấm đi, không để lại bất cứ dấu vết gì. Rửa mặt xong, Võ Tu Văn cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục nằm ở trên giường, y nhanh chóng đứng lên mặc quần áo, lúc định cúi người xuống mang giày, liền nhìn thấy Dương Quá nhanh chân ngồi xuống trước, một tay nắm chặt chân của mình, một tay cầm lấy giày.
Ý thức được Dương Quá muốn làm cái gì, Võ Tu Văn theo bản năng rụt chân lại, nhưng vẫn bị Dương Quá nắm chặt. Từ bên trên nhìn xuống không thể nhìn thấy thần sắc của Dương Quá, chỉ là mái tóc trắng kia lại làm mắt Võ Tu Văn đau nhói, y vươn tay ra, vén một lọng tóc đang rủ xuống, cho đến khi Dương Quá ngẩng đầu vươn tay đụng vào môi của mình, Võ Tu Văn mới cảm thấy trên môi một trận đau đớn, y vội vàng buông môi ra.
Dương Quá nhìn đôi môi bị máu tươi lây nhiễm, liền dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt chuyên chú, sau đó dứt khoát cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi kia rồi nhẹ nhàng mút vào, mùi máu tươi tràn ngập ở trong khoang miệng, khiến cho đáy mắt Dương Quá dâng lên tia hỏa diễm nóng rực, đầu lưỡi liền đẩy đôi môi ướt át kia ra, định tiến vào càn quét bên trong.
Võ Tu Văn ngửa đầu, theo bản năng định mở miệng ra, nhưng y lập tức kịp phản ứng, đẩy Dương Quá ra, thở hổn hển nói: “Còn… Còn chưa… Súc miệng…”
Dương Quá thấp giọng nói: “Không sao.” Âm thanh khàn khàn mang theo tia khí tức nặng nề, Võ Tu Văn vừa nghe xong câu này, đôi môi lập tức bị bao phủ lần nữa, đầu lưỡi nóng ẩm tiến vào dò xét, ôn nhu đảo qua khắp ngõ ngách trong miệng y, mang theo sự quyến luyến và quý trọng vô tận, khiến cho Võ Tu Văn bỗng nhiên có cảm giác chua xót, khóe mắt liền xuất hiện hơi nước.
Vòng tay ôm lấy cổ người bên trên, y hơi ngửa đầu ra sau để tiếp nhận hết thảy những gì người này dành cho mình, đầu lưỡi cũng bắt đầu chủ động quấn lấy đối phương. Ánh mắt Dương Quá càng trầm xuống, dùng tay nâng đầu Võ Tu Văn lên, bắt lấy đầu lưỡi nóng bỏng đang chủ động đưa tới cửa mà hút lấy, cùng nhau vũ động, động tác cũng dần trở nên thô lỗ, dường như muốn đem người này nuốt vào bụng vậy, sợi chỉ bạc không kịp nuốt xuống theo miệng lưỡi giao hòa chảy xuống, uốn lượn dọc theo cằm.
Chất lỏng dinh dính chảy xuống cổ khiến Võ Tu Văn có chút không thoải mái, hơn nữa bản thân y cũng sắp không thở nổi rồi, cánh tay nguyên bản vòng ở cổ Dương Quá cũng biến thành chống đẩy. Dương Quá hơi buông Võ Tu Văn ra, nhìn y thở dốc, khóe mắt còn phiếm hơi nước, từ môi di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng mút vào.
Bất kể là thân thể nào, cổ luôn là nơi mẫn cảm của Võ Tu Văn, bị Dương Quá mút vào rồi cắn nhẹ, Võ Tu Văn chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt lại, đầu lại không tự chủ ngửa ra sau.
Xương đùi bất thình lình truyền đến đau đớn khiến cho Võ Tu Văn nhịn không được hô to một tiếng, Dương Quá chôn ở trên cổ Võ Tu Văn vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Võ Tu Văn hơi nhíu mày lại, liền cầm lấy cổ tay Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn tò mò nhìn động tác của hắn, trước kia hình như Dương Quá không biết y thuật a, tại sao hiện tại lại… Hơn nữa, dường như thuốc hôm qua mình uống cũng là do hắn sắc cho.
“Ngươi học y thuật lúc nào vậy?”
Tay Dương Quá hơi dừng một chút, thản nhiên nói: “Sau khi ngươi rời đi thì bắt đầu nghiên cứu.”
“À, nghiên cứu một chút cũng tốt, ngươi ở một mình trong này, lúc bị thương cũng có thể tự trị liệu.” Võ Tu Văn gật gật đầu đồng ý.
Dương Quá gật đầu, cũng không nói cho y biết lúc trước hắn muốn học y thuật là vì muốn tìm cách chế dược khởi tử hồi sinh, để y trở lại bên cạnh mình. Tuy rốt cuộc vẫn không nghiên cứu ra, nhưng Dương Quá vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã học y thuật, bằng không người này trở về, mình cũng không biết làm cách nào để y tỉnh lại nữa.
“Sao chân của ngươi lại bị thương như thế?” Dương Quá lo lắng nhìn y.
“Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, ta bị tai nạn xe cộ nên mới trở thành Võ Tu Văn, chính là không nghĩ tới thì ra ta vẫn chưa chết, lần trước khi ta chết ở thế giới này, sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình quay về thế giới cũ. Cái này là di chứng do vụ tai nạn xe cộ để lại, ngươi đừng lo, đi lại không thành vấn đề.” Võ Tu Văn nói.
“Chờ thân thể của ngươi khá hơn, ta sẽ đả thông kinh mạch bị bế tắc ở trên chân cho ngươi, sau đó ngươi bắt đầu tập võ, nó sẽ từ từ khá lên.” Dương Quá nắm lấy tay Võ Tu Văn.
Võ Tu Văn mỉm cười gật đầu, kỳ thật lúc ở hiện đại y cũng nghĩ tới việc tập võ, nhưng sau vụ tai nạn xe cộ, kinh mạch trên chân y bị bế tắc, lúc vận hành nội công căn bản không thể lưu chuyển toàn thân, cho nên đành phải bỏ qua. Nhưng cho dù sau này y có tập võ đi nữa, võ công cũng sẽ không tiến quá xa, dù sao muốn luyện võ cũng phải bắt đầu luyện từ nhỏ để đặt nền móng, nhưng Võ Tu Văn cảm thấy võ công cao cường gì đó không cần thiết lắm, có thể cường thân kiện thể là được rồi.
Dương Quá kéo Võ Tu Văn hướng tới phòng bếp, bữa sáng đã được hâm nóng trên bếp, trên mặt cháo hoa nổi lơ lửng vài sợi màu xanh, chắc hẳn bên trong đã bỏ thêm rau dại, trong mâm còn có bánh nướng, trù nghệ của Dương Quá rất tốt, khi Võ Tu Văn ăn no khoảng tám phần lại bị Dương Quá ngăn lại, trước mặt liền xuất hiện một chén thuốc. Y nhíu nhíu mày, bưng chén thuốc lên, độ ấm vừa phải, cho nên y liền một ngụm uống cạn chén thuốc.
Vừa uống xong, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu “gru gru” vang dội, Võ Tu Văn kinh hỉ đứng lên đi ra ngoài, đợi đến khi nhìn thấy thân hình to lớn của đại điêu, y lập tức chạy lên phía trước, định lại gần ôm đại điêu một cái. Nhưng khi cách Thần Điêu khoảng vài chục bước xa, y mới đột nhiên kịp phản ứng, mình bây giờ đã thay đổi thân thể, không biết Thần Điêu có còn nhận ra mình không nữa.
Võ Tu Văn đứng yên tại chỗ không biết có nên đi qua hay không, nếu đại điêu đập mình một cánh, mình nhất định sẽ rất thảm. Vào lúc Võ Tu Văn còn đang do dự, đôi mắt to của đại điêu chuyển đến nhìn chằm chằm Võ Tu Văn một hồi, sau đó bước về phía Võ Tu Văn. Võ Tu Văn khẩn trương nhìn nó, lúc đại điêu đi đến trước mặt y mở ra cánh, trong lòng y liền suy nghĩ kỳ này thảm rồi, cho nên liền nhắm mắt lại chờ đợi mình bị nó đánh bay.
Một giây sau, cả người bị kéo về phía trước, Võ Tu Văn còn chưa kịp phản ứng, mặt đã bị ấn vào một nơi đầy lông vũ, trên tay cũng bị lông chim bao phủ, trên đầu còn truyền đến kêu nho nhỏ. Lúc này Võ Tu Văn mới phát hiện mình đã bị đại điêu dùng cánh vòng qua ôm lấy, thật vất vả mới giãy dụa thoát khỏi, nhìn đại điêu phía trên, Võ Tu Văn hưng phấn vỗ vỗ đại điêu, hô: “Điêu huynh, thì ra ngươi vẫn nhận ra ta!”
Thần Điêu khẽ kêu vài tiếng, sau đó mới buông Võ Tu Văn ra, rồi hướng về phía Dương Quá đang từ phía sau đi đến. Dương Quá đi tới giữ chặt tay Võ Tu Văn, thuận tiện vỗ vỗ cánh đại điêu. Võ Tu Văn thỉnh thoảng sờ sờ người đại điêu một chút, Dương Quá thì nhìn y đầy cưng chiều. Mặt trời đã lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu xuống hai người một điêu, hơn nữa chung quanh nhà gỗ đều là rừng rậm, khung cảnh liền trở thành một bức tranh thiên nhiên thật xinh đẹp.
Bên ngoài vẫn còn lạnh, không bao lâu sau Võ Tu Văn liền bắt đầu cảm thấy lạnh, Dương Quá thấy sắc mặt y có chút tái nhợt, liền kéo y vào trong nhà. Võ Tu Văn không nỡ bỏ đại điêu đứng ở đó liền vẫy vẫy tay, đại điêu khẽ kêu vài tiếng, rồi xoay người đi vào trong rừng.
Trở lại trong phòng, Dương Quá lập tức dùng chăn bọc Võ Tu Văn lại, ôm y ngồi ở trên giường. Tay Võ Tu Văn bị Dương Quá nắm lấy, cảm giác ấm hơn rất nhiều. Nhưng ngồi như thế cũng dễ dàng nhìn thấy bóng dáng nằm đối diện ở trên giường Hàn Ngọc, Võ Tu Văn cắn cắn môi, cúi đầu hỏi: “Thân thể kia, ngươi định làm thế nào?”
Dương Quá vuốt vuốt tay Võ Tu Văn một chút, rồi ôm chặt lấy Võ Tu Văn, nhìn bóng dáng đối diện, một lúc sau mới lên tiếng: “Tìm một chỗ nào đó chôn cất, giường Hàn Ngọc thì trả lại cho cô cô.”
Võ Tu Văn giãy khỏi người Dương Quá bước xuống đất, đi đến bên giường Hàn Ngọc, nhìn thân thể quen thuộc mà xa lạ đang nằm trên đó, dưới sự bảo vệ của giường hàn ngọc, khối thân thể kia không có chút hao tổn nào, vốn y còn lo lắng Dương Quá chú ý đến vấn đề thân thể của mình, khi hỏi ra câu kia, trong lòng y có chút không yên, nhưng nghe thấy Dương Quá dễ dàng nói tìm chỗ chôn cất thân thể của mình trước kia như vậy, trong lòng Võ Tu Văn lại có chút phức tạp.
Dương Quá từ phía sau ôm lấy Võ Tu Văn, nói: “Ta thích ngươi, không phải vì bề ngoài của ngươi, cũng không phải vì thân thể này.”
Võ Tu Văn tựa người vào lồng ngực rắn chắc của hắn, im lặng không lên tiếng.
Sau đó vài ngày, Dương Quá tự mình làm một chiếc quan tài, hai người tìm địa phương tốt, đem thân thể kia chôn cất. Võ Tu Văn tự mình đắp đất lên trên quan tài, trong lòng phức tạp đến cực điểm, lại dường như nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tuyết đã sớm ngừng rơi, dưới sức nóng của ánh mặt trời, tuyết đọng đã tan đi rất nhiều, thời tiết cũng dần dần trở nên ấm áp, mùa xuân đã về. Võ Tu Văn dưới sự hầu hạ cùng thuốc uống của Dương Quá sau một tháng, thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm. Ngày hôm đó, sau khi ăn bữa sáng xong, Dương Quá liền chuẩn bị giúp Võ Tu Văn đả thông kinh mạch trên chân.
Võ Tu Văn ngồi xếp bằng trên giường, mồ hôi trên mặt rơi xuống như mưa, xương đùi giống nhau bị đủ loại kim châm, đau đớn vô cùng, kèm theo đó là cảm giác tê ngứa, y cắn chặt môi đến chảy cả máu. Hai tay Dương Quá chống sau lưng Võ Tu Văn, thật cẩn thận khống chế nội lực trong cơ thể Võ Tu Văn. Không có tập qua võ công, kinh mạch của y yếu ớt vô cùng, cho nên lúc đả thông kinh mạch bế tắc khó khăn vô cùng. Nội lực hóa thành kim châm chui vào chỗ bị tắc nghẽn, hắn biết Võ Tu Văn rất đau, nhưng không có cách nào, hắn chỉ có thể tận lực giảm bớt đau đớn cho y.
Qua một nén nhang, kinh mạch trên chân Võ Tu Văn rốt cuộc cũng được đả thông toàn bộ, Dương Quá vận chuyển nội lực đi một vòng trong cơ thể Võ Tu Văn rồi mới lui ra ngoài. Hắn hơi buông tay, Võ Tu Văn mất đi điểm tựa mà ngã về phía sau, ngay lập tức liền được Dương Quá ôm lấy. Nhìn thấy vết máu trên môi y, cả sắc mặt tái nhợt kia, Dương Quá đau lòng đặt người nọ nằm xuống giường, nhanh chóng lấy thuốc trong ngăn tủ ra bôi cho Võ Tu Văn. Sau đó hắn nhanh chóng bưng nước ấm tới, giúp Võ Tu Văn lau mồ hôi toàn thân, rồi thay bộ áo lót sạch sẽ khác, cuối cùng dùng chăn bao lấy cả người y lại.