Võ Tu Văn theo Võ Đôn Nho vào phòng, nhìn bóng lưng của đại ca vẫn đứng yên trước mặt mình, mở miệng hỏi: “Đại ca, không phải huynh có đồ cần đưa cho ta sao?”
“Văn nhi, có phải do cuộc trò chuyện lúc sáng mà đệ mới quyết định đi nhanh như vậy không?” Võ Đôn Nho vẫn không quay người, dùng âm thanh thực bình tĩnh hỏi.
Võ Tu Văn nhìn bóng dáng cứng ngắc của Võ Đôn Nho, còn có biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Võ Tam Thông đang ngồi bên cạnh, y vẫn bình tĩnh nói: “Cũng có một phần, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì ra ngoài quá lâu rồi, đệ và Dương Quá muốn về nhà.”
“Về nhà? Chỗ nào có ta và cha mới là nhà của đệ.” Võ Đôn Nho nói, âm thanh có chút run run do tức giận.
“Đại ca, huynh đã thành thân rồi, huynh và đại tẩu đều ở đây, cho nên nơi này là nhà của huynh, còn ta, nhà chính khoảng thời gian ở chung với người mẹ quá cố của chúng ta, nó đã không còn nữa, hiện tại ở cùng Dương Quá một chỗ mới là nhà của ta.” Võ Tu Văn thản nhiên nói, không hề liếc nhìn Võ Tam Thông ở bên cạnh.
“Đệ thật sự muốn rời đi, muốn ở cùng một chỗ với Dương Quá?” Võ Đôn Nho xoay người lại, bình tĩnh hỏi.
Võ Tu Văn không chút né tránh, nhìn thẳng vào ánh mắt của Võ Đôn Nho, nói: “Đúng vậy.”
Sau đó y liền thấy Võ Đôn Nho đưa mắt nhìn ra phía sau mình, một trận kình phong lập tức đánh úp lại, Võ Tu Văn cảnh giác ở trong lòng, né người sang một bên, nhưng y vừa di chuyển, phía sau gáy liền cảm thấy một trận đau đớn, sau đó lập tức chìm vào trong bóng tối, hình ảnh cuối cùng mà y nhìn thấy chính là ánh mắt bình tĩnh của Võ Đôn Nho.
Võ Đôn Nho nhìn ánh mắt có chút khiếp sợ và không dám tin của Võ Tu Văn, liền rũ mắt xuống, che giấu suy nghĩ trong lòng, nhưng rất nhanh, hắn lại nâng mắt lên nhìn Võ Tam Thông đang ôm Võ Tu Văn trước ngực, nói: “Cha, cha mang đệ đệ đi trước đi.”
“Hảo, sau này con rảnh rỗi thì nhớ tới thăm bọn ta.” Võ Tam Thông cõng Võ Tu Văn trên lưng, đắp thêm một chiếc áo tơi đi mưa lên rồi đi ra ngoài, tránh đi tiểu viện của vợ chồng Quách Tĩnh, đi thẳng đến cửa sau. Nơi đó đã có một chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn dừng ở trước cửa, Võ Tam Thông thả Võ Tu Văn vào trong xe, còn mình thì ngồi lên chỗ điều khiển xe ngựa, giục ngựa phi nhanh về phía trước, mưa vẫn không ngừng rơi, rất nhanh, bóng dáng xe ngựa liền biến mất khỏi tầm mắt.
Võ Đôn Nho tựa người vào cạnh cửa, nhìn theo xe ngựa dần đi xa, trong đầu lại hiện lên ánh mắt kia của Võ Tu Văn, trong lòng hắn liền xuất hiện một tia áy náy và do dự, nhưng sau đó liền biến mất tăm.
Văn nhi, đại ca và cha cũng chỉ vì muốn tốt cho đệ, một ngày nào đó, đệ sẽ hiểu thôi.
Dương Quá ngồi ở trên ghế, nhìn màn mưa mù mịt bên ngoài, trong lòng có chút phiền chán, tự hỏi trong lòng sao Văn nhi của mình đi lâu như thế rồi còn chưa trở về nữa. Sau đó hắn liền đứng bật dậy đi ra ngoài.
“Quá nhi, con đi đâu vậy?” Quách Tĩnh trầm giọng hỏi.
“Con đi tìm Văn nhi.” Dương Quá vừa nói vừa đi ra ngoài, khi đi tới cửa, đang chuẩn bị bung dù lên, thì trước mắt liền hiện lên bóng dáng của Quách Tĩnh, ông trầm giọng nói: “Con không được đi.”
Dương Quá không nói gì, chỉ đứng yên nhìn ông, Hoàng Dung ở bên cạnh cảm thấy không ổn, liền vội vàng đi tới, trấn an nói: “Quá nhi, ý Quách bá bá của con là ba cha con Văn nhi đang trò chuyện, con đến đó sẽ không tiện lắm.”
Dương Quá nhìn chằm chằm bọn họ, phiền chán trong lòng càng tăng, sau đó liền chuẩn bị vòng qua bọn họ ra ngoài, không ngờ hắn vừa di chuyển người sang bên cạnh để đi, Quách Tĩnh cũng chuyển người theo để chắn trước mặt hắn.
“Tránh ra!” Ánh mắt của Dương Quá không có chút tình cảm nào nhìn Quách Tĩnh, hàn ý xung quanh cơ thể càng lúc càng tăng.
Sắc mặt Quách Tĩnh trầm xuống, nói: “Đây là thái độ mà con dùng để nói chuyện với trưởng bối sao?”
“Tránh ra!” Một giây sau, trọng kiếm vốn nằm trên lưng liền xuất hiện trong tay, Dương Quá lạnh lùng chỉ mũi kiếm vào Quách Tĩnh.
Trên mặt Quách Tĩnh thoáng hiện tia giận dữ, phẫn nộ nhìn Dương Quá, nói: “Con dám dùng kiếm chỉa vào người ta?”
Tươi cười trên mặt Hoàng Dung cũng biến mất, bà nhìn Dương Quá, có chút không vui nói: “Quá nhi, dù thế nào đi nữa, Quách bá bá cũng là trưởng bối của con, sao con lại có thể dùng kiếm chỉ vào ông ấy?”
Dương Quá thấy hai người vẫn một mực ngăn mình đi ra ngoài, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, hắn nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã làm gì Văn nhi?”
Hoàng Dung sợ Quách Tĩnh nói ra cái gì đó, liền mở miệng nói trước: “Văn nhi và cha của nó, còn có đại ca của nó đang ở cùng với nhau, có thể phát sinh chuyện gì được chứ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm hại nó?”
“Con muốn đi tìm y.” Dương Quá hướng bên cạnh di chuyển vài bước, muốn vòng qua hai người để đi ra ngoài.
Trước mắt lại xuất hiện bóng người, Dương Quá rũ mắt xuống, che đi tia dao động mãnh liệt trong đó, sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương nhìn về phía hai người, Hoàng Dung còn định nói gì đó, nhưng kiếm quang đã lóe lên, trọng kiếm của Dương Quá đã chém về phía này.
Hoàng Dung cả kinh, nhanh chóng né người sang bên cạnh, sau đó nhìn Dương Quá, thấy hắn không bất cứ chút tình cảm nào nhìn mình và Tĩnh ca ca, trong lòng liền kinh hãi. Mà Quách Tĩnh đã trực tiếp đánh nhau với Dương Quá, trọng kiếm trong tay Dương Quá không chút lưu tình, thậm chí còn ẩn chứa sát khí. Quách Tĩnh lúc vừa mới bắt đầu còn bảo tồn thực lực, nhưng sau đó liền phát hiện không dốc toàn lực ra là không được. Không bao lâu sau, đã bị Dương Quá xông tới, vì thế không dám nương tay, dốc toàn lực ra ứng phó.
Quách Tĩnh không có ý đả thương đối phương, nhưng Dương Quá do nóng lòng muốn đi tìm Võ Tu Văn, lại gặp vợ chồng Quách Tĩnh ba lần bảy lượt ngăn mình lại, trong lòng đã cảm thấy không ổn, cho nên hạ thủ không chút lưu tình. Hắn học rất nhiều loại võ công, lại trải qua sáu năm tu luyện, hơn nữa còn song tu với Võ Tu Văn, cho nên nội lực càng ngày càng thêm thâm hậu, so với Quách Tĩnh kỳ thật đã không còn kém bao nhiêu.
Trong khi Quách Tĩnh còn nương tay, thì Dương Quá lại không hề cố kỵ gì, thậm chí còn ra tay rất hung hăng, trong lúc nhất thời Quách Tĩnh cũng có chút ngăn cản không nổi. Tuyệt học của Quách Tĩnh chính là Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng hắn lại nương tay, cho nên uy lực của bộ chưởng pháp này liền giảm đi rất nhiều. So với Dương Quá, kiếm thế luôn thay đổi liên tục, lại thêm nội lực thâm hậu, lực công kích được gia tăng lên rất nhiều.
Kiếm thế của Dương Quá vô cùng sắc bén, còn chưởng pháp của Quách Tĩnh lại không có sát ý. Trong lúc nhất thời liền khiến bàn ghế bên trong phòng đổ vỡ, Hoàng Dung đứng ở một bên, nhìn toàn thân Dương Quá đều tỏa ra sát khí, trong lòng liền rùng mình, mơ hồ cảm thấy sự tình giống như đã vượt ra ngoài tầm khống chế của bọn họ rồi, trong lòng cũng xuất hiện tia bất an.
Dương Quá thấy Quách Tĩnh dây dưa không ngớt, ngăn cản mình rời đi, trong lòng đã biết không ổn, cho nên trong lúc đánh nhau, liền chậm rãi di chuyển đến phía cửa, để cho mình thì ở ngoài, còn Quách Tĩnh thì ở bên trong. Nhưng thế tấn công của Quách Tĩnh vẫn không ngừng nghỉ, cuốn lấy kiếm thế của Dương Quá, trong lòng Dương Quá liền có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên quay lưng lại, Quách Tĩnh ở đằng sau thấy thế liền cả kinh, thu lực chưởng trong tay về, nhưng vẫn có một phần kình lực đánh lên trên lưng Dương Quá. Dương Quá liền nương lực đạo này, nhanh chóng phi thân ra ngoài.
Quách Tĩnh thu hồi lực đạo bị phản phệ, nội lực chạy loạn bên trong cơ thể, Hoàng Dung vội đỡ hắn, hỏi: “Tĩnh ca ca, huynh sao rồi?”
“Huynh không sao, chúng ta mau đuổi theo Quá nhi.” Quách Tĩnh khoát tay, liền chạy ra ngoài.
“Tĩnh ca ca, hay là quên đi, để bọn chúng đi đi, huynh cũng thấy đó, từ phản ứng quyết liệt của Quá nhi, muội có thể nhìn ra được, tình cảm của Quá nhi đối với Văn nhi rất sâu đậm, chúng ta làm như vậy…” Hoàng Dung còn chưa nói hết, đã bị Quách Tĩnh cắt ngang.
“Dung nhi, bọn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta làm trưởng bối, phải kịp thời uốn nắn cho bọn chúng mới đúng, ta thật sự rất hối hận việc trước đây không có sớm tách bọn chúng ra, nếu như vậy, nói không chừng bọn chúng đã sớm có cuộc sống riêng của mình rồi.” Quách Tĩnh có chút hối hận nói, lao ra ngoài.
Hoàng Dung thầm thở dài, không nói gì thêm, đuổi theo Quách Tĩnh.
Dương Quá bị trúng một chưởng của Quách Tĩnh, kiên cường nuốt ngụm máu tươi trong cổ họng xuống, vận khinh công chạy về phía tiểu viện của Võ Đôn Nho, sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng, thấy Võ Đôn Nho ngồi ở bên bàn, nói: “Văn nhi đâu?”
Mặt Võ Đôn Nho không chút thay đổi nhìn hắn, nói: “Dương Quá, từ đây về sau ngươi không cần tìm Văn nhi nữa, cũng đừng dây dưa với y. Năm đó, ta thực không nên cho y và ngươi cùng nhau rời Đào Hoa Đảo mới phải, cũng chính vì ngươi, cho nên y mới biến thành như vậy.”
“Ta hỏi ngươi, Văn nhi đâu?” Dương Quá bước từng bước tới trước mặt Võ Đôn Nho, ánh mắt chứa hàn ý lạnh thấu xương, âm thanh cũng không có bất kỳ tình cảm nào.
“Y đã đi rồi, y không muốn gặp ngươi nữa.” Võ Đôn Nho lạnh lùng nói.
Một giây sau, Dương Quá đã vung kiếm xuống cái bàn trước mặt Võ Đôn Nho, chiếc bàn như tờ giấy nhẹ nhàng đáp xuống đất, Dương Quá dùng một tay bóp cổ Võ Đôn Nho, trong mắt tràn đầy hơi thở âm trầm, “Nếu ngươi không phải là đại ca của Văn nhi, ta đã giết ngươi từ lâu rồi.”
Buông tay ra, hắn không thèm liếc nhìn Võ Đôn Nho đang té trên mặt đất, liền xoay người đi ra ngoài, lưu lại Võ Đôn Nho với biểu tình khiếp sợ trên mặt, ôm yết hầu ho sặc sụa. Không bao lâu sau, vợ chồng Quách Tĩnh cũng đuổi đến đây, thấy tình cảnh này, liền kinh hãi chạy tới đỡ Võ Đôn Nho dậy.
“Nho Nhi, có phải do Quá nhi làm không? Nó thật sự quá đáng rồi.” Quách Tĩnh khó thở nói.
“Sư phụ, Dương Quá đi ra ngoài rồi, người mau ngăn hắn lại đi, cha của con không phải là đối thủ của hắn.” Võ Đôn Nho nhìn Quách Tĩnh lên tiếng thúc giục, âm thanh có chút khàn khàn.
Quách Tĩnh gật gật đầu, xoay người đuổi theo, Hoàng Dung cũng chạy theo sau. Võ Đôn Nho sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng phi thân đuổi theo.
Võ Tu Văn bị một trận xóc nảy làm tỉnh lại, phần gáy vẫn còn rất đau, khiến y lập tức nhớ tới chuyện phát sinh trước đó, chậm rãi ngồi dậy. Khóe miệng y cong lên thành nụ cười trào phúng, không ngời mình lại bị người khác đánh ôn mê bắt đi liên tục hai lần. Kỳ thật lần này bị mang đi một phần là do không có sự phòng bị trước, nhưng một phần nguyên nhân cũng là do nội lực của y còn chưa hoàn toàn khôi phục, đêm qua lại cùng Dương Quá hoan ái cả đêm, thể lực cũng tiêu hao rất nhiều, cho nên khi bị kình phong đánh úp lại phía sau liền không né kịp.
Chỉ là vừa cử động, thân thể mệt mỏi liền khiến cho y biến sắc, loại cảm giác này, chính là cảm giác nội lực biến mất mà y đã từng trải qua trước đây, sao bây giờ lại bị như thế nữa rồi? Tay phải đặt lên tay trái, kết quả càng làm cho sắc mặt y trở nên kém hơn, nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định mà ngồi xếp bằng điều tức, không có bất kỳ tác dụng nào, trong cơ thể vẫn trống rỗng, nội lực hôm qua vừa mới khôi phục lại lại biến mất vô tung.
“Văn nhi, con tỉnh rồi, bên trong tay nải có điểm tâm và nước, con đói thì ăn một chút đi. Con ráng chịu đựng một chút, đến tối là chúng ta có thể đến thành trấn kế tiếp rồi, đến lúc đó sẽ tìm khách điếm nghỉ ngơi.” Bên ngoài truyền đến âm thanh.
Võ Tu Văn tự nhiên nhận được giọng nói này của ai, nhìn thoáng qua thùng xe, quả nhiên nhìn thấy một cái túi vải, nói vậy bên trong chính là điểm tâm và nước rồi, y tựa vào thùng xe ngựa, thản nhiên nói: “Võ Tam Thông, ngươi muốn mang ta đi đâu?”
Võ Tu Văn trực tiếp kêu tên ông, trước đó y kêu Võ Tam Thông là cha cũng chỉ tránh gặp phải phiền toái mà thôi, nhưng hiện tại Võ Tam Thông lại làm như vậy với y, cũng đừng trách y không nể tình nữa.
Bên ngoài bỗng chốc trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng ‘lộc cộc’ do xe ngựa phát ra, một lúc sau, Võ Tam Thông mới khàn khàn lên tiếng, “Văn nhi, cha biết hiện tại con sẽ hận cha, nhưng cha làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho con, sau này con sẽ hiểu. Vì vậy, cho dù con có oán hận cha, cha cũng muốn mang con đi.”
Võ Tu Văn bật cười một tiếng, mở tấm rèm che cửa xe ngựa ra, gió lạnh mang theo mưa liền thổi vào, y ôm lấy đầu gối, nhìn bóng lưng bên ngoài, trầm lặng nói: “Võ Tam Thông, ngươi chắc chắn sẽ chết sớm hơn ta.”