Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 56




Võ Tu Văn đứng ở ngoài động, nhìn bốn phía xung quanh, cây cối dày đặc, ánh mặt trời chiếu xuống,  trước mắt hiện lên sáng ngời, làm cho tâm tình người ta không khỏi trở nên thoải mái. Điều này làm cho Võ Tu Văn cảm thấy lúc trước mình quyết định ở đây thật là sáng suốt, lúc ban đầu y có cân nhắc qua chỗ ở Cổ Mộ, nhưng ngẫm lại, Cổ Mộ là thuộc về Tiểu Long Nữ, lúc trước là do Tôn bà bà thỉnh cầu, Tiểu Long Nữ mới chịu đáp ứng cho mình và Dương Quá lưu lại, tuy rằng trong năm năm này, có lẽ Tiểu Long Nữ đã quen với sự hiện diện của hai người bọn họ ở đó. Nhưng Võ Tu Văn lại nghĩ tới quan hệ hiện tại của mình và Dương Quá, khó tránh sẽ không phát sinh thân mật, ở chỗ Tiểu Long Nữ sẽ có phần bất tiện.

Còn có Trịnh Việt kia, từ lúc vừa nhìn thấy hắn, Võ Tu Văn đã không muốn thân thiết với hắn quá nhiều, nếu sau này ở gần nhau trong một thời gian dài, khó tránh việc bị Trịnh Việt kia nhìn ra gì đó. Hơn nữa, hắn và Tiểu Long Nữ thoạt nhìn là có tình ý với nhau, mặc kệ hiện tại bọn họ như thế nào, mình và Dương Quá cũng không thể ở đó lâu dài.

Cho nên Võ Tu Văn liền nghĩ đến khu rừng của vị Thần Điêu này, rời khỏi Cổ Mộ cũng được hai năm rồi, có rất nhiều chuyện đã xảy ra, khiến cho Võ Tu Văn cảm thấy có chút mỏi mệt. Cho nên tạm thời nghỉ ngơi ở trong này cũng không tồi, khi nào cảm thấy buồn chán thì cùng Dương Quá ra ngoài đi dạo, cuộc sống nhàn nhã như vậy cũng không tệ.

Chờ đến lúc Dương Quá đi ra, Võ Tu Văn đã chọn xong chỗ dựng nhà, nghĩ rất nhanh nữa ở đây sẽ xuất hiện một căn nhà thuộc về y và Dương Quá, trong lòng không thể khống chế mà tràn ngập niềm vui sướng, đã nhiều năm trôi qua nhưng người đó vẫn luôn ở bên cạnh mình, đặc biệt là sau khi rời khỏi Cổ Mộ, những ngày ở Quách gia kia, tuy Quách Tĩnh không nói gì, nhưng Võ Tu Văn vẫn có thể cảm giác được ánh mắt đầy bất mãn và khiển trách của ông, y cũng hiểu rằng muốn Quách Tĩnh tiếp nhận chuyện này là điều rất khó khăn, cho nên cũng không trông mong nhiều. Nhưng luôn bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, trong lòng cũng không khỏi nặng nề. Mặc dù thời gian ở bên ngoài chỉ ngắn ngủi hơn hai năm, nhưng có rất nhiều chuyện đã xảy ra, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần của Võ Tu Văn đều mệt mỏi.

Lúc Dương Quá đi ra liền nhìn thấy Võ Tu Văn cao hứng nhìn về khoảng trống phía trước, trong lòng cũng mềm mại đi, trên mặt cũng hiện lên nụ cười cưng chìu, đi tới gần, từ phía sau ôm lấy người trong lòng, cảm nhận thân thể đối phương rất gầy yếu khiến cho Dương Quá khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian này luôn phải bôn ba ở bên ngoài, không được ăn ngon, cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ. Dương Quá âm thầm hạ quyết tâm phải dưỡng béo Văn nhi, như vậy sờ mới thích.

Ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người Văn nhi, lửa nóng từ hạ phúc của Dương Quá dâng lên, trong khoảng thời gian vừa qua do phải vội vàng xử lý chuyện ở thành Tương Dương, cho nên hai người đã lâu rồi chưa có thân mật, hiện chung quanh đều không có người, lại có thể nhàn nhã ôm người yêu vào trong lòng, Dương Quá cũng có chút rục rịch. Nhưng nghĩ đến phải lập tức dựng nhà, hơn nữa còn phải đi mua một ít vật dụng về, nếu không tối hôm nay hai người phải ngủ ở bên ngoài sơn dã này, cho nên Dương Quá chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng còn rất nhiều thời gian, không vội, không nên nóng vội…

Võ Tu Văn thả lỏng cơ thể tựa vào người Dương Quá, hiển nhiên không biết người phía sau đang bị dục hỏa công tâm. Y chỉ vào khoảng không phía trước nói: “Dương Quá, chúng ta dựng nhà ở đó đi, ngươi cảm thấy chỗ đó được không?” Chọn nơi này là bởi vì cách đó không xa có một dòng suối chảy qua, như vậy thuận tiện cho việc xách nước hơn.

Quay đầu nhìn người phía sau, lại bị Dương Quá nắm lấy cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mê người kia, sau một trận liếm láp, nhân cơ hội Võ Tu Văn mở miệng thở dốc liền chen lưỡi vào, tham lam mút lấy chất lỏng ngọt ngào bên trong, câu cái lưỡi mềm nhẵn của đối phương lên, cùng nhau vũ động.

Đại điêu tò mò nhìn hai người “ăn môi” nhau, trong đầu hiện lên nghi hoặc, rất đói bụng sao? Nó xoay người đi vào trong rừng, cảm thấy vẫn nên bắt con gì đó về, bằng không cái người đáng thương kia sẽ bị người ta ăn vào bụng mất, xem bộ dáng của người vừa theo mình vào động, giống như rất đói bụng vậy.

Động tác của Dương Quá dần trở nên kịch liệt, đầu lưỡi nóng ướt điên cuồng tiến công trong miệng của Võ Tu Văn, tay không ngừng vuốt ve phía sau lưng của Võ Tu Văn, một bàn tay khác trượt xuống, dừng lại ở cái mông viêu mềm mại kia mà vuốt ve. Võ Tu Văn bị động tác của hắn làm thân thể nóng lên, cả người xụi lơ, nếu không phải Dương Quá dùng tay giữ hông y lại, thân thể đã sớm té trên mặt đất.

Hai người triền miên hôn nhau, khi đại điêu quay trở lại, thấy hai người vẫn còn dính chặt vào nhau, cao giọng kêu một tiếng, đem vật gì đó ném xuống chân hai người, Dương Quá buông Võ Tu Văn ra, nhìn về phía đó, vật vừa được ném tới là một con báo con màu đen, cổ bị mổ thủng một lỗ rất to, vẫn đang chảy máu, thân thể báo con còn hơi run rẩy, xem ra còn chưa chết hẳn.

Đại điêu kêu một tiếng, cánh bên trái vỗ nhẹ, đem con báo xui xẻo kia đẩy tới trước mặt bọn họ. Võ Tu Văn hít sâu một hơi, nghi ngờ nói: “Dương Quá, hình như cái này là đại điêu muốn cho chúng ta.”

Dương Quá vòng tay ôm lấy hông y,  gật đầu với đại điêu: “Điêu huynh, đa tạ.”

Đại điêu gật gật đầu, kêu to vài tiếng, rồi xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong rừng. Dương Quá đỡ Võ Tu Văn ngồi xuống, nói: “Ta đi xử lý con báo, ngươi ở đây chờ một chút.”

Võ Tu Văn gật đầu, nhìn Dương Quá xoay người rời đi, ngón tay sờ sờ đôi môi sưng đỏ của mình, bị mút mạnh như thế, ngón tay sờ lên có cảm giác hơi đau, thân thể Võ Tu Văn cũng nổi lên một trận lửa nóng, mặt có chút hồng, cảm giác nơi nào đó ở phía sau có chút ngứa, không được tự nhiên xoay người.

Đứng dậy, liền thấy Dương Quá xách con báo đen đã được xử lý tốt đi về phía bên này, gương mặt tuấn tú cương nghị, dáng người thon dài, một thân hắc y càng tôn lên vẻ trầm ổn vốn có của hắn, tứ chi hữu lực, lúc di chuyển còn ẩn ẩn hiện lên đường cong của cơ bắp, khiến cho Võ Tu Văn nhớ lại sức mạnh và sức bật của người này, có chút không được tự nhiên nhìn sang nơi khác.

Dương Quá lấy da báo đen để sang một bên, cắt một ít thịt non mềm trên người báo con đặt trên một phiến lá sạch sẽ, đi về phía Võ Tu Văn, lo lắng sờ sờ gương mặt ửng đỏ của y, nói: “Sao vậy?”

Võ Tu Văn bị hơi thở nam tính của hắn phà vào người, khuôn mặt càng đỏ hơn, vội vàng lùi về sau một bước, lắc đầu nói: “Không, không có việc gì.”

Dương Quá nhíu mày, kéo người đang lui về sau kia lại, cúi đầu, đem trán mình chạm vào trán y, trừ bỏ nhiệt độ ở chỗ tiếp xúc có chút cao ra, những cái khác không có gì dị thường, Dương Quá cũng yên tâm không ít. Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Võ Tu Văn, hô hấp cũng có chút gấp rút, trong lòng Dương Quá khẽ động, liền sáp lại gần, quả nhiên phát hiện hô hấp của người này càng trở nên dồn dập. Ánh mắt Dương Quá tối lại, ngậm lấy vành tai trắng noãn của Võ Tu Văn, cảm thấy thân thể của Võ Tu Văn run lên, bàn tay đặt trên lưng Võ Tu Văn càng siết chặt, hạ phúc hai người dán sát vào nhau. Võ Tu Văn nhịn không được khẽ rên rỉ ra tiếng, hai tay vòng qua ôm lấy eo Dương Quá.

Dục vọng trong mắt Dương Quá càng lúc càng mãnh liệt, hạ thể càng dán sát Võ Tu Văn. Tay trái khẽ cong, bế Võ Tu Văn lên, đi vào trong rừng cây, hạ một nụ hôn sâu xuống.

Dương Quá thuần thục cởi quần áo Võ Tu Văn ra, đặt người nọ lên trên bãi cỏ, một thân thể nóng như lửa lập tức nhào lên, da thịt chạm vào nhau, hai người đều thoải mái thở ra, Dương Quá nhìn về phía dục vọng thanh tú đã đứng thẳng của Võ Tu Văn, không chút do dự ngậm vào trong miệng, mút lấy nó, bàn tay thỉnh thoảng xoa nắn hai tiểu cầu phía dưới. Khoái cảm mãnh liệt khiến Võ Tu Văn nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng, khóe mắt biến hồng, hơi nước cũng theo khóe mắt rơi xuống. Chỉ có thể dùng tay nắm lấy quần áo ở dưới thân, cả người xụi lơ, sau khi Dương Quá hút thật mạnh một cái, Võ Tu Văn chỉ cảm thấy bạch quang lóe lên trước mặt, đầu óc trống rỗng.

Mãi đến khi phía sau truyền đến cảm giác bị dị vật xâm nhập, Võ Tu Văn mới có chút tỉnh táo lại, vừa vặn đối diện với gương mặt của Dương Quá, khóe miệng hắn còn dính một ít chất lỏng màu trắng khả nghi, sắc mặt Võ Tu Văn đỏ bừng, nhìn hắn, Dương Quá không thèm để ý dùng lưỡi  liếm đi chất lỏng ở khoéo miệng, cúi đầu hôn xuống. Võ Tu Văn nếm được hương vị chát chát, biết đó là của mình, nhịn không được thở dốc, Dương Quá càn quấy ở trong miệng Võ Tu Văn, ngón tay phía dưới đã làm mềm dũng đạo phía sau. Từ khi hai người luyện tập song tu cho đến nay, mỗi khi Võ Tu Văn động tình, chỗ phía dưới liền mềm đi, bên trong cũng từ từ chảy ra chất lỏng, để cho Dương Quá dễ dàng tiến vào hơn.

Dương Quá đem chân Võ Tu Văn vòng qua eo của mình, vật cứng đã sưng tấy ở dưới thân đặt ở cửa huyệt phấn hồng kia, đầu tiên là chậm rãi ma sát lối vào, cảm giác ngứa ngáy khiến cho Võ Tu Văn không tự chủ mà ngọ ngoạy. Hai tay Dương Quá nắm lấy eo Võ Tu Văn, nhìn chằm chằm lối vào, rồi từ từ tiến vào, vào được một chút liền lui trở ra.

Võ Tu Văn bị hắn làm nửa vời như vậy, nhịn không được bắt lấy tay của hắn đang đặt ở trên lưng mình hô nhỏ: “Dương Quá…”

Nhìn ánh mắt sâu thẳm của Dương Quá, Võ Tu Văn nghiêng đầu qua một bên, cúi đầu nói: “Nhanh một chút…”

Khoé môi Dương Quá nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, dưới thân dùng sức, trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất, Võ Tu Văn kinh hãi hít sâu một hơi, còn chưa kịp thở ra, đã bị va chạm dưới thân kéo đi lực chú ý. Đầu óc không thể suy nghĩ được gì, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Dương Quá đang đặt ở trên lưng mình, không ngừng rên rỉ, đắm chìm ở bên trong khoái cảm mà Dương Quá đem tới, theo mỗi động tác ra vào của hắn, là từng đợt từng đợt khoái cảm không ngừng vọt tới, cho đến cuối cùng, liền mất đi ý thức…

Lúc Võ Tu Văn tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở trên một chiếc đệm êm ái, còn có một tấm chăn mềm mại, mùi hương tươi mát thoang thoảng, cảm giác thực thoải mái. Trên đầu không còn mấy tán cây cối cao lớn nữa, mà thay vào đó là tấm ván gỗ nhẵn bóng, quay đầu nhìn lại, rất dễ nhận ra đây là một cái nhà nhỏ bằng gỗ, trong phòng còn có một bàn và hai cái ghế bằng gỗ mới tinh.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã gần tối, Võ Tu Văn động động thân thể, không nhịn được phải cúi đầu rên một tiếng, tứ chi đau nhức, đặc biệt là chỗ thắt lưng, cảm giác thấy chỗ phía sau kia giống như bị kéo căng ra vậy, khiến cho mặt Võ Tu Văn đỏ bừng. Đã lâu không có làm, xem ra Dương Quá nghẹn đến sắp điên rồi, y chỉ nhớ Dương Quá cứ ma sát ra ra vào vào, vất vả lắm mới làm cho vật kia mềm xuống, y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vật kia ở trong thân thể liền phát sinh biến hóa khiến cho Võ Tu Văn biết y vui mừng hơi sớm rồi. Sau đó lại là một vòng vận động kịch liệt mới, cuối cùng, Võ Tu Văn chịu không nổi phải cầu xin tha thứ, Dương Quá hơi tạm dừng một chút, rồi dùng sức ôm y vào lòng, càng tiến sâu vào thân thể y, vùi đầu vào cổ y hung hăng mút lấy da thịt ở đó, Võ Tu Văn chỉ có thể ngẩng đầu thở hổn hển. Tim đập quá nhanh, khiến y gần như bị khoái cảm tra tấn đến sắp tắt thở, chỉ có thể ôm chặt người trước mặt.

Nghiêng người sang một bên, dùng cánh tay yếu ớt chống xuống giường nâng người dậy, trên người là áo lót màu trắng mới tinh, cảm giác khô mát khiến cho Võ Tu Văn biết thân thể mình đã được tắm rửa qua, trong nháy mắt ngồi xuống kia, Võ Tu Văn liền nhíu nhíu mày, chỗ phía dưới ẩn ẩn có chút đau. Há miệng thở dốc định gọi Dương Quá vào, y mới phát hiện yết hầu của mình đã khô khốc, chắc là do lúc nãy rên rỉ quá nhiều, đành khàn khàn hô nhỏ: “Dương Quá.”

Không bao lâu sau, Dương Quá liền từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Võ Tu Văn đã dậy, vội vàng đi tới ôm lấy Võ Tu Văn, nói: “Sao vậy? Nghỉ ngơi nhiều một chút, để ta đem bữa tối vào.”

“Nước.” Võ Tu Văn khàn khàn thấp giọng nói.

Dương Quá đặt Võ Tu Văn ở trên giường, chèn thêm tấm chăn đệm ở phía sau cho Võ Tu Văn tựa lên, rót chén nước từ ấm trà trên bàn, đưa cho y. Võ Tu Văn từ từ uống vài ngụm, cảm giác hỏa thiêu trong cổ họng giảm đi rất nhiều. Nhưng cả người bủn rủn khiến y thấy khó chịu, dạ dày cũng truyền đến cảm giác đói bụng, tựa vào trên người Dương Quá, y nói: “Ta đói bụng.”

“Ừ, để ta đem thức ăn vào, ngươi đừng nhúc nhích.” Dương Quá vuốt mái tóc dài mềm mại của Võ Tu Văn, ôn nhu nói.

Dương Quá nhanh chóng bưng một cái chén tiến vào, bên trong là cháo trắng, bên trên có ít rau xanh và thịt băm, còn bốc hơi nóng, thoạt nhìn còn rất nóng, Dương Quá cẩn thận thổi một muỗng, đưa tới bên miệng Võ Tu Văn. Võ Tu Văn sửng sốt một chút, sau đó hé miệng, hương vị thực ngon, Võ Tu Văn đoán thịt này là thịt của báo con kia, rất mềm, không giống thịt heo bình thường, hơn nữa còn có rau xanh, hương vị rất ngon.

Cháo nóng vừa tiến vào dạ dày, Võ Tu Văn liền cảm thấy cả người thư thái hơn rất nhiều, rất nhanh liền ăn hết chén cháo kia. Dương Quá sáp đến gần, hôn một cái lên đôi môi ướt át của Võ Tu Văn, đỡ y nằm xuống, nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta ra ngoài một chút liền trở về.”

Võ Tu Văn nhìn hắn đi ra ngoài, nhắm mắt lại, thân thể mệt mỏi khiến cho y ngủ không thoải mái lắm, trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy chăn bị xốc lên một góc nhỏ, một thân thể quen thuộc nhích lại gần mình. Võ Tu Văn theo thói quen dựa vào trong lòng người nọ, mặt dán tại trên lồng ngực hắn, động tác này động đến hạ thân của y, khiến Võ Tu Văn khó chịu rên một tiếng, lông mày không tự chủ nhăn lại.

Dương Quá ôm lấy người trong lòng, dùng tay vuốt ve lên lưng và đùi của y, nhìn mày Võ Tu Văn giãn ra, mới nhẹ nhàng hôn một chút, động tác trên tay vẫn không ngừng, cho đến khi hô hấp của Võ Tu Văn trở nên vững vàng, mới đem người ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại ngủ.