Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 53




Lý Mạc Sầu mỉm cười nói: “Có việc nên mới đến…” Sau đó phất trần trong tay vung lên, đánh về phía Hoàng Dung, vốn tưởng rằng sau khi sinh, Hoàng Dung sẽ suy yếu, có thể dễ dàng lấy đầu bà, nhưng không ngờ thân mình Hoàng Dung lại lóe lên, lách người tránh thoát đòn tập kích kia của ả, thuận thế cầm lấy thanh kiếm bên giường đánh trả lại, tuy tình thế rất nguy hiểm, nhưng Hoàng Dung vẫn giữ nụ cười thong dong trên mặt, chẳng qua là mồ hôi đổ như mưa trên trán đã làm cho người ta biết hiện bà đang rất suy yếu.

Lý Mạc Sầu lạnh lùng cười, ả còn muốn nói điều gì đó nhưng cửa lại bị mở ra. Dẫn đầu đi vào là Quách Phù, nhìn thấy Lý Mạc Sầu, Quách Phù liền thay đổi sắc mặt, lớn tiếng hô lớn: “Người đâu, mau tới, có kẻ địch.”

Lý Mạc Sầu thầm rủa một tiếng, hiện tại trong thành Tương Dương có rất nhiều cao thủ, một khi những người đó đến, đừng nói mình có thể giết Quách Tĩnh, có thể chạy thoát hay không cũng là một vấn đề, mặc dù hiện tại Hoàng Dung có chút hư nhược, nhưng cũng không phải là không có chút sức phản kháng. Tại thời khắc khẩn trương này, hai đứa trẻ được bọc trong chăn gấm bỗng nhiên khóc lên, nét mặt Hoàng Dung liền biến đổi, còn Lý Mạc Sầu thì hai mắt tỏa sáng, trong ánh mắt kinh hãi của Hoàng Dung, đoạt lấy hai tiểu hài tử trong tay bà đỡ, cười duyên một cái rồi lao ra ngoài cửa.

“Buông đệ đệ và muội muội của ta xuống.” Quách Phù cầm kiếm đứng chắn ở cửa, tức giận nói.

Lý Mạc Sầu khinh thường cười một tiếng, “Bằng một mình ngươi mà muốn ngăn cản ta?” Phất trần trong tay nhẹ nhàng đong đưa, tấn công Quách Phù, Quách Phù bị trúng đón, ngả về phía sau, té ở trên sân, Lý Mạc Sầu cười ha ha rời đi.

*****

“Cốc chủ, tuy ta không thể đem đầu Quách Tĩnh và Hoàng Dung về, nhưng có hai hài tử này trong tay, sợ gì hai vợ chồng Hoàng Dung không tìm đến, đến lúc đó cốc chủ có thể tự mình ra tay rồi, mong cốc chủ giữ lời, đem một nửa giải dược còn lại cho ta.” Lý Mạc Sầu đè nén tức giận trong lòng nói.

“Vậy sao?” Cừu Thiên Xích lạnh lùng hừ một tiếng.

Võ Tu Văn âm thầm đề cao cảnh giác, liền bị Dương Quá kéo khỏi nơi đang đứng, chỗ bọn họ vừa đứng đã bị đánh bay, nhìn kỹ lại, sẽ thấy còn có một hạt táo nằm trên mặt đất. Võ Tu Văn hoảng sợ trong lòng, công lực của Cừu Thiên Xích này sao lại lợi hại như vậy?

“Ai đó?” Âm thanh khàn khàn của Cừu Thiên Xích vang lên.

Võ Tu Văn và Dương Quá cũng không có ý né tránh, liền bước ra, nhưng vẫn duy trì cảnh giác. Cừu Thiên Xích nhìn chằm chằm hai người, khàn khàn nói: “Không biết hai vị là người phương nào? Đến Tuyệt Tình Cốc của ta có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn đem hai hài tử mà Lý đạo trưởng đã đem đi quay trở về mà thôi.” Nói xong, Võ Tu Văn phóng về phía Hồng Lăng Ba, đồng thời, Dương Quá cũng ngăn được đòn công kích của Lý Mạc Sầu. Hồng Lăng Ba ôm hai hài tử trên tay, nhìn thấy Võ Tu Văn xông lại, sợ hãi lui nhanh về phía sau. Võ Tu Văn nhanh chân di chuyển tới trước mặt rồi điểm huyệt đạo nàng ta, Hồng Lăng Ba đứng đó, trừng mắt nhìn Võ Tu Văn, Võ Tu Văn cảm thấy có lỗi cười cười, mỗi tay ôm lấy một đứa bé. Phía sau vang lên gió tiếng, Võ Tu Văn theo phản xạ tránh qua một bên. Một tiếng ‘bộp’ vang lên, Võ Tu Văn nhìn lại, chỉ thấy ở chính giữa trán Hồng Lăng Ba xuất hiện một hạt táo, máu tươi chậm rãi trào ra, Hồng Lăng Ba trợn to đôi mắt vô thần nhìn lên trên nóc nhà.

Võ Tu Văn im lặng nghĩ, lần này là do mình đã hại chết Hồng Lăng Ba sao? Rồi y nhìn về phía Cừu Thiên Xích đang ngồi, lão thái bà, xem ngươi có bao nhiêu hạt táo để phun!?

“Lý đạo trưởng, đơn giản là ngươi chỉ cần giải dược mà thôi, tại sao chúng ta không hợp sức lại để bắt lão thái bà kia, đến lúc đó, còn sợ không bắt bà ta giao ra giải dược?” Võ Tu Văn  thản nhiên nói, nhìn về phía Lý Mạc Sầu đang đứng ở nơi đó. Còn Dương Quá thì đã sớm đứng ở cạnh y sau khi y đoạt được hai đứa nhỏ.

“Trừ phi ngươi giúp ta làm việc, bằng không, cho dù chết ta cũng không đem giải dược giao ra cho ngươi.” Cừu Thiên Xích cười lạnh nhìn Lý Mạc Sầu.

“Lý đạo trưởng, vừa rồi khi ngươi đem hai hài tử này đến đây, trong ánh mắt của lão thái bà kia cũng đã hiện lên ý muốn đổi ý. Ta nghĩ cho dù ngươi có thật sự đem được đầu Hoàng Dung và Quách Tĩnh về, bà ta cũng sẽ không đem giải dược đưa cho ngươi. Về lời nói vừa rồi của lão thái bà này, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa, ngươi và Quách Tĩnh, Hoàng Dung vốn không có thù oán, cần gì phải nghe lời lão thái bà này mà kết thâm cừu đại hận với bọn họ?” Võ Tu Văn khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói, xong nhìn về phía Cừu Thiên Xích cười lạnh, thản nhiên mở miệng nói: “Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng nữ nhi của ngươi thì sao? Nếu ngươi không giao giải dược ra, ta liền cho ngươi tận mắt chứng kiến nàng ta nhận mọi tra tấn tàn khốc nhất, đến lúc đó, xem ngươi có đành lòng hay không? Có thể ngươi không biết, vị Lý đạo trưởng này còn được giang hồ xưng tụng là Xích Luyện Tiên Tử, tâm ngoan thủ lạt, biện pháp tra tấn người tất nhiên có rất nhiều, có rất nhiều cách để cho con gái của ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!”

Sắc mặt Cừu Thiên Xích trở nên xanh mét, tướng mạo vốn khó coi nay lại càng dữ tợn khủng bố hơn. Công Tôn Lục Ngạc đứng bên cạnh cúi đầu, thân mình khẽ run rẩy, Võ Tu Văn đưa một đứa nhỏ trong tay cho Dương Quá, vừa rồi y đã tranh thủ xem xét hai hài tử, chúng chỉ đang ngủ, hoàn hảo không có bệnh gì. Bất quá, vẫn nên mau chóng giải quyết vấn đề ở đây để còn trở về, đem con giao cho Quách bá bá.

Thần sắc trên mặt Lý Mạc Sầu biến ảo vô cùng, lại nhìn về phía Hồng Lăng Ba đã té trên mặt đất, rồi nhìn về phía Cừu Thiên Xích phía trên, nói: “Đem giải dược giao cho ta.”

“Ngươi đoạt lại hai tiểu hài tử kia cho ta, ta liền cho ngươi giải dược.” Cừu Thiên Xích dùng âm thanh khàn khàn nói.

“Ta đã mang người tới cho ngươi, còn người bị cướp mất ở trong cốc của ngươi không phải là trách nhiệm của ta, huống chi, ngươi còn giết chết đệ tử của ta.” Lý Mạc Sầu lạnh lùng nói.

Cừu Thiên Xích phát ra tiếng cười khàn khàn, “Xem ra ngươi chưa nghĩ kỹ, nếu ta không đưa cho ngươi thì sao?”

Ánh mắt Lý Mạc Sầu trở nên rét lạnh, ả vốn cũng không phải là người tốt lành gì, từ lúc đi vào Tuyệt Tình Cốc đã bị nhiều khuất nhục, đầu tiên là bị Công Tôn Chỉ đùa giỡn, rồi trúng độc tình hoa, cuối cùng còn bị Cừu Thiên Xích uy hiếp phải đi giết Hoàng Dung và Quách Tĩnh, lửa giận đã sớm bùng phát trong lòng. Ả, Xích Luyện Tiên Tử, danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, ai dám đối đãi với ả như thế?! Hơn nữa, Hồng Lăng Ba đã chết, mặc dù đối với người đệ tử này không có cảm tình gì nhiều, nhưng nàng ta vẫn là đệ tử của mình, cứ như vậy mà bị giết chết ở trước mặt của mình, trong lòng Lý Mạc Sầu há có thể không tức giận?

Thân ảnh Lý Mạc Sầu chợt lóe, ả áp sát Cừu Thiên Xích, Cừu Thiên Xích khẽ nhếch môi, một hạt táo mang theo lực đạo mạnh mẽ bắn ra, Lý Mạc Sầu không trực tiếp đỡ đòn, mà chỉ lắc mình sang một bên để tránh, hạt táo kia bay thẳng đến cây cột trên đại sảnh, cắm vào trên đó, cây cột kia ‘rắc rắc’ mấy tiếng, liền ầm ầm ngã xuống đất, tro bụi bay mịt mù.

Cừu Thiên Xích hành động bất tiện, chỉ có thể dùng hạt táo công kích, lúc trước ở trong mật thất dưới lòng đất, Lý Mạc Sầu đã bị trúng tình độc, cả người đau đớn vô cùng nên dùng hơn phân nửa công lực vận khí bảo vệ thân thể, tự nhiên không phải là đối thủ của Cừu Thiên Xích. Hiện tại ả đã được nửa phần giải dược, mặc dù chưa giải hết tình độc, nhưng đau đớn đã giảm đi rất nhiều, cộng thêm việc Cừu Thiên Xích không tuân thủ giao ước, đệ tử lại chết thảm trước mặt, cơn tức giận trong lòng càng dâng cao, sau khi né hạt táo của Cừu Thiên Xích, rất nhanh ả đã tiếp cận được Cừu Thiên Xích, phất trần vung lên, cả người Cừu Thiên Xích bay ra khỏi ghế, đập mạnh lên cây cột trong đại sảnh, máu tươi chảy ra, càng làm mặt bà ta thêm dữ tợn. Chính là tay chân bà ta vô lực, chỉ có thể té trên mặt đất, Công Tôn Lục Ngạc kinh hô một tiếng, chạy đến bên cạnh Cừu Thiên Xích.

Lý Mạc Sầu hừ lạnh một tiếng, xoay nhẹ phất trần, kéo Công Tôn Lục Ngạc trở về, túm tóc nàng ta, thản nhiên đi đến trước mặt Cừu Thiên Xích, lạnh lùng nhìn Cừu Thiên Xích với ánh mắt ác độc, nói: “Giải dược đâu?”

Cừu Thiên Xích không lên tiếng, Lý Mạc Sầu liền dùng sức, khiến đầu Công Tôn Lục Ngạc ngửa ra sau, đau đến nổi chảy cả nước mắt, nhưng nàng ta vẫn cắn chặt môi, không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào. Lý Mạc Sầu dùng chuôi phất trần nâng cằm Công Tôn Lục Ngạc, tiếc nuối nói: “Con gái của cốc chủ đây thật là xinh đẹp, nếu ta ra tay phá hủy vẻ đẹp này, cốc chủ sẽ cảm thấy như thế nào?”

Cừu Thiên Xích nói: “Ngươi dám?”

Lý Mạc Sầu cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, hung hăng đánh vào trên mặt Công Tôn Lục Ngạc, khiến cho khuôn mặt Tôn Lục Ngạc sưng đỏ lên, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.

Võ Tu Văn và Dương Quá nãy giờ vẫn luôn ở bên cạnh quan sát động tĩnh, đến lúc này, khi Võ Tu Văn nhìn mặt Công Tôn Lục Ngạc sưng đỏ lên, trong lòng liền xuất hiện chút áy náy, dù nói thế nào đi nữa, cô bé này cũng là người vô tội, hiện tại bởi vì mấy lời nói của mình mà phải chịu khổ sở như vậy. Võ Tu Văn ôm đứa nhỏ, đi về phía trước, chống lại ánh mắt điên cuồng của Cừu Thiên Xích, nói: “Cốc chủ, nếu ngươi không muốn con gái của mình tiếp tục đau đớn, thì ngươi nên giao giải dược ra đi.”

Cừu Thiên Xích hung hăng nhìn chằm chằm Võ Tu Văn trong chốc lát, liền phát ra tiếng cười chói tai, “Tốt, ngay bây giờ, nếu ngươi giết chết hai hài tử kia, ta sẽ nói cho ngươi biết giải dược ở nơi nào.”

Sắc mặt Võ Tu Văn trầm xuống, lão thái bà này đã hoàn toàn hết thuốc chữa, nhìn về phía Công Tôn Lục Ngạc trong tay Lý Mạc Sầu đang yên lặng rơi lệ, y thở dài nói: “Công Tôn cô nương, ngươi có biết giải dược ở nơi nào không? Nếu ngươi giao ra đây, ta cam đoan hai mẹ con ngươi sẽ không có việc gì.”

Thân mình Công Tôn Lục Ngạc khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, môi khẽ nhúc nhích, như muốn nói gì đó, Cừu Thiên Xích liền hét lớn một tiếng, “Ngạc nhi, không được nói!”

Lông mi Lý Mạc Sầu dựng lên, một cước đá bay Cừu Thiên Xích, bà ta bị đập mạnh vào trên tường mà phun ra một ngụm máu tươi. Công Tôn Lục Ngạc kinh hô một tiếng, kêu lên: “Nương!” Lại nhìn về phía Lý Mạc Sầu, cầu khẩn nói: “Ta sẽ nói cho các ngươi biết, xin các ngươi đừng làm thương tổn mẹ ta.”

Lý Mạc Sầu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, tàn nhẫn nói: “Tốt nhất là ngươi đừng gạt ta, nhanh đi đem đưa giải dược ra đây.” Ả buông lỏng tay, Công Tôn Lục Ngạc liền ngã nhào trên đất trên. Công Tôn Lục Ngạc run rẩy bò đứng dậy, đi ra cửa, không bao lâu liền trở lại, trong tay cầm một cái bình bạch ngọc. Lý Mạc Sầu đoạt lấy, đổ ra nhìn, trên mặt nhịn không được vui mừng, khẩn cấp nhét vào trong miệng. Mà Công Tôn Lục Ngạc đã sớm chạy tới bên người Cừu Thiên Xích, cẩn thận nâng bà dậy, rồi đỡ bà ngồi lên ghế, lau đi vết máu trên mặt bà, ôm mẫu thân mình khóc. Cừu Thiên Xích thì luôn cười lạnh nhìn Lý Mạc Sầu, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Trên mặt Lý Mạc Sầu hiện lên vẻ tươi cười, nhìn mẹ con Cừu Thiên Xích bên kia, cười lạnh một tiếng, liền đi đến bên đó. Võ Tu Văn tiến lên ngăn Lý Mạc Sầu lại, nói: “Lý đạo trưởng, vừa rồi ta đã nói qua, nếu Công Tôn cô nương đã giao giải dược ra, chúng ta sẽ bỏ qua cho mẹ con nàng, mong Lý đạo trưởng không khiến ta khó xử.”

Lý Mạc Sầu nhìn Võ Tu Văn, cười lạnh nói: “Đó là do ngươi đáp ứng, ta không có nói mình đồng ý.”

Võ Tu Văn chỉ thản nhiên đứng ở đó, không trả lời, dưới chân cũng không có di động. Lý Mạc Sầu nhìn chằm chằm Võ Tu Văn trong chốc lát, mới hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên, phi thân ra ngoài.