Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 50




Cửa bị đẩy ra, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Hoàng Dung đang mang thai tiến vào, Quách Phù ở bên cạnh dìu bà, nhìn thấy mọi người đều có mặt, trên mặt Hoàng Dung lộ ra tươi cười, có vài gia đinh đi theo phía sau, trong tay đều bưng một cái mâm. Quách Tĩnh bước lên phía trước đỡ lấy Hoàng Dung, để bà ngồi ở bên cạnh bàn, những gia đinh kia nhanh chóng đặt mâm lên bàn rồi đi ra ngoài.

“Đều ngồi xuống đi.” Hoàng Dung mỉm cười vẫy mọi người.

Đợi mọi người ngồi xuống, Hoàng Dung nhìn sắc mặt hồng nhuận của Võ Tu Văn, gật đầu, trên mặt đều là vui mừng. Võ Tu Văn nhìn thoáng qua bụng Hoàng Dung, cười hỏi: “Quách bá mẫu, có phải sắp sinh rồi không?”

Hoàng Dung cười cười, rồi sờ sờ bụng của mình, từ ái gật đầu, “Ừ, sắp rồi.”

Mọi người vừa ăn vừa nói, sau khi ăn xong, Hoàng Dung hiện lên vẻ mặt mệt mỏi, Quách Tĩnh dìu bà đứng lên, lo lắng nói: “Dung nhi, muội về nghỉ ngơi trước đi.” Lại hướng về phía Quách Phù nói: “Phù nhi, đỡ mẹ con về nghỉ ngơi đi.”

Hoàng Dung còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bỗng bên ngoài truyền đến tiếng trống trận vang dội, đồng thời một sĩ binh từ ngoài xông vô, hướng Quách Tĩnh cúi người, sắc mặt lo lắng nói: “Quách đại hiệp, người Mông Cổ lại công thành.”

Sắc mặt Quách Tĩnh ngưng trọng, liền đi ra ngoài, ba người Võ Đôn Nho cũng theo sau. Đi tới tường thành, trong lòng Võ Tu Văn liền trầm xuống, ngoài thành cư nhiên là dân chạy nạn, phía sau là binh lính Mông Cổ. Loại tình huống này rất thường thấy ở trong chiến tranh, tuy tàn nhẫn, nhưng đúng là một nan đề khó có thể lựa chọn. Lúc này, ngoài thành vang lên tiếng khóc lớn gọi nhỏ, loạn xạ cả lên.

Dân chúng ở đằng trước, kẻ địch ở phía sau, nếu mở cửa thành, kẻ địch chắc chắn sẽ đuổi kịp, đến lúc đó nơi đây nhất thời sẽ lâm vào thế hạ phong. Còn nếu không cho dân chúng tiến vào, kẻ địch chắc chắn sẽ ra tay tàn sát dân chúng, làm dao động quân tâm. Bất kể lựa chọn cái nào, đúng là nhất cử lưỡng tiện, lại thu được hiệu quả lớn, hơn nữa, sẽ không có kế sách nào có thể phá giải nan đề này.

Phía dưới, quân Mông Cổ đuổi theo, lùa dân chúng tiến lên phía trước, càng ngày càng gần, đã đến gần cổng thành, Tương Dương An phủ sứ Lữ Văn Đức thấy thế hạ lệnh bắn tên, nhất thời làm phía dưới càng vang lên tiếng kêu la thảm thiết, dân chúng đều ngã nhào trên mặt đất, nếu có người quay đầu lại, quân Mông Cổ lập tức chém đầu. Võ Tu Văn không đành lòng nhìn, lúc này Quách Tĩnh kêu to: “Đừng bắn nữa.”

Uy tín của Quách Tĩnh ở trong quân rất cao, binh lính từ từ buông tên xuống, Quách Tĩnh hô: “Các huynh đệ Cái Bang và các vị võ lâm bằng hữu, mọi người xin hãy theo ta!” Rồi dẫn đầu đi xuống phía dưới, phía sau là nhóm võ lâm cao thủ, xông ra ngoài theo cửa tây.

Những người này đều là võ lâm cao thủ, cho nên khi đối mặt với quân Mông Cổ, tự nhiên không có sợ hãi, rất nhanh tứ phía đều bị quân Mông Cổ vây quanh, quân Mông Cổ uy mãnh vạm vỡ, tuy mọi người đều có võ nghệ, nhưng anh hùng vẫn không thể địch nổi nhiều người, trong lúc nhất thời đều rơi vào vòng vây của địch. Võ Tu Văn nhìn thấy thế liền lo lắng, Võ Đôn Nho bên cạnh cũng lo lắng không kém, trong lòng Võ Tu Văn vừa động, đối với Võ Đôn Nho nói: “Ca, dây thừng.”

Phía dưới, đám người Quách Tĩnh đã bắt đầu áp sát cửa thành, Quách Tĩnh bọc hậu, đợi tất cả mọi người đã vào cửa thành, tinh binh Mông Cổ đã vây quanh Quách Tĩnh, Võ Đôn Nho lấy sợi dây thừng ra, đem dây thừng thả xuống, kêu to: “Sư phụ, mau bắt lấy!”

Quách Tĩnh đâm chết một tên lính Mông Cổ, tung người nhảy lên, nắm lấy sợi dây thừng, Võ Đôn Nho ra sức kéo, Quách Tĩnh được nhấc bổng lên. Quân Mông Cổ bên kia hét lớn: “Bắn tên!” Thoáng một cái, tên như mưa được bắn tới, Quách Tĩnh tay phải giữ dây, tay trái vung áo choàng, ngăn toàn bộ tên bắn tới. Võ Đôn Nho càng kéo càng thu hẹp độ cao, mắt thấy sắp đến tường thành, quân Mông Cổ bên kia lại đột nhiên xuất hiện một hòa thượng cao gầy, mặc áo cà sa màu vàng, chính là Kim Luân Pháp Vương.

Lập tức, một mũi tên bắn về phía giữa dây, đằng sau là hai mũi tên khác, một cái bắn về phía Võ Đôn Nho, còn cái kia bắn về phía Quách Tĩnh. Võ Tu Văn tùy tiện cầm một thanh trường mâu từ trong tay binh lính phía sau, phóng về phía mũi tên đang bắn về phía dây thừng kia, ‘keng’ một tiếng, mũi tên khựng lại một chút, rồi bay chệch sang hướng khác, bay tới chỗ tường thành, còn hai mũi tên theo sát phía sau, bên Quách Tĩnh tự nhiên không cần phải lo lắng, nhưng còn Võ Đôn Nho, lấy công lực của Võ Đôn Nho mà nói chắc chắn không ngăn được, trên tường thành đều là người, nếu tránh đi, chắc chắn sẽ bắn trúng những người khác, lấy cách làm người của Võ Đôn Nho mà nói, nhất định sẽ không làm như vậy. Võ Tu Văn hiểu rõ trong lòng, đứng ở bên người đại ca mình, rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng lực chém mũi tên kia, tay kia nắm lấy tay Dương Quá bên cạnh, hai người hợp lực mới chặt rớt mũi tên đang bay đến kia.

Cứ như vậy, Quách Tĩnh đã nhảy lên tường thành, gật đầu với ba người, “Làm tốt lắm!” Rồi cầm lấy cung tên từ binh lính bên cạnh, giương cung, ‘xuy xuy’, liên tục ba mũi tên được bắn ra, bay về phía Kim Luân Pháp Vương. Một mũi bay tới chỗ Kim Luân Pháp Vương, một mũi bắn gãy cung của Kim Luân Pháp Vương, còn một mũi khác thì bắn rớt quân kỳ của quân Mông Cổ. Nhất thời, trên tường thành vang lên tiếng hoan hô khắp bốn phía, quân Mông Cổ dần dần thối lui.

Võ Đôn Nho cũng rất cao hứng, nhưng thấy Quách Tĩnh thở dài một hơi, khó hiểu hỏi: “Sư phụ, sao vậy?”

Quách Tĩnh chỉ quân Mông Cổ, “Các con xem, quân Mông Cổ đi đứng nghiêm túc, chỉnh tề, phía trước không hoảng, phía sau không loạn, làm sao giống quân Tống chúng ta được?”

Võ Đôn Nho liền nhìn sang, thấy quả nhiên là thế, Võ Tu Văn nói: “Quách bá bá, tiểu chất có chuyện muốn nói, không biết có nên nói hay không.”

“Cứ nói đi.”

“Quách bá bá cũng đã nói, quân Tống chúng ta so ra yếu kém hơn quân Mông Cổ rất nhiều. Kỳ thật, nói đúng ra là, Tống Triều hủ bại, quan binh vô dụng, trung lương hàm oan, gian thần lộng hành, chỉ dựa vào một số ít nhân sĩ võ lâm căn bản là thủ không được Trung Nguyên, chỉ là lùi ngày diệt vong lại mà thôi. Từ xưa đến nay, triều đình luôn thay đổi, việc thay đổi triều đại là chuyện không thể chống lại. Quách bá bá cần gì phải làm chuyện vô ích như vậy? Tội gì vì hôn quân nịnh thần mà bán mạng chứ?”

Sắc mặt Quách Tĩnh xanh mét nói: “Về sau đừng nói những lời như thế, người tập võ lấy việc bảo vệ quốc gia làm bổn phận. Là quân Mông Cổ tàn sát dân chúng Đại Tống chúng ta, ta không phải vì hôn quân mà bán mạng, ta bảo vệ chính là dân chúng tay không tấc sắt.” Nói xong, liền dẫn đầu đi xuống thành.

“Ca, nếu như đến cuối cùng, Tương Dương căn bản vẫn không trụ được, huynh vẫn muốn theo Quách bá bá cùng chết để tử thủ sao?” Võ Tu Văn nhìn Võ Đôn Nho bên cạnh hỏi.

“Văn nhi, sư phụ từng nói qua ‘Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ’ (hết lòng tận tụy, đến chết mới thôi), có thể thủ nhất thời thì cứ thủ nhất thời đi.” Võ Đôn Nho thở dài một hơi, vuốt đầu Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn nhìn thần sắc kiên định của Võ Đôn Nho, biết tạm thời không thể khuyên bảo hắn rời Tương Dương được rồi, tuy trong lòng lo lắng, nhưng may là cách ngày Tương Dương bị công phá còn mười mấy năm, chỉ có thể từ từ mà tính.

Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau người Mông Cổ vẫn công thành, nhưng lần này lại do Kim Luân Pháp Vương dẫn theo mấy đại cao thủ ở dưới thành khiêu chiến, “Quách Tĩnh, còn không mau ra nghênh chiến.”

Võ Tu Văn và Dương Quá đứng ở cạnh Võ Đôn Nho, nhìn xuống bên dưới, hiển nhiên nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương và mấy người từng gặp qua lúc trước, chắc là đám người Ni Ma Tinh trong nguyên tác.

“Ca, Quách bá bá đâu?” Võ Tu Văn nghi hoặc hỏi Võ Đôn Nho bên cạnh, bình thường lúc này Quách Tĩnh hẳn phải ở trên tường thành mới đúng.

“Ta đi xem thử.” Võ Đôn Nho đi vào trong, Võ Tu Văn và Dương Quá cũng đi theo ở phía sau.

Mới vừa đi tới bên ngoài phòng Quách Tĩnh, liền nghe tiếng Hoàng Dung rên rỉ, trong lòng ba người cả kinh, phóng nhanh cước bộ, đi tới cửa liền nghe âm thanh lo lắng của Quách Tĩnh bên trong, “Dung nhi, muội sao rồi? Thím Trương, thế nào rồi?”

“Tĩnh… ca ca, huynh… mau đi đi, bên ngoài… cần huynh.” Hoàng Dung thở hổn hển nói, trong âm thanh tràn đầy thống khổ.

“Dung nhi, muội thống khổ như vậy, sao huynh có thể rời đi?”

“Tĩnh… ca ca, Tương… Dương thành… quan trọng hơn, huynh… mau đi đi!”

Ba người khiếp sợ trong lòng, trong phòng cũng là một mảnh im lặng, chỉ có tiếng thở dốc của Hoàng Dung, cửa bị mở ra, Quách Tĩnh đi ra, nhìn thấy ba người, sắc mặt trầm xuống, “Đi thôi.” Ba người Võ Đôn Nho nhìn thoáng qua trong phòng, cũng nhanh chóng đi theo Quách Tĩnh ra ngoài.

“Xưng danh đi!” Quách Tĩnh điều chỉnh sắc mặt, hô lên với phía dưới.

“Doãn Khắc Tây.” Người này cầm trong tay một cái roi dài màu vàng, cổ mang minh châu, trên cổ tay là vòng ngọc, phục trang rất đẹp.

“Tiêu Tương Tử.” Bộ dáng người này rất tang thương, trong tay cầm một cái côn lớn, dáng người cao gầy, mặt không có chút máu, hình dạng như cương thi.

“Ni Ma Tinh.” Người này cầm trong tay một cái roi hình linh xà đúc bằng sắt, dáng người cực thấp lại cực đen.

“Mã Quang Tá.” Người này cầm trong tay một cây côn đồng, vừa thô vừa dài, thân cao tám thước, tay chân thô to, hai mắt đờ đẫn.

“Quách Tĩnh, ta thì không cần giới thiệu rồi, mau xuống đây, chúng ta đánh một trận đi. Nếu các ngươi thua phải rời khỏi Tương Dương thành, nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ tự động rút khỏi đây. Thế nào?” Kim Luân Pháp Vương lớn tiếng nói.

“Lời này là thật sao?” Quách Tĩnh mừng rỡ.

“Thật.” Kim Luân Pháp Vương mỉm cười gật đầu.

“Kia…” Quách Tĩnh mừng rỡ định đáp ứng, nhưng Võ Tu Văn vội kéo tay áo ông lại. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Quách Tĩnh, Võ Tu Văn chậm rãi lắc đầu, nhìn Kim Luân Pháp Vương phía dưới, thản nhiên nói: “Không biết Pháp vương nói ‘chúng ta’ ở đây là nói các ngươi hay là toàn bộ quân Mông Cổ. Nếu chỉ là các ngươi, chẳng phải là chúng ta chịu thiệt sao?”

Võ Tu Văn vừa nói, Quách Tĩnh cũng hiểu được, việc mấy người bọn họ rời khỏi đối với đại quân Mông Cổ, tổn thất không bao nhiêu, nhưng Quách Tĩnh đối với quân mà nói. có thể coi là một vị lãnh tụ, nếu không có Quách Tĩnh, có thể nói quân đội ở Tương Dương sẽ tan rã, kia tất nhiên là không được. Kim Luân Pháp Vương nhìn thật sâu vào Võ Tu Văn, thiếu niên này, chuyện tốt của mình đều bị y phá hủy, bỗng nhiên bị một ánh mắt bắn tới, Kim Luân Pháp Vương nhìn sang, là thiếu niên hắc y kia, vẫn luôn ở bên cạnh thiếu niên bạch y, hai người này, song kiếm hợp bích thật rất phiền toái!

“Dĩ nhiên là toàn bộ quân Mông Cổ của bọn ta.” Kim Luân Pháp Vương cười nói.

“Ở đây có nhiều người như vậy, Pháp vương sẽ không nuốt lời đi?” Võ Tu Văn thản nhiên đón nhận ánh nhìn của hắn.

“Văn nhi, làm sao có thể? Pháp vương là anh hùng hào kiệt, làm sao có thể nuốt lời?” Quách Tĩnh giơ tay lên, cười nói, lại nhìn Kim Luân Pháp Vương bên dưới, “Không biết Pháp vương muốn so như thế nào?”

“Bên ta năm người, các ngươi cũng phái ra năm người, năm ván quyết thắng thua.” Kim Luân Pháp Vương nói.

“Được, các ngươi ai tới trước?” Quách Tĩnh lớn tiếng hỏi.

“Ta tới trước.” Bên kia, Mã Quang Tá thân cao như ngựa bước ra.

“Quách đại hiệp, trận này để ta đấu đi.” Chu Tử Liễu đứng ra, nhảy xuống dưới, từ cửa thành phía Tây đi ra ngoài. Chu Tử Liễu cầm bút trên tay, ở trong không trung vẽ vài vòng tròn, cười nói: “Mời!”

“Mời!” Mã Quang Tá hét lớn một tiếng, vung côn đồng về phía Chu Tử Liễu. Chu Tử Liễu nghiêng người sang một bên, đặt tay trái ở trước người, tay phải cầm bút vạch tới trên mặt Mã Quang Tá, thân pháp nhẹ nhàng. Thân pháp Mã Quang Tá chậm chạp, côn đồng trên tay cứng rắn hữu lực nện xuống, một côn nện vào không khí, thở phì phò quay lại tấn công Chu Tử Liễu.

Ống tay áo Chu Tử Liễu bay lượn, thân thể di chuyển nhanh nhẹn, ngòi bút mềm mại, như một con rắn, trong lúc nhất thời, bút họa bao phủ Mã Quang Tá, Mã Quang Tá tức giận rống to một tiếng, đánh tới tấp vào Chu Tử Liễu, kình phong lực đạo sắc bén, kết hợp với âm thanh từ trong miệng giống như tiếng sét đánh, vậy mà khó khăn lắm mới có thể chặn được đòn công kích của Chu Tử Liễu.

Hai người đánh với nhau hơn trăm chiêu, Chu Tử Liễu vẫn không trực tiếp đối diện với Mã Quang Tá, chỉ lợi dụng thân pháp nhanh nhẹn của mình, chạy quanh Mã Quang Tá, Mã Quang Tá tức giận kêu to, lại không có cách nào chạm vào được người Chu Tử Liễu, rất nhanh liền kiệt sức, cuối cùng Chu Tử Liễu đảo ngược cán bút, Mã Quang Tá chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, quỳ rạp xuống đất.

Chu Tử Liễu lùi một bước, ôm quyền: “Đa tạ!” Trên tường thành, binh lính hoan hô khắp bốn phía, Mã Quang Tá tức giận kêu to, Chu Tử Liễu trực tiếp đi đến cửa thành. Quách Tĩnh nhìn về phía Kim Luân Pháp Vương, cười nói, “Pháp vương, trận đầu bọn ta thắng, phía các ngươi ai ra tiếp?”

“Trận này các ngươi cử người ra trước đi.” Kim Luân Pháp Vương vẫn mang nụ cười trên mặt nói, như thể hoàn toàn không thèm để ý tới việc Mã Quang Tá bại trận.

“Được, là ta.” Quách Tĩnh cất cao giọng nói.

Quách Tĩnh vừa xuống thành, Ni Ma Tinh bên kia liền đứng ra, Quách Tĩnh ôm quyền, “Mời!” Ni Ma Tinh không nói hai lời, liền công kích. Võ Tu Văn nhìn tình hình trận đấu của hai người, nhíu mày, y vốn nghĩ Kim Luân Pháp Vương sẽ ra đấu với Quách Tĩnh, không nghĩ tới là Ni Ma Tinh. Trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, không ngoài ý muốn, Quách Tĩnh rất nhanh giành được thắng lợi, mà phía mình, lần lượt xuất chiến sau đó là Lỗ Hữu Cước và Điểm Thương Ngư, đấu với Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử đều thất bại, kết quả lúc này là hoà, mà hiển nhiên đối phương còn lại một mình Kim Luân Pháp Vương, mà Đại Tống, trừ bỏ Quách Tĩnh ra, vẫn chưa có người nào có thể chiến thắng hắn, thế cục hiện tại, như đã định Đại Tống thất bại, trên tường thành đều là một mảnh im lặng.

Sắc mặt Quách Tĩnh trầm xuống, đám người Kim Luân Pháp Vương ở phía dưới dương dương đắc ý, giống như đã giành được thắng lợi trong tay. Kim Luân Pháp Vương tiến lên, đắc ý hỏi: “Quách Tĩnh, phía các ngươi muốn phái ai lên?”

Võ Tu Văn không nói gì, vốn là nếu trận thứ ba hoặc thứ tư để Dương Quá lên đấu, nói không chừng là có thể thắng, nhưng bọn họ lại không chịu, một phần là bởi vì mọi người tin tưởng công phu của hai người Lỗ Hữu Cước và Điểm Thương Ngư, phần còn lại chính là do Dương Quá còn đang đắm chìm trong lời nói Hoàng Dung, tay nắm chặt. Công lực của Võ Tu Văn so ra kém Dương Quá rất nhiều, một mình chống lại một trong hai người Tiêu Tương Tử là không có khả năng, mà lúc này y cũng không muốn rời Dương Quá.

“Như thế nào, bên các ngươi không có người xuất chiến sao?” Kim Luân Pháp Vương trào phúng nói.

Quách Tĩnh nhìn mọi người chung quanh, nhưng trong những người này, ngoại trừ chính hắn ra thì không ai có thể chống lại Kim Luân Pháp Vương, “Ta lên.”

“Không được, phải đổi người.” Kim Luân Pháp Vương lắc đầu.

“Sư phụ, nếu không để con đi.” Võ Đôn Nho tiến lên nói.

“Không được, con không phải là đối thủ của hắn, sẽ bị thương.” Quách Tĩnh lắc đầu.

“Thế nào, đường đường là Đại Tống, cư nhiên lại không có ai dám đến ứng chiến sao?” Kim Luân Pháp Vương lớn tiếng kêu.

“Ai nói không có?” Âm thanh trầm thấp vang lên.

Khóe miệng Võ Tu Văn khẽ nhếch, nhìn ánh mắt kiên định của Dương Quá, Võ Tu Văn liền hiểu hắn đã đưa ra quyết định, y khẽ cười gật đầu, đem Thục Nữ Kiếm bên người đưa cho hắn.

“Quá nhi, một mình ngươi có thể chứ?” Quách Tĩnh nghiêm túc nhìn Dương Quá.

Dương Quá gật đầu, xoay người xuống thành. Kim Luân Pháp Vương nhìn thiếu niên lạnh lùng trước mặt, khinh thường nói: “Nếu là hai người các ngươi cùng nhau tiến lên, còn có khả năng thắng lợi, nhưng chỉ có một mình ngươi, vẫn nên nhận thua đi, tránh làm bị thương mình.”

Dương Quá không nói gì, tay trái cầm Thục Nữ Kiếm, tay phải cầm Quân Tử Kiếm, Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp dần hiện ra ở trong tay hắn. Võ Tu Văn cũng không giật mình, từ lần trước Dương Quá thử qua, sau đó hắn liền luyện tập qua vài lần, càng ngày càng thuần thục, đến bây giờ đã có thể tự mình phát huy uy lực của Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp.

Kim luân trong tay Kim Luân Pháp Vương bay lượn, ngăn cản trường kiếm của Dương Quá. Dương Quá nương theo thế kiếm tiến lên, tuy một người dùng hai kiếm, nhưng uy lực lại rất lớn, vẻ mặt Dương Quá nhu hòa, phảng phất như bên cạnh còn có một người khác, đem Kim Luân Pháp Vương khóa lại bên trong phạm vi công kích của kiếm. Kim Luân Pháp Vương hơi giật mình, âm thầm kêu khổ, hắn không ngờ Dương Quá mới gặp cách đây không lâu, bất kể là nội lực hay kỹ thuật đánh song kiếm đều tiến bộ rất lớn, so với lần trước hai người song kiếm hợp bích ở ngoại ô Lục gia trang chỉ có hơn chứ không kém.

Kim Luân Pháp Vương đưa tay vào trong ngực, ‘leng keng’ một trận vang dội, tung ba cái bánh xe bay ra ngoài không trung, hơn nữa trong mỗi tay đều nắm một cái, tổng cộng là năm cái, năm cái bánh xe lớn nhỏ bất đồng, hắn khẽ xoay, bánh xe liền xoay động. Trong lúc nhất thời bị hoa cả mắt, cước bộ Dương Quá di động, tay trái nắm Thục Nữ Kiếm cùng tay phải cầm Quân Tử Kiếm phối hợp chặt chẽ với nhau, kiếm khí tung hoành, kết thành một đạo quang. Tuy năm bánh xe của Kim Luân Pháp Vương rất lợi hại, nhưng nó vẫn không thể tấn công tới bên trong kiếm quang của Dương Quá.

Dương Quá thuận thế đẩy kiếm trong tay phải ra ngoài, nghiêng người qua, dùng sức đánh ngược bánh xe trở lại, kiếm bên tay trái nâng lên, đem bánh xe đẩy ra, ly khai phạm vi khống chế của Kim Luân Pháp Vương, đúng là ‘tứ lạng bạt thiên cân’ (đây là một chiêu trong Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang, cũng có nghĩa bóng là: không cần dùng nhiều sức vẫn có thể giải quyết vấn đề). Năm bánh xe của Kim Luân Pháp Vương thiếu mất một cái, thế trận lập tức bị phá, uy lực giảm mạnh, Dương Quá thừa cơ công kích, không bao lâu sau liền đem tất cả bánh xe trong tay Kim Luân Pháp Vương đánh rơi, kiếm trong tay phải đặt ở trên cổ Kim Luân Pháp Vương.

Trận chiến này hung hiểm vạn phần, thời gian lại kéo dài, mọi người trên tường thành ngay từ đầu cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, chỉ mong Dương Quá thua không quá khó coi, cho đến lúc này, tâm tình rốt cuộc cũng được buông lỏng, im lặng vài giây, sau đó tiếng hoan hô vang lên rung trời, mặt Dương Quá vẫn không chút thay đổi, đi xuyên qua đám đông reo hò, từng bước đi đến bên cạnh người trong lòng.

Võ Tu Văn nhìn nam tử anh tuấn từng bước đi về phía mình, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo, một nam tử vĩ đại như vậy, mình may mắn lắm mới có thể có được người nam tử như vậy bầu bạn. Nhìn ánh mắt đầy sủng nịch của hắn, trên mặt y hiện lên nụ cười ôn nhu, y cầm lấy tay hắn, mọi tiếng hoan hô dường như đều tan biến, trong mắt bọn họ chỉ còn lại bóng dáng người đối diện.

“Quá nhi, làm tốt lắm!” Quách Tĩnh cười nói, đi tới vỗ vai Dương Quá.

“Quách bá bá, đây là chuyện phải làm.” Dương Quá nghiêm túc nói, trong mắt tràn đầy thản nhiên.

Võ Tu Văn biết Dương Quá đã nghĩ thông suốt, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm, mặc dù có chút không ủng hộ cách làm của Quách Tĩnh, nhưng không thể phủ nhận Quách Tĩnh đúng là một anh hùng vì nước vì dân, ít nhất ở trong lòng dân chúng Đại Tống đều cảm tạ Quách Tĩnh, tuy trong lòng Võ Tu Văn không đồng ý với điều này, nhưng từ đáy lòng mà nói, đối với người như thế y cũng rất bội phục, ‘Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ’, tám chữ này tuy nói rất dễ, nhưng làm rất khó, từ xưa đến nay có bao nhiêu người có thể làm được như thế?

“Pháp vương, hiện tại bọn ta đã thắng, mong pháp vương tuân thủ lời hứa, lập tức lui binh.” Quách Tĩnh nói với năm người Kim Luân Pháp Vương phía dưới.

Sắc mặt Kim Luân Pháp Vương cứng ngắc, nhưng cũng không nói gì, cùng mấy người khác rời đi. Mọi người trên tường thành thấy bọn họ xám xịt rời đi, cao hứng hoan hô không ngừng.