Bông tuyết trắng như bông gòn nhẹ nhàng rơi xuống, cả mặt đất đều là một màu trắng xoá, ở ven đường, trong một tửu quán nhỏ, không khí vô cùng náo nhiệt, ở giữa sảnh chính, có nhóm một đống lửa lớn, ngoài cửa, gió Bắc không ngừng rít gào, hơi lạnh và bông tuyết men theo khe cửa luồn vào trong, làm đống lửa chợt sáng chợt tối, các khách nhân đều ngồi vây xung quanh đống lửa, phần lớn những người này đều là thương nhân đi buôn xa, nhìn tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, đều nhíu mày, không biết bao lâu nữa mới có thể khởi hành trở về đây?
Sắc trời dần tối, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, đang lao rất nhanh đến đây, dừng lại trước cửa khách điếm, cửa nhanh chóng bị mở ra, một trận gió lạnh kèm bông tuyết nhẹ nhàng ùa vào, mọi người chỉ nghe được một âm thanh trầm thấp vang lên: “Chưởng quầy, cho một gian phòng hảo hạng.”
Chưởng quầy vội vàng tiến lên nghênh đón, hai mắt mọi người đều nhất thời tỏa sáng, tiến vào là hai người nam tử, người bên trái mặc một áo khoác màu trắng, mái tóc đen được cột đơn giản đằng sau, chỉ chừa lại vài sợi rủ xuống, da thịt trắng muốt như ngọc, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, là một mỹ thiếu niên. Mà người bên phải, một thân hắc y, tướng mạo anh tuấn, mang theo vẻ lạnh nhạt, hắn lạnh lùng liếc mọi người một cái, trong lòng mọi người liền run lên, dời tầm mắt đi, không dám nhìn thẳng vào hai người nữa.
Ngày thường, mọi người cũng là người vào Nam ra Bắc, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy hai người này, trong lòng đều tán thưởng, không biết là đệ tử nhà ai, tướng mạo cùng khí chất lại xuất chúng như vậy. Chưởng quỹ kia gọi tiểu nhị, dẫn hai người tới hậu viện.
“Ngươi đem chút đồ ăn lên, sau đó đem thêm chút nước ấm.” Hắc y nam tử nói với tiểu nhị, sau đó đóng cửa lại, đi vào trong phòng.
Đi vào liền nhìn thấy nam tử bạch y kia lười biếng nằm ở trên giường, áo khoác đã cởi ra đặt ở một bên, hắc y nam tử cầm lấy áo khoác treo lên vách tường, tuyết bên ngoài có chút lớn, nên y phục cũng hơi ẩm ướt. Hắn ngồi ở bên giường, nhìn ánh mắt mên man của người nọ, liền biết y đã mệt mỏi.
“Văn nhi, đợi lát nữa hãy ngủ, ăn chút gì trước đã.” Hắc y nam tử kéo người mềm nhũn không xương kia dậy, bạch y nam tử kia miễn cưỡng tựa vào trên người hắn, lười nhúc nhích.
Hai người này chính là Dương Quá và Võ Tu Văn, bọn họ cũng đã rời khỏi Lục gia trang được một đoạn thời gian, ngày đó, Hoàng Dược Sư yên lặng không một tiếng động rời đi, mà Quách Tĩnh vẫn còn chút bất mãn với hai người, mặc dù không có nói ra như lúc đầu, nhưng trong ánh mắt, không có lúc nào không biểu hiện ý không tán thành. Võ Tu Văn và Dương Quá cũng có chút bất đắc dĩ, ngày hôm sau liền cáo từ vợ chồng Quách Tĩnh rời đi, đã sớm biết lấy tính tình của Quách Tĩnh mà nói, muốn ông tiếp nhận chuyện của hai người là điều rất khó, cũng may hai người cũng không quá để ý, hơn nữa bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị cho điều này, cho nên trước hết cáo từ, chỉ có mình Võ Tu Văn là có chút luyến tiếc Võ Đôn Nho.
Nhưng đã sống hai đời, đối với rất nhiều chuyện, y đều tương đối lạnh nhạt, tương lai cũng sẽ có một người làm bạn bên cạnh đại ca, làm bạn đến già, chẳng qua mọi thứ đã thay đổi, người bầu bạn của đại ca không biết có còn là Gia Luật Yến trong nguyên tác kia nữa không, bất quá, chuyện này không phải Võ Tu Văn có thể quyết định, lúc cuối cùng rời đi, y cùng đại ca nhìn nhau cười, chúng ta đều sẽ hạnh phúc chứ?
Về phần Quách Phù, khi hai người rời đi cũng không thấy nàng đâu, lúc rời đi, hai người vẫn dắt con hoàng mã kia theo, cứ như vậy, rời đi dưới tầm mắt của vợ chồng Quách Tĩnh và Võ Đôn Nho. Trong khoảng thời gian này, hai người không có mục tiêu cụ thể, chỉ tùy ý đi lại, nhưng phần lớn đều là do nghe được ở nơi có phong cảnh hoặc chuyện gì đó lý thú, bọn họ liền chạy tới xem một chút. Cứ như vậy, hai người chậm rãi đi khắp Trung Nguyên, thân thể Võ Tu Văn cũng chậm rãi tốt lên, lần này hai người nghe nói trên giang hồ xuất hiện một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, theo lời mọi người, Võ Tu Văn cảm thấy Tiểu Long Nữ vốn phải ở trong Cổ Mộ mới đúng, cho nên liền hướng về nơi trong lời đồn xem thử. Không ngờ rằng trên đường lại gặp phải bão tuyết lớn như vậy, vất vả đi trên đường mới gặp được một cái khách điếm.
“Cốc cốc ——” bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Dương Quá đặt Võ Tu Văn lên trên ghế, đi ra mở cửa. Bên ngoài, tiểu nhị bưng một ít thức ăn, phía sau là hai người khác đang bưng nước ấm.
“Cứ đặt ở đây, các ngươi đi xuống trước đi.” Dương Quá nhận khay trên tay tiểu nhị đằng trước, ngăn lại tầm mắt của mọi người, lạnh lùng nói.
Tiểu nhị kia không dám nói gì, ngoan ngoãn đưa khay đồ ăn tới, lúc hắc y nam tử xoay người, mơ hồ có thể nhìn thấy bạch y nam tử bên trong đang dùng hai tay chống cằm, cười ôn hoà nhìn người bên cạnh, tiểu nhị kia liền sửng sốt một chút, mặt chợt đỏ, chỉ cảm thấy người nọ có một phong thái rất khó diễn tả. Bị một tầm mắt lạnh như băng bắn lên người, tiểu nhị liền kinh hãi, chỉ thấy hắc y nam tử kia đang híp mắt, lạnh lùng nhìn mình, nhất thời tiểu nhị cảm thấy như cả người lọt vào trong hầm băng, trên lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, liền cúi đầu xoay người rời đi, giống như phía sau có con quái thú gì đó rất đáng sợ vậy.
“Dương Quá, mọi người đều bị ngươi dọa chạy hết rồi.” Võ Tu Văn nhìn Dương Quá, có chút buồn cười.
Thần sắc lạnh lùng Dương Quá trở nên nhu hòa, xoa xoa tóc của y, đem thức ăn đặt lên bàn, lại xoay người xách thau nước vào, nước vẫn còn đang bốc hơi nóng, nhưng vào mùa đông nước rất mau lạnh, hai người nhanh chóng ăn cơm, sau đó liền đi rửa mặt.
Vừa tiếp xúc với nước ấm, cảm giác thật sảng khoái, giống như lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, Võ Tu Văn thoải mái thở một hơi, dựa vào lòng người ở phía sau, lười biếng không muốn nhúc nhích. Dương Quá theo thói quen lấy khăn mặt ở bên cạnh ra, cẩn thận giúp y lau người, da thịt tinh tế mềm nhẵn dưới tay mình trắng muốt như ngọc, cho dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến dục vọng Dương Quá trở nên chộn rộn, nhìn người trong lòng hô hấp ổn định, hắn cưng chiều hôn xuống trán y. Nhanh chóng lau sạch toàn cho người này trước khi nước lạnh đi, rồi ôm y vào trong chăn. Tùy tiện dùng phần nước đã hơi lạnh kia lau sạch thân thể của mình, thuận tiện bình ổn xúc động trong thân thể.
Dương Quá nghiêng người nằm cạnh Võ Tu Văn, vươn một bàn tay khoát lên eo y, ôm thật chặt người này vào lòng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại. Võ Tu Văn cũng theo thói quen, nhích vào lòng người bên cạnh, tự động điều chỉnh để tìm một vị trí thoải mái.
Hôm sau.
Người ngủ say trên giường bị nắng sớm bên ngoài rọi vào làm tỉnh giấc, đôi mắt mang theo sương mù mở ra, theo bản năng cọ cọ vào lồng ngực ấm áp người bên cạnh hai cái, ôm lấy người bên cạnh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực bên tai, liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Trong nháy mắt, thân thể y liền bị đè ở phía dưới, cảm giác được vật thể cứng nóng quen thuộc dưới thân, Võ Tu Văn vòng hai tay ôm lấy cổ người phía trên, nhìn ánh mắt vĩnh viễn bao dung kia, chủ động hôn lên.
Ánh mắt Dương Quá tối sầm, không khách khí, liền bắt đầu động tác vuốt ve, không bao lâu sau, bên trong gian phòng liền truyền đến tiếng rên rỉ bị đè nén, và tiếng thân thể va chạm vào nhau, còn có cả tiếng thở dốc dồn dập.
Đợi hai người ra khỏi phòng, trời đã gần trưa, toàn thân Võ Tu Văn đều bủn rủn, chậm chậm đi theo Dương Quá xuống lầu, Dương Quá đỡ lấy eo Võ Tu Văn, được ăn no, tâm tình của người nào tự nhiên rất tốt, khí tức quanh thân cũng không còn đóng băng như thường ngày nữa.
Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất tích tụ một tầng tuyết thật dày, trong khách điếm đã không còn nhiều khách nhân, đã gần cuối năm, tất cả mọi người đều đang vội trở về đoàn tụ cùng với người nhà. Võ Tu Văn và Dương Quá gọi vài món ăn, chậm rãi nhấm nháp.
Cửa khách điếm ‘ầm’ một tiếng, mở bung ra, một trận gió rét theo đó ùa vào, Võ Tu Văn rùng mình một cái, tuy thân thể của y đã chuyển biến tốt hơn, nhưng tật xấu sợ lạnh lại không đổi được, Dương Quá đứng lên đổi lại chỗ ngồi, vừa vặn đưa lưng về phía cửa, ngăn gió lạnh thổi vào.
“Tiểu nhị, còn không mau mang thức ăn lên. Thuận tiện đem thêm bầu rượu.” Là âm thanh thanh thúy của một nữ tử trẻ tuổi, Võ Tu Văn nhìn thoáng qua, là một bạch y nữ tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đây chính là Lục Vô Song, người lúc trước mà y đã từng gặp qua, về phần thanh y cô nương bên cạnh, nàng ta đang mang trên mặt một diện cụ xấu xí, dĩ nhiên đó hẳn là biểu tỷ Trình Anh của nàng.
Tiểu nhị kia cũng thông minh, mỗi ngày khách điếm này đón tiếp không biết bao nhiêu người, tiểu nhị kia cũng biết không nên chọc vào mấy vị nhân sĩ võ lâm này, nhìn bạch y cô nương trước mặt mang theo một tia sát khí quanh thân, hắn không dám trêu chọc, đi lên hỏi: “Khách quan, ngài muốn dùng gì?”
Lục Vô Song tùy tiện chọn vài món ăn, liền vẫy tay bảo tiểu nhị kia mau đem lên, tiểu nhị kia không ngừng gật đầu, lui xuống. Trong điếm còn có vài người khác, thấy Lục Vô Song mỹ mạo như vậy, liền có chút không tự chủ nhìn thêm chân của nàng một cái, vừa rồi, khi Lục Vô Song vừa tiến vào, mọi người liền phát hiện chân của cô nương này có vấn đề, đều cảm thấy thương tiếc ở trong lòng.
“Rầm ——” Lục Vô Song đem kiếm trong tay vỗ mạnh lên mặt bàn, trừng mắt nhìn những người đó, “Nhìn cái gì, còn nhìn nữa ta liền móc mắt các ngươi.”
“Biểu muội, đừng như vậy.” Trình Anh vỗ vỗ tay cầm kiếm của Lục Vô Song, ôm quyền tạ lỗi với những người đang ẩn ẩn cảm thấy có chút khó chịu bên cạnh.
Lục Vô Song hừ một tiếng, vừa vặn lúc này tiểu nhị đã bưng thức ăn tới, cũng buông kiếm xuống, bắt đầu ăn.
Võ Tu Văn nhìn thấy hai người, có chút đau đầu nghĩ, phiền toái sắp sửa kéo tới rồi. Vừa vặn lúc ăn xong, khi y và Dương đứng dậy lên lầu, mới vừa đi tới chỗ thang lầu, cửa khách điếm lại ‘rầm’ một tiếng mở ra, một trận gió lẫn tuyết thổi vào, nhất thời trong điếm có người bị lạnh cảm thấy tức giận mà mắng lên, nhưng ngay lập tức liền kêu thảm thiết, té trên mặt đất.
Võ Tu Văn và Dương Quá lắc mình lui vào góc tường, lúc này mà lên lầu cũng không phải là thời cơ tốt. Theo gió tuyết, hai người một trước một sau tiến vào, Võ Tu Văn liếc qua liền nhìn thấy, người cầm phất trần đi phía trước chính là Lý Mạc Sầu, còn hoàng y nữ tử đi phía sau chính là đệ tử Hồng Lăng Ba của ả.
Võ Tu Văn nhịn không được rên rỉ một tiếng, quả nhiên là đụng tới mấy người trong nguyên tác sẽ không có chuyện gì tốt, ít nhất cũng phải chờ tới khi mình đi rồi hãy xuất hiện chứ!
Lục Vô Song đã sớm sợ tới mức không dám nhúc nhích, Lý Mạc Sầu quét mắt một vòng khắp sảnh khách điếm, tất cả mọi người thấy sự lợi hại của ả, cũng không dám phát ra âm thanh gì nữa, Lý Mạc Sầu vỗ về sợi tóc rũ xuống bên tai, kiều mỵ cười một cái, rồi nhìn Lục Vô Song cứng ngắc ở đằng kia, lời nói lạnh lẽo thốt lên: “Tiện nhân, xem ngươi có thể chạy đi đâu?”
Trong mắt Lục Vô Song tràn đầy hoảng sợ, Trình Anh chắn trước mặt nàng, Lý Mạc Sầu khinh thường nhìn nàng một cái, nói: “Cuốn sách kia đâu? Mau giao ra đây.”
Trong lòng Võ Tu Văn cảm thán vô cùng, Lục Vô Song này, thật đúng là rất có biện pháp a, không có Dương Quá giúp đỡ cũng có thể trốn lâu như vậy, quanh đi quẩn lại lại chạy tới trước mặt Dương Quá nữa rồi, quả nhiên, có một số việc, vẫn không thể tránh khỏi sao?
Lục Vô Song cắn môi không nói, thần sắc Lý Mạc Sầu vô cùng lạnh lùng, nói với Hồng Lăng Ba phía sau: “Lăng Ba, bắt lấy xú nha đầu kia cho ta.” Hồng Lăng Ba ôm quyền vâng dạ, đi đến bên cạnh Lục Vô Song.
Lục Vô Song thấy Hồng Lăng Ba đi tới chỗ mình, kèm theo một Lý Mạc Sầu đang ở bên cạnh cười lạnh nhìn mình, biết rằng, nếu bị Lý Mạc Sầu bắt được, tất nhiên sẽ nhận hết mọi tra tấn tàn khốc nhất. Trong lúc nhất thời, nội tâm nàng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, khóe mắt không cẩn thận liếc thấy bóng dáng quen thuộc, hai mắt Lục Vô Song tỏa sáng, nhào về hướng đó.
“Cứu ta!”