Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 41




“Hoang đường!” Quách Tĩnh tức giận rống to, dùng sức vỗ mạnh lên bàn, bàn đá kia làm sao chịu được lực đạo của ông, lập tức vỡ vụn. Quách Tĩnh đi đến trước mặt Dương Quá, giơ tay lên định tát vào mặt hắn một cái, Dương Quá không trốn không tránh, vẫn bình tĩnh nhìn ông. Tay Quách Tĩnh nâng đến một nửa, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, ông thở dài một hơi, tay cũng chậm rãi buông xuống, rồi xoay người, đưa lưng về phía mọi người.

“Quá nhi, con có biết tên của con là do ai đặt không? Là Quách bá bá đã chọn cho con, tên của con, chính là ta hi vọng con hảo hảo làm người, có sai liền sửa. Nay con làm ra loại sự tình này, phải nhận hết nhạo báng của người trong thiên hạ, thân bại danh liệt. Con biết không?” Quách Tĩnh trầm giọng nói.

“Con biết, nhưng việc con ở cạnh Văn nhi không ảnh hưởng tới ai, bọn con cũng không làm hại tới ai.” Dương Quá thấp giọng nói.

“Con… Loại cảm tình này là không đúng…” Quách Tĩnh khó thở xoay người nhìn Dương Quá.

“Quá nhi, Quách bá bá cũng là muốn tốt cho con, từ xưa nay, tình yêu nam nữ mới là chính đạo, tình cảm giữa đồng tính là Long Dương, nên bị người người khinh thường, có lẽ con và Văn nhi chỉ là ở cạnh nhau quá lâu mà sinh ra thân tình, các con còn nhỏ, nên có thể không rõ ràng điều này, đó không phải là tình yêu chân chính. Các con nên tách nhau ra một thời gian ngắn, yên tĩnh suy nghĩ một chút, nói không chừng sẽ hiểu rõ ràng hơn.” Hoàng Dung chậm rãi tiến lên, ôn nhu nói.

“Quách bá bá, Quách bá mẫu, con biết hai người đối với con rất tốt. Nhưng con biết rất rõ về việc con muốn ở cạnh Văn nhi, cho dù là thân tình như hai người nói cũng được, hay là tình yêu cũng thế, con chỉ biết là con muốn ở cạnh Văn nhi, về phần ánh mắt của người khác, bọn con không quan tâm.” Dương Quá nhìn thẳng hai người, không chút tránh né.

“Vậy, cái nhìn của bọn ta thì sao, hai đứa cũng không quan tâm sao?” Quách Tĩnh cố kiềm chế tức giận trong lòng.

“Nếu Quách bá bá thật sự không thể chấp nhận điều này, con và Văn nhi sẽ rời đi.” Dương Quá dời tầm mắt, trầm giọng nói.

“Con…” Quách Tĩnh dùng ánh mắt chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép (đặt nhiều kì vọng nhưng không thành) nhìn Dương Quá, oán hận trừng hắn.

Võ Đôn Nho vẫn đứng im lặng ở bên cạnh, lông mày khẽ nhíu, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Còn hai mắt Quách Phù đã đỏ lên, nổi giận đùng đùng nhìn Dương Quá, quả thực hận không thể đâm hắn một đao.

Hoàng Dung thở dài, nhìn vẻ mặt cố chấp của Dương Quá, bà đỡ Quách Tĩnh ngồi xuống ở một bên. Trong lúc này, mọi người nhất thời đều lặng yên.

Nghe được âm thanh trong phòng Hoàng Dược Sư, Dương Quá dưới tầm mắt của mọi người, đẩy cửa bước vào, sau khi đóng cửa liền đi đến bên cạnh Võ Tu Văn, ở trên người y nhìn một vòng, không phát hiện điều gì khác thường mới quay qua nhìn Hoàng Dược Sư.

“Ngồi đi, về bệnh tình của Tu Văn, có nhiều chỗ phải nói với hai con.” Hoàng Dược Sư nhìn động tác của hắn, hiểu ý cười cười, bảo Dương Quá ngồi xuống.

Nhìn hai người đối diện ngồi ngay ngắn, Hoàng Dược Sư chậm rãi mở miệng: “Vừa rồi ta đã nói vốn có một bộ công pháp, tuy đã mất tích, nhưng cho ta thêm thời gian một ngày, ta vẫn có thể viết ra lần nữa. Về phần điều kiện ta vừa nói, ta vốn nghĩ không có khả năng đạt thành, nhưng hiện tại xem ra, điều kiện đó đã có.”

Hoàng Dược Sư thản nhiên nhìn hai người cười cười, tiếp tục mở miệng: “Lúc ấy, quyển sách kia là ta dùng để cải thiện thân thể cho thê tử mình mà sáng tạo ra, bởi vậy chỉ thích hợp một nam một nữ tiến hành song tu, tuy Tu Văn là nam, nhưng cơ thể lại thuộc âm hàn. Như vậy, cho dù có nữ tử cùng con song tu cũng không có lợi gì mà còn thêm hại, hơn nữa, nếu ta không đoán sai, con… hẳn là phương diện nam tính kia không được đi.”

Hoàng Dược Sư trêu tức nhìn thoáng qua Võ Tu Văn, lại phát hiện trên mặt Võ Tu Văn vẫn là nụ cười nhạt kia, tiếp tục mở miệng nói: “Nhưng sau đó ta thấy con và Dương Quá, trong lòng lại đột nhiên có một ý nghĩ, con và Dương Quá có lẽ có thể dựa theo bộ công pháp này mà tiến hành song tu, con có thể chất âm hàn, Dương Quá và con song tu, cũng nhận được lợi ích rất lớn, công lực sẽ tăng lên rất nhiều. Chính là, hiện tại các con phải chờ ta thêm một ngày, ta sẽ đem công pháp này viết ra lần nữa…” Lời sau còn chưa kịp nói hết, Dương Quá đã đem sách đưa qua.

Hoàng Dược Sư mở cuốn sách cũ nát kia ra, cười lớn nói: “Hay, thật sự là thiên ý, thì ra quyển sách này đã lọt vào trong tay các con. Cái này thì tốt rồi, chờ ta chuẩn bị thêm một chút, các con có thể bắt đầu chữa thương, với tình trạng hiện giờ của thân thể Tu Văn, bắt đầu càng sớm càng tốt.”

Võ Tu Văn và Dương Quá nhìn thoáng qua nhau, trong mắt Dương Quá tràn đầy cao hứng, còn có một tia nóng rực, Võ Tu Văn thì lại có một chút không yên, nhưng đối với thần sắc cao hứng của Dương Quá vẫn cười cười.

“Đúng rồi, có một vài chỗ cần phải chú ý, đợi lát nữa ta sẽ viết cho các con. Còn Quách bá bá kia của các con, hắn là một kẻ có tính tình cổ hủ, tốt nhất các con nên đổi nơi tiến hành chữa thương, lỡ như bị phát hiện e rằng sẽ gây ra một trận phong ba.” Khi nhắc tới Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư hơi nhíu nhíu mày, nói với hai người.

“Quách bá bá bên kia, bọn họ đã biết hết rồi, chỉ là bọn họ vẫn không thể chấp nhận điều này, nếu quả thật không thể chấp nhận, bọn con sẽ rời đi.” Dương Quá cầm lấy tay Võ Tu Văn, kiên định nói.

Võ Tu Văn cũng chậm rãi gật đầu, chăm chú nhìn Hoàng Dược Sư, trong mắt có một tia cảm kích, nói: “Cảm ơn Hoàng đảo chủ, bọn con về trước.”

“Ừ, trở về đi, chờ đến tối ta liền đem mấy chỗ phải lưu ý đưa cho các ngươi.” Hoàng Dược Sư gật đầu.

Võ Tu Văn cùng Dương Quá đứng dậy đi ra ngoài, mới ra khỏi cửa, liền bắt gặp vợ chồng Quách Tĩnh, Quách Phù, còn có Võ Đôn Nho đứng ở trong viện nhìn bọn họ. Võ Tu Văn nhớ tới vừa rồi Dương Quá có nói bọn họ đã biết hết rồi, quả nhiên liền nhìn thấy thần sắc của Quách Tĩnh tràn đầy tức giận, còn Hoàng Dung thì có chút bất đắc dĩ, cô nương Quách Phù thì… tràn đầy u oán nhìn mình, thỉnh thoảng còn trừng Dương Quá vài lần.

Khóe miệng Võ Tu Văn hơi giật giật, đi đến bên cạnh Võ Đôn Nho, người duy nhất vẫn ôn nhu nhìn mình, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Đại ca.”

Võ Đôn Nho sờ sờ đầu của y, thương tiếc nhìn gương mặt tái nhợt của y, quan tâm hỏi: “Hoàng đảo chủ có biện pháp trị bệnh cho đệ rồi sao?”

Võ Tu Văn gật đầu, đang muốn nói rõ tình huống vừa rồi, Quách Phù đã nhảy ra trước mặt y, vui sướng nói: “Thật tốt quá, Tu Văn ca ca, muội biết ngoại công của muội nhất định sẽ có biện pháp mà, chờ huynh điều trị xong liền cùng bọn muội quay về Đào Hoa Đảo.” Nàng nhìn y đầy mong chờ, còn vụng trộm trừng Dương Quá, ánh mắt kia rõ ràng tiết lộ tin tức: Không dẫn ngươi theo…

Mặt Dương Quá vẫn không chút thay đổi, ánh mắt cũng không có chút dao động nào. Quách Phù có chút nổi giận quay đầu nhìn Võ Tu Văn, Võ Tu Văn thu hồi nụ cười trên mặt, rút tay đang bị Quách Phù ôm ra, nhìn mấy người trong viện nói: “Hoàng đảo chủ đã đề nghị dùng phương pháp là cho con và Dương Quá song tu, để cải thiện cơ thể của con.”

Sắc mặt Võ Đôn Nho hơi đông cứng một chút, môi khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không nói gì. Quách Tĩnh bị đả kích rất lớn, run rẩy chỉ Võ Tu Văn, không dám tin nói: “Con nói cái gì, các con…” Trán nổi đầy gân xanh, ông đỡ trán của mình, lảo đảo lùi về phía sau. Hoàng Dung bước lên phía trước, đỡ lấy ông, nhẹ tay vỗ ngực ông, nhẹ nhàng an ủi: “Tĩnh ca ca, huynh đừng gấp, từ từ thôi.”

Quách Tĩnh có chút nản lòng vẫy tay, dáng vẻ cực kỳ thất vọng, đi ra ngoài viện. Quách Phù nhìn cha mẹ mình rời đi, lại nhìn hai người Võ Tu Văn và Dương Quá, cắn cắn môi, cũng dậm chân bỏ đi.

Võ Tu Văn bình thản nhìn mọi người rời đi, ngẩng đầu nhìn Võ Đôn Nho bên cạnh hỏi: “Đại ca, huynh cũng sẽ như vậy sao?”

Võ Đôn Nho ôm chặt y, vuốt mái tóc đen nhánh của y. Võ Tu Văn không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được âm thanh ôn hòa của hắn, mang theo sự dịu dàng và cưng chiều.

“Văn nhi, đệ phải nhớ kỹ, ta là ca ca của đệ, hiển nhiên là hi vọng đệ có thể hạnh phúc, nếu như có thể chữa khỏi thân thể của đệ, vậy có gì là không thể? Chỉ cần Văn nhi nguyện ý, ca ca nhất định sẽ ủng hộ đệ.” Võ Đôn Nho rũ mắt xuống, ôn nhu nhìn thiếu niên trong lòng.

Võ Đôn Nho híp mắt, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên mặc hắc y bên cạnh, có chút sắc bén nhìn Dương Quá, chăm chú nhìn mắt của hắn nói: “Dương Quá, ngươi sẽ làm Văn nhi hạnh phúc chứ?”

Dương Quá thản nhiên đáp lại ánh mắt của Võ Đôn Nho, không chút lảng tránh, trịnh trọng mở miệng: “Ta sẽ luôn làm Văn nhi vui vẻ, hạnh phúc, vĩnh viễn trân trọng y.” Câu nói không dài, nhưng âm thanh vô cùng mạnh mẽ, hắn chậm rãi nói rõ từng tiếng một, giống như một lời thề sắt son.

Võ Đôn Nho nhìn ánh mắt kiên định của Dương Quá, vừa lòng gật đầu, buông Võ Tu Văn ra. Khóe mắt Võ Tu Văn đã hơi phiếm hồng, một tay kéo đại ca, một tay kéo Dương Quá, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng, trong mắt dần dần xuất hiện một tầng hơi nước, rồi chậm rãi rơi xuống. Hai người quan trọng nhất đều ở bên cạnh, đại ca có thể ủng hộ lựa chọn của mình, ấm áp trong lòng không ngừng dâng lên, xông ra khóe mắt, hóa thành nước mắt, rồi rơi xuống.

“Ngốc, khóc cái gì mà khóc.” Võ Đôn Nho nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt Võ Tu Văn, thương yêu nói.

“Ta rất cao hứng a.” Võ Tu Văn khẽ hít mũi, nhìn hai người bên cạnh, trong mắt không giấu được thương yêu, y vui vẻ nở nụ cười.

“Vừa khóc vừa cười!” Võ Đôn Nho nhẹ nhàng vuốt cái mũi của đệ đệ, bất đắc dĩ nói.

“Hoàng đảo chủ không nói gì thêm về thời điểm cho hai đứa bắt đầu… trị liệu sao?” Võ Đôn Nho vốn định nói song tu, nhưng lời vừa đến bên miệng, rốt cuộc vẫn có chút không được tự nhiên.

“Ông ấy nói còn vài chỗ cần lưu ý, chờ ông ấy viết xong, sau đó sẽ đưa cho bọn ta, khi đó có thể bắt đầu.”

“Vậy là tốt rồi, ta vẫn lo lắng cho thân thể của đệi, hiện tại có biện pháp là tốt rồi.” Võ Đôn Nho nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Võ Tu Văn cười nhạt gật đầu. Võ Đôn Nho cũng nhịn không được cười hỏi: “Đói bụng không, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Bởi vì thấy Võ Tu Văn có chút mệt mỏi, hơn nữa lúc này mọi người cũng không có tâm tư đi ra ngoài, cho nên Võ Đôn Nho kêu gia đinh trong trang đưa vài món vào phòng cho Võ Tu Văn, ba người ngồi xuống cùng nhau ăn. Khi ăn cơm xong, Võ Đôn Nho nhìn khuôn mặt Võ Tu Văn lộ vẻ mệt mỏi, đau lòng nói: “Đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Võ Tu Văn khẽ che miệng ngáp một cái, ngượng ngùng cười cười với Võ Đôn Nho, đứng dậy cởi ngoại y, nằm vật xuống giường, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp. Dương Quá cẩn thận đắp chăn cho Võ Tu Văn, đi ra ngoài phòng, đứng ở phía sau Võ Đôn Nho.

Võ Đôn Nho nhìn bầu trời xanh thăm thẳm phía xa, không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Nhớ rõ những lời của mình đã nói, hãy bảo vệ y thật tốt.” Như buổi tối năm đó Võ Tu Văn nói muốn đi theo Dương Quá vậy.

Dương Quá yên lặng nhìn bóng dáng Võ Đôn Nho đi xa, xoay người đóng cửa.

Võ Tu Văn cảm giác đã ngủ rất lâu, mơ màng tỉnh lại, chống người dậy, có chút nghi hoặc nhìn xung quanh, không thấy Dương Quá đâu cả, Võ Tu Văn cầm y phục để ở một bên lên, mặc vào, rồi xuống giường đi về phía cửa, Dương Quá đi đâu rồi nhỉ…?

Từ từ đi ra ngoài, kêu một gia đinh vừa vặn đi qua, hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Dương Quá đâu không?”

Gia đinh kia cúi người trước Võ Tu Văn, rồi chỉ một phương hướng nói: “Vừa rồi Dương thiếu hiệp và Quách cô nương đi về hướng kia.”

Võ Tu Văn gật đầu, cảm ơn gia đinh kia, đi về hướng đó, nơi đó, hẳn là nội viện của vợ chồng Quách Tĩnh, chẳng lẽ vợ chồng Quách Tĩnh lại muốn nói gì sao? Võ Tu Văn biết Quách Tĩnh nhất thời không thể tiếp nhận chuyện này, cũng không mong ông có thể nhanh chóng tiếp nhận, y và Dương Quá tới nơi này vốn chỉ vì muốn gặp đại ca, về phần cả nhà Quách Tĩnh, chỉ là nhân tiện thôi.

Đi đến một chỗ rẽ, đang muốn quẹo phải, thì nghe thấy ở phía một hòn núi giả cách đó không xa truyền đến một giọng nói quen thuộc, cước bộ của Võ Tu Văn hơi dừng lại, rồi bước về phía đó.

“Tất cả đều là do ngươi, từ nhỏ ngươi đoạt lấy Tu Văn ca ca của ta, cho đến tận bây giờ, ngươi còn chiếm lấy y, ngươi thật là một kẻ biến thái, chuyên đi thích nam tử. Tu Văn ca ca tốt như vậy, tên ăn mày như ngươi làm sao có thể xứng đôi với y?” Giọng nói giận dữ của Quách Phù truyền vào tai y.

Nhìn từ phía sau ngọn núi giả, Võ Tu Văn đã nhìn thấy Dương Quá đang đứng quay lưng về phía mình, tựa vào ngọn núi giả, hắn cúi đầu nên không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt, đối diện là Quách Phù, một thân hồng y, trên mặt tràn đầy tức giận. Võ Tu Văn liền chấn động, còn chưa kịp đi ra, đã nghe Quách Phù đắc ý nói: “Thế nào? Hiệu quả của Mê Điệt Hương của ngoại công ta quả thật không tồi nhỉ, có phải ngươi cảm thấy toàn thân mình vô lực không?”

“Văn nhi là của ta, ngươi đừng mơ tưởng!” Dương Quá cụp mắt, cũng không thèm nhìn Quách Phù một cái, lạnh lùng nói. Hôm nay, Văn nhi vừa ngủ không bao lâu, Quách Phù liền gọi hắn ra đây, nói là cha mẹ nàng ta tìm mình. Dương Quá vẫn rất kính trọng Quách Tĩnh, nghĩ sẽ đi một tí rồi quay trở lại, hơn nữa, còn ở trong trang sẽ không có chuyện gì có thể xảy ra. Theo Quách Phù đi tới viện của Quách Tĩnh, ai ngờ mới đi đến nửa đường liền cảm thấy không thích hợp, thân thể dần dần trở nên vô lực. Sau đó, Quách Phù gọi hai gia đinh tới mang hắn ra sau ngọn núi giả này. Dương Quá cũng không ngờ rằng Quách Phù cư nhiên sẽ làm ra loại sự tình này, chỉ có thể nỗ lực tựa vào ngọn núi giả, tuy không biết Quách Phù đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng Dương Quá cũng không sợ hãi, vẫn nhìn Quách Phù ở một bên rống to.

Quách Phù giận tái mặt, như khoác lên một tầng sương lạnh, từ nhỏ nàng đã luôn được sủng ái, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cha mẹ đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, từ nhỏ chưa từng chịu qua uất ức, đối với Võ Tu Văn, từ nhỏ đã có chấp niệm, nhưng Dương Quá lại luôn chiếm đi lực chú ý của Võ Tu Văn, tính tình nàng háo thắng, càng không chiếm được lại càng muốn. Thậm chí cảm thấy tên ăn mày như Dương Quá dựa vào cái gì có thể hấp dẫn được lực chú ý của Võ Tu Văn. Đúng vậy, ở trong lòng Quách Phù, Dương Quá chính là một tên ăn mày. Nếu nói ban đầu Quách Phù đối với Võ Tu Văn chỉ có một tia hảo cảm, như vậy chín phần còn lại đều là lòng háo thắng cùng ham muốn chiếm giữ của nàng. Thấy lực chú ý của Võ Tu Văn đều đặt ở trên người Dương Quá, nội tâm Quách Phù đã sớm phẫn hận không thôi, nhìn gương mặt lạnh lùng của Dương Quá, nàng nghĩ rằng: “Ngươi có tư cách gì mà xem thường ta, có tư cách gì để Tu Văn ca ca thích ngươi, hôm nay ta nhất định sẽ giết ngươi.” Rồi nàng rút trường kiếm tùy thân ra, cắn răng, vung kiếm chém tới.

Dương Quá trúng Mê Điệt Hương, cả người xụi lơ vô lực, ngay cả khí lực giơ tay lên đều không có, nhưng ánh mắt vẫn luôn không chớp nhìn Quách Phù vung kiếm chém tới. Quách Phù nhìn ánh mắt bình tĩnh vô cùng lạnh nhạt của hắn, lửa giận trong lòng dâng lên, nhắm mắt, dồn sức chém xuống.

Cảm giác được kiếm chém trúng thân thể, Quách Phù mở mắt ra, liền buông tay, không dám tin nhìn trước mặt. Võ Tu Văn thét một tiếng, nằm trên người Dương Quá, toàn thân Dương Quá đều vô lực, giữ không được thân thể của y. Hai người cùng nhau ngã trên mặt đất. Trên lưng Võ Tu Văn hiện lên một vết thương rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, y sam màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ.

Vừa rồi, khi Võ Tu Văn trông thấy Quách Phù bỗng nhiên vung kiếm chém vào người Dương Quá, trong lòng y liền quýnh lên, y đã sớm không còn nội lực, không chút suy nghĩ liền vọt tới đỡ thay Dương Quá, y không muốn mất đi Dương Quá, cũng không muốn Dương Quá giống trong nguyên tác, mất đi một cánh tay. Dương Quá của y phải hoàn hảo vô khuyết bồi ở bên cạnh mình mới đúng, hắn phải dùng cả hai cánh tay hữu lực để bảo vệ mình.

Dương Quá kinh hoảng nhìn máu trên người Võ Tu Văn không ngừng loan ra, nhưng thân thể trúng Mê Điệt Hương lại không có chút khí lực nào, chỉ có thể lo lắng gọi y: “Văn nhi, Văn nhi…”

“Tu Văn ca ca…” Quách Phù đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn thiếu niên kia ngã xuống, thì thào kêu.

“Còn không mau đi gọi người đến!” Dương Quá lạnh lùng nói, ánh mắt băng lạnh liếc nhìn cô nương đang đứng ngây người ra đó.

Thân thể Quách Phù run lên, nhìn Võ Tu Văn đã nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, chạy ra ngoài gọi người. Cũng không bao lâu sau, vợ chồng Quách Tĩnh, Võ Đôn Nho, còn có Hoàng Dược Sư đều chạy đến đây, vừa thấy hiện trường, tất cả đều biến sắc.

Hoàng Dược Sư không nói gì, điểm vài huyệt đạo trên người Võ Tu Văn, ôm người đi vào phòng, Võ Đôn Nho cũng vội vàng ôm lấy Dương Quá đang xụi lơ theo sau. Quách Tĩnh đứng ở một bên, giơ tay lên tát Quách Phù một cái.

Quách Phù che mặt, lệ trong mắt liền chảy xuống, Hoàng Dung đau lòng đứng che trước mặt Quách Phù, lớn tiếng nói: “Huynh đánh nó làm gì?”

Hai mắt Quách Tĩnh trừng lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào Quách Phù, tức giận nói: “Hôm nay nó làm ra loại sự tình này, một đứa con gái, cư nhiên dùng chiêu thức hạ lưu là hạ độc để bỏ thuốc Quá nhi, muội xem tình hình vừa rồi đi, nếu không phải có Tu Văn, chỉ sợ Quá nhi đã bị nó hại chết. Muội còn muốn bao che nó sao, từ nhỏ muội đã luôn dung túng nó, hiện tại đến nước này, muội còn bảo vệ nó sao? Nếu hôm nay huynh không hảo hảo giáo huấn nó, tương lai không biết nó còn gây ra hoạ gì nữa?”

Quách Phù sợ hãi trốn ở sau lưng Hoàng Dung, dùng âm thanh run rẩy kêu lên: “Mẹ!”

Hoàng Dung vỗ vỗ tay nàng trấn an, nhìn Quách Tĩnh nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Huynh chỉ biết trách nữ nhi của mình, nếu hôm nay huynh muốn đánh nó, trước hết cứ đánh muội đi.”

“Muội…” Quách Tĩnh nhìn hai mẹ con trước mắt, vung tay lên. Lúc này Hoàng Dung đang mang thai, nếu bà kiên trì chắn trước mặt Quách Phù, Quách Tĩnh làm thế nào cũng không hạ thủ được.

***

Hoàng Dược Sư đút một viên thuốc vào miệng Võ Tu Văn, cẩn thận xé quần áo trên lưng y, nhìn miệng vết thương rất sâu kia, lông mày hơi nhíu lại, lấy ra một cái bình nhỏ, rắc lên vết thương. Thuốc bột tiếp xúc miệng vết thương, Võ Tu Văn khẽ rên rỉ, chỉ cảm thấy trên lưng như bị thiêu đốt.

Võ Đôn Nho đặt Dương Quá ngồi ở trên ghế, đi đến bên giường nhìn Võ Tu Văn, thấy thái dương y toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, cũng có chút nôn nóng, nhưng lại không dám quấy rầy Hoàng Dược Sư trị liệu, chỉ có thể cầm khăn lau mặt cho Võ Tu Văn, đau lòng cầm lấy tay y.

Hoàng Dược Sư rắc thuốc xong, bắt mạch cho Võ Tu Văn, rồi mới đứng dậy nhìn Dương Quá đang lo lắng ở một bên, đi tới đút một viên thuốc vào miệng hắn, rồi rót một chén nước, cầm ở trong tay nhưng không có uống. Dương Quá vừa mới khôi phục quyền khống chế thân thể, liền bước đến bên giường, nhìn vết thương đáng sợ trên lưng Võ Tu Văn, tay nhịn không được mà run nhè nhẹ. Võ Đôn Nho vừa thấy hắn, đôi mắt liền đỏ, tống qua một quyền, đánh Dương Quá ngã xuống đất, hắn lao tới xách cổ áo của Dương Quá lên, tức giận nói: “Không phải mới sáng hôm nay ngươi còn đáp ứng ta sao, vậy mà lại làm cho y bị thương nặng như thế?” Dương Quá cũng không phản kháng, ngơ ngác nhìn Võ Tu Văn nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, trong lòng đau đớn vô cùng.

“Được rồi, đều lại đây đi, ta sẽ nói một chút về thương thế của Tu Văn.” Hoàng Dược Sư nhìn hai người, trầm giọng nói.

Võ Đôn Nho buông Dương Quá ra, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Dương Quá cũng yên lặng ngồi một bên. Hoàng Dược Sư nhìn hai người một cái rồi nói: “Vốn thân thể Văn nhi từ lần bị thương trước đã làm nguyên khí đại thương, nhưng tạm thời được Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn giữ lại một mạng, sáng hôm nay, ta vốn muốn phối chế một ít dược để hỗ trợ Tu Văn và Dương Quá song tu, nhưng hiện tại y lại bị trọng thương, thương thế bị áp chế hoàn toàn bộc phát ra ngoài, thời gian không còn kịp nữa, phải lập tức tiến hành song tu, bằng không, Tu Văn khó giữ được tánh mạng.”

Võ Đôn Nho cùng Dương Quá khiếp sợ nhìn Hoàng Dược Sư, Võ Đôn Nho cũng bất chấp bất mãn vừa rồi với Dương Quá, vội vàng nói: “Vậy mau để hai người bọn họ bắt đầu đi.”

Hoàng Dược Sư gật đầu, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy mỏng, đưa cho Dương Quá, nói: “Đây là những điều phải chú ý trong lần đầu tiên song tu của con và Tu Văn, vốn đây là lần đầu tiên của các con nên ta định phối một chút dược để hỗ trợ, nhưng hiện tại, xem ra…” Hoàng Dược Sư thở dài, nói tiếp: “Hiện tại Tu Văn bị thương khá nặng, con trăm ngàn lần không được lỗ mãng, nhất định phải chú ý đến vết thương của y, và phải khống chế bản thân, nếu thất bại, Tu Văn sẽ khó giữ được tính mạng, biết không?”

Thân mình Dương Quá chấn động, nhìn bóng dáng nằm ở trên giường, ánh mắt kiên định gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, kế tiếp phải chờ xem biểu hiện ở con như thế nào, con xem tờ giấy này trước, làm như thế nào ta đều viết ở trên đó. Ta đi ra ngoài trước, ngày mai sẽ trở lại thăm các con.” Hoàng Dược Sư đứng lên, từ từ nói.

Võ Đôn Nho nhìn Dương Quá một cái, rồi quay sang nhìn Võ Tu Văn trên giường một cái, cũng không nói gì, liền đi ra ngoài.