Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 36




Không khí bên trong gian phòng nhất thời trở nên yên ắng, Quách Tĩnh trông như đã bị đả kích thật lớn, Toàn Chân giáo đã thật sự làm cho ông quá thất vọng. Hoàng Dung biết chuyện này đã đả kích nặng nề vào trong lòng ông, liếc mắt nhìn đám nhỏ như ra hiệu. Đám người Quách Phù liền đứng lên đi ra ngoài.

“Hừ, tên Triệu Chí Kính kia thực là đáng đời! Tu Văn ca ca, ta giúp ngươi báo thù rồi đó!” Quách Phù hừ một tiếng, sau đó liền kéo tay Võ Tu Văn, đắc ý ngửa đầu nói.

“Cám ơn Phù nhi.” Võ Tu Văn sờ sờ đầu Quách Phù, cười nhẹ nói. Lần này, đúng thật là Quách Phù đã thay mình trút giận không ít, nếu không có nàng, e là vợ chồng Hoàng Dung cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của mình như vậy. Tuy không thật sự để ý lắm, nhưng y cũng không muốn làm quan hệ giữa mình và bọn họ trở nên bế tắc, có lẽ như bây giờ là tốt nhất.

“Ừ, hôm nay Phù nhi quả thật làm rất khá. Bất quá sắc trời đã tối, mọi người nên về sớm nghỉ ngơi. Ngày mai, đại hội anh hùng sẽ chính thức bắt đầu.” Võ Đôn Nho vỗ vỗ đầu Quách Phù, tán dương một tiếng.

Mọi người đều gật đầu, tự trở về phòng của mình.

Sáng hôm sau, lại có vô số anh hùng hảo hán lục tục đến Lục gia trang, đến giữa trưa, Lục gia trang đều đầy ấp người, sau khi ăn cơm xong, lễ từ chức của cựu bang chủ và lễ nhậm chức của tân bang chủ Cái Bang lần lượt được tiến hành, các anh hùng đều ở một bên xem, đám người Võ Tu Văn tự nhiên cũng đứng ở bên cạnh.

Võ Tu Văn nhìn Hoàng Dung tuyên bố bang quy xong, liền đem đả cẩu bổng truyền cho Lỗ Hữu Cước, chúng đệ tử Cái Bang đều cùng nhau phun nước bọt vào hắn, mặc dù Võ Tu Văn biết sẽ có một thông lệ như vậy, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn nhịn không được bội phục lịch đại bang chủ Cái bang này, nhìn thoáng qua Hoàng Dung đang đứng ở nơi đó cười cười, y thật sự không biết vị Quách bá mẫu thanh nhã tú lệ này lúc đó làm sao có thể chịu đựng được nữa?

Võ Tu Văn nhìn cả người Lỗ Hữu Cước đầy nước miếng, trong dạ dày liền cồn cào một trận, y quay đầu đi, không muốn nhìn nữa, cũng may thủ tục này cũng sắp xong.

Tiếp theo là việc phạt-thăng-truất của bổn bang Cái Bang, ngoại nhân không tiện nghe, chúng tân khách liền lui ra gian ngoài, đám người Võ Tu Văn tự nhiên cũng ra.

Đến buổi tối, trong ngoài Lục gia trang đều treo đèn kết hoa, một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, mọi người ngồi trong sân, đám Võ Tu Văn vẫn ngồi cùng bàn, chỉ là, lần này thiếu đi Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình. Lần trước có người ngoài nên không khí có chút nặng nề, lần này không khí trên bàn không còn tẻ ngắt nữa, những người kia vốn cũng không dám mở lời, Võ Đôn Nho bưng ly rượu lên nói: “Các vị, kính mọi vị một ly!”

Mấy người còn lại có chút giật mình nâng ly, Võ Đôn Nho là đại đệ tử của Quách Tĩnh, không ai dám đắc tội với hắn, lại thấy lần này đám người Toàn Chân giáo kia không ở đây, tự nhiên biết giữa họ hẳn là có gì đó, ba người Võ Tu Văn cũng nâng ly lên, cùng Võ Đôn Nho hướng bên kia tỏ ý mời, một hơi uống cạn.

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, rất mau làm quen với nhau, rất nhanh trên bàn liền hoan thanh tiếu ngữ (cười nói vui vẻ), vô cùng náo nhiệt. Không bao lâu sau, bang chủ mới nhậm chức của Cái Bang, Lỗ Hữu Cước, đứng lên, hướng mọi người đang ngồi kính một ly rượu, cao giọng nói, đến cuối cùng mới nói đến ý chính là muốn tìm biện pháp chống người Mông Cổ xâm lăng.

Võ Tu Văn ở một bên lẳng lặng nghe, kế tiếp nếu không có vấn đề gì phát sinh, mọi người ngươi một câu ta một câu, liền chọn ra một Minh Chủ. Trong lúc nhất thời, mọi người đều lên tiếng nghị luận, lúc này, từ bên ngoài, ba đạo nhân nhanh chóng tiến vào, là Hác Đại Thông, Tôn Bất Nhị và Doãn Chí Bình, còn Triệu Chí Kính thì không thấy bóng dáng đâu.

Quách Phù nhìn thấy những người kia, khẽ hừ một tiếng, Võ Tu Văn lại cảm thấy có chút kỳ quái khi không thấy Triệu Chí Kính đi cùng, nhưng y cũng không lưu tâm lắm. Quách Tĩnh nhìn thấy bọn họ quay trở lại liền tỏ ra mừng rỡ, vội đứng dậy chào đón, trong lúc đó, Hác Đại Thông ở bên tai Quách Tĩnh nói nhỏ vài câu, Quách Tĩnh liền biến sắc, quần hùng đều ẩn ẩn đoán được có việc phát sinh. Thần sắc Quách Tĩnh trở nên nghiêm túc, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kèn thổi tu tu, tiếp theo là tiếng đá vỡ vang lên. Lục Quán Anh hô lên: “Nghênh đón khách quý!”

Vừa dứt lời, có hơn mười người xuất hiện ở tiền sảnh, Võ Tu Văn vừa nhìn liền thấy, phía trước là một người có dung mạo thanh nhã, trông như quý công tử, Hoắc Đô đã không còn dáng vẻ như năm đó ở Toàn Chân giáo nữa. Bên cạnh còn có hai người khác, bên trái là một người mặt nhọn thân gầy, bên phải là một người người mặc hồng bào, vừa cao vừa gầy, cầm gậy trúc, hai người đó đều ăn mặc như lạt ma (cách gọi người tu hành Phật pháp ở Tây Tạng).

Quách Tĩnh và Hoàng Dung tiến lên nghênh đón, cho người dọn thêm một bàn, Võ Tu Văn biết mấy người này thuần túy là đến phá rối, liền thờ ơ lạnh nhạt, quả nhiên, không bao lâu sau, tên Hoắc Đô kia liền nói ra mục đích đến đây của mình, là muốn cho sư phụ hắn, Kim Luân Pháp Vương, lên làm Minh Chủ Võ Lâm. Mọi người đều ồn ào, bắt đầu hiểu được ý đồ chuyến đi này của bọn họ. Sự việc phát sinh kế tiếp cũng không có gì ngoài ý muốn, cuối cùng song phương quyết định dùng ‘võ’ để quyết định thắng bại.

Sau một phen tranh chấp, gia đinh dọn tiệc rượu ở đại sảnh sang một bên, chừa ra một khoảng trống. Kẻ thứ nhất vào sân chính là Hoắc Đô và Lỗ Hữu Cước, Võ Tu Văn âm thầm lắc đầu, quả nhiên không bao lâu sau, miệng Lỗ Hữu Cước liền phun ra ngụm máu tươi, bị Hoắc Đô đá văng ra xa.

Võ Tu Văn cũng không muốn tham dự việc này, y và Dương Quá chỉ ngồi một chỗ, nhưng Quách Phù nhìn thấy Lỗ Hữu Cước bị đánh, liền thở phì phò bĩu môi, Võ Đôn Nho cũng cau mày, thần sắc ngưng trọng. Dù sao hai người này và Lỗ Hữu Cước cũng coi như quen thuộc, nhìn hắn chật vật bị thương, hiển nhiên là cảm thấy khó chịu rồi.

“Đại ca, Phù nhi, hai người không cần lo lắng, bên chúng ta có nhiều anh hùng hảo hán như vậy, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao?” Võ Tu Văn nhìn thần sắc nặng nề trên mặt hai người, lên tiếng an ủi.

“Cũng phải, chờ phụ thân ra trận, đánh cho hắn hoa rơi nước chảy luôn.” Quách Phù nâng cằm, giơ giơ quả đấm nhỏ, hung hăng nói. Phối hợp với mỹ mạo kiều diễm của nàng, chỉ làm người ta cảm thấy đáng yêu. Thần sắc của Võ Đôn Nho cũng buông lỏng phần nào.

Hoàng Dung ở bên kia thương lượng thật lâu, mới định ra ba trận phân thắng bại, trận đầu tiền là Chu Tử Liễu đấu với Hoắc Đô. Hai người kích động tiến lên giữa sân, đánh hơn trăm chiêu, bút pháp của Chu Tử Liễu tuyệt diệu vô cùng, lực đạo mạnh mẽ, khiến Hoắc Đô cũng dần dần cảm thấy không địch lại đối phương. Lúc này Kim Luân Pháp Vương mới thì thầm nói mấy câu, mọi người cũng không biết gã đang nói gì.

Võ Tu Văn cười thầm, cho dù ngươi có nhắc nhở cũng đánh không thắng đâu, không bao lâu, quả nhiên thấy Hoắc Đô bị Chu Tử Liễu điểm huyệt đạo, quỳ rạp xuống đất. Võ Tu Văn thấy Chu Tử Liễu đang muốn tiến lên cởi bỏ huyệt đạo cho hắn, Võ Tu Văn đứng lên, hướng về phía Chu Tử Liễu: “Chu bá bá, cẩn thận, trong quạt của hắn có ám khí.”

Chu Tử Liễu cảnh giác, nghiêng người sang bên cạnh, bốn cây châm độc vừa vặn bay sát bên người ông, cắm vào cây cột phía sau đại sảnh. Sau lưng Chu Tử Liễu đổ một tầng mồ hôi lạnh, mọi người thấy mấy cây châm có màu đen kia, sao lại không biết trên đó có bôi kịch độc, cùng nhau mắng to Hoắc Đô vô sỉ, Hoắc Đô thất bại trong gang tấc, hung tợn trừng về phía Võ Tu Văn, tất nhiên Võ Tu Văn không hề sợ hắn, ngay cả tầm mắt cũng lười nhìn về phía hắn.

Hoắc Đô chỉ thấy một bên khuôn mặt thanh tú của người nọ, liền giật mình. Mặc cho mọi người quát mắng, hắn không thèm để ý, chỉ đứng lên quay trở lại bên cạnh Kim Luân Pháp Vương. Trận thứ hai, đối phương là Đạt Nhĩ Ba, bên này là Quách Tĩnh, quần hùng nhất thời hoan hô, Quách Phù cũng đứng dậy reo hò. Võ công của Quách Tĩnh rất thâm hậu, tuy võ công của Đạt Nhĩ Ba cũng không tồi, nhưng so với Quách Tĩnh mà nói, quả thật kém xa, dĩ nhiên kết quả cuối cùng chiến thắng thuộc về Quách Tĩnh.

Ba trận thắng hai, tất nhiên trận thứ ba không cần so.

Quần hùng cao hứng hoan hô, Kim Luân Pháp Vương thấy hai đồ đệ của mình đều thua trong tay đối phương liền tức giận, nhưng vừa rồi nhìn thấy Quách Tĩnh xuất chiêu, biết võ công đối phương tinh diệu, nội lực hùng hậu, cũng cỡ mình. Bởi vậy không nói gì liền đứng lên, tay phải vung lên, ra hiệu cho người Mông Cổ phía sau rời khỏi, quần hùng hoan hô, tuy Võ Tu Văn có chút kinh ngạc khi Kim Luân Pháp Vương lại dễ dàng bỏ đi như vậy, nhưng thiếu người gây sự, tự nhiên cũng vui vẻ.

Lập tức, có gia đinh tiến lên, một lần nữa an bài tiệc rượu, mọi người trải qua trận chiến, lại náo nhiệt vô cùng. Vừa rồi Quách Tĩnh thi triển võ công, lập tức đã có người đưa ra ý muốn Quách Tĩnh làm Minh Chủ Võ Lâm, lần này không có người phản đối nữa. Quách Tĩnh không thể từ chối, đành phải tiếp nhận. Lúc này vô cùng náo nhiệt, mọi người đều đứng dậy kính rượu Quách Tĩnh. Rượu quá ba tuần, mọi người mặc kệ quen biết hay không, đều trò chuyện với nhau, so với lúc trước còn náo nhiệt hơn, Quách Phù bên này cũng có người mời rượu, ngay cả Võ Tu Văn cũng không khỏi uống nhiều hơn mấy chén.

Tiệc rượu diễn ra đến tận khuya, thậm chí có một ít người đã trực tiếp gục ở trên bàn, đương nhiên lập tức có gia đinh đi tới đỡ về sương phòng của mình, Võ Tu Văn cảm thấy đầu có chút choáng váng, đời này y chưa từng uống nhiều rượu như thế, tửu lượng tất nhiên không tốt, định muốn đứng lên, trước mắt liền tối sầm, y ngã lên người Dương Quá.

Dương Quá nhìn mặt y ửng hồng, biết chắc là đã say, hắn quay qua gật đầu với Võ Đôn Nho, rồi ôm Võ Tu Văn trở về phòng mình. Về đến sương phòng, hắn đặt Võ Tu Văn trên giường, rồi lấy chậu nước ấm, đem khăn mặt thấm ướt, sau đó hắn cẩn thận lau mặt cho Võ Tu Văn. Thay y cỡi giày, tay chân đều được lau khô sạch sẽ, lúc này hắn mới quay qua tẩy trừ sơ sơ thân thể mình.

Võ Tu Văn có chút mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cảm giác được động tác Dương Quá đang lau mặt cho mình, sau khi hắn rời khỏi, lông mi khẽ run, y chậm rãi mở mắt. Đợi Dương Quá xoay người lại, liền nhìn thấy ánh mắt mông lung của Võ Tu Văn đang chăm chú nhìn mình, theo bản năng, hầu kết cao thấp di chuyển lên xuống, dưới thân căng thẳng, hắn đi tới hỏi: “Sao vậy?”

“Khát…” Võ Tu Văn nhíu mày, môi khẽ nhếch nói. Dương Quá nhẹ nhàng sờ mặt y, xoay người đi tới bên bàn, rót một ly trà lạnh, xoay người lại thì Võ Tu Văn đã nhắm nghiền hai mắt, môi hồng khẽ nhếch, chắc là do vừa mới uống rượu, trên môi vẫn còn rất ướt át, Dương Quá cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Nhìn hai má Võ Tu Văn ngày thường trắng nõn, nay lại trở nên ửng đỏ, hắn ực ly trà lạnh vừa rót vào miệng mình, môi chạm môi, truyền nước sang Võ Tu Văn.

Do uống rượu mà cả người nóng lên, Võ Tu Văn mơ màng cảm thấy có một chất lỏng lạnh lẽo tiến vào miệng, vô thức nuốt xuống, đầu lưỡi Dương Quá liền chen vào theo, tham lam xâm lược, tay cũng chầm chậm trượt vào trong quần áo Võ Tu Văn, xúc cảm nhẵn mịn như tơ lụa khiến cho hắn lưu luyến không rời. Võ Tu Văn bắt đầu ôm cổ Dương Quá, thở dốc. Dương Quá rời môi y, dọc theo cổ lần xuống, ở trên da thịt non mềm tinh tế khẽ cắn, tay cũng di chuyển lên trước ngực Võ Tu Văn.

Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve ‘hạt đậu đỏ’ trên ngực của Võ Tu Văn, thần sắc trong mắt Dương Quá dần dần tối lại, bên tai là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Võ Tu Văn, dục vọng phía dưới đã cương cứng, môi lưỡi dần di chuyển xuống dưới, ở trước ngực Võ Tu Văn cắn cắn, lưu lại một ấn đỏ đỏ, ngậm lấy vật đã đứng thẳng kia, dùng miệng trêu đùa.

Tiếng thở dốc của Võ Tu Văn bắt đầu trở nên dồn dập hơn, tiếng rên rỉ trong miệng cũng phát ra đứt quãng. Tay Dương Quá lần xuống phía dưới, đụng đến vật nhỏ trong bụi cỏ vẫn mềm mại nằm sấp, trong nhất thời, dục vọng của bản thân liền xẹp xuống, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Võ Tu Văn, rồi chôn đầu ở cổ y hít vào một hơi thật sâu. Sau đó hắn ôm y vào lòng, trong mắt hiện lên một tia chua xót, rồi hắn nhắm mắt lại.

Sắc trời dần sáng, Võ Tu Văn tỉnh lại, bên người vẫn là hơi thở cùng tiếng tim đập quen thuộc, ngẩng đầu nhìn gương mặt phía trên, thấy lông mày hắn hơi nhíu nhíu, y có chút đau lòng sờ lên. Dương Quá đã sớm tỉnh lại, lúc bàn tay Võ Tu Văn phớt qua chân mày mình, hắn cũng không có ngăn cản, cảm giác y khẽ vuốt mặt mình, từ lông mày xuống phía dưới, đến khi tay y di chuyển đến bên môi của hắn, hắn đột nhiên hé miệng ra, cắn y một cái.

Võ Tu Văn sửng sốt, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Dương Quá, cảm giác được đầu lưỡi của hắn quấn quanh ngón tay của mình liếm liếm, mặt Võ Tu Văn liền đỏ bừng, y vội rút ngón tay ra, xuống giường, đi đến sau tấm bình phong thay quần áo. Đương nhiên khi nhìn thấy điểm đỏ trước ngực, không khỏi lại ngẩn người.

Đợi đến khi y đi ra, Dương Quá đã sớm thay quần áo xong, đang đứng ở nơi đó nhìn y, Võ Tu Văn cảm thấy thật thư thái, cái này, sớm hay muộn cũng phải làm quen, không phải sao?

Giữa trưa hôm nay, mọi người lại cùng nhau ăn uống thêm một bữa, sau đó có vài người liền lục tục cáo từ, chờ đến tối, người đã đi gần hết. Sau buổi cơm, vợ chồng Quách Tĩnh, Hoàng Dung gọi Võ Tu Văn và Dương Quá đến thư phòng, hai người ngồi vào chỗ của mình.

“Văn nhi, Quá nhi, ta và Quách bá mẫu của con chuẩn bị quay về Đào Hoa Đảo, các con cũng đi với bọn ta đi.” Quách Tĩnh mỉm cười, nhìn họ nói.

Võ Tu Văn suy nghĩ trong đầu, nếu như trở lại Đào Hoa Đảo, chẳng biết khi nào mới có thể đi ra ngoài tiếp, huống hồ, nơi đó vốn không phải là địa bàn của mình, tuy nói một ngày nào đó sẽ nói rõ quan hệ giữa mình với Dương Quá cho mọi người biết, nhưng không phải là lúc này. Y nghĩ nghĩ nói: “Quách bá bá, Quách bá mẫu, con và Dương Quá mới rời khỏi Cổ Mộ không bao lâu, còn muốn đi du ngoạn giang hồ một thời gian, không thể cùng hai người quay về Đào Hoa Đảo.”

Quách Tĩnh và Hoàng Dung cười cười, cho là bọn họ vẫn còn tâm tính thiếu niên, còn tò mò về giang hồ, bởi vậy cũng chỉ gật đầu nói: “Vậy, qua mấy ngày nữa mọi người chuẩn bị trở về, các con cứ đi ra ngoài xem giang hồ là như thế nào, nếu muốn đến Đào Hoa Đảo, các con cứ truyền tin cho bọn ta, bất cứ lúc nào cũng được, bọn ta sẽ đến đón các con.” Nói xong, liền chỉ họ phương pháp liên lạc như thế nào.

Võ Tu Văn thấy họ không phản bác, cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cười.

Ngày hôm sau, Quách Phù năn nỉ vợ chồng Hoàng Dung cho mình đi theo Võ Tu Văn bước chân vào giang hồ, cộng thêm Võ Đôn Nho cũng không muốn rời xa đệ đệ nhanh như vậy, cũng năn nỉ sư phụ phê chuẩn cho hắn ở lại Trung Nguyên. Vợ chồng Quách Tĩnh và Hoàng Dung bất đắc dĩ, trong lòng cũng hiểu nên cho chúng ra ngoài rèn luyện, chúng cũng không thể cứ ở lại Đào Hoa Đảo, liền gật đầu đáp ứng.

Quách Phù nhất thời cao hứng hoan hô, kích động chạy tới nói cho Võ Tu Văn biết. Võ Tu Văn hơi sửng sờ, rồi khẽ cười nói: “Ừm, cũng tốt!”

Kỳ thật, đối với Quách Phù hiện tại, Võ Tu Văn cũng có chút hảo cảm, ít nhất còn chưa đến nỗi đáng ghét. Cho nên, cho nàng đi theo bên người trừ bỏ có chút không tiện ra, thật sự không có cảm giác không vui nào. Lại nói, còn có đại ca, Võ Tu Văn cũng không muốn nhanh như vậy đã xa đại ca nhà mình, đến lúc đó, cứ để Quách đại cô nương này lại cho đại ca chiếu cố là được.

Dương Quá ở một bên khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì. Quách Phù cô nương nghĩ mấy ngày nữa sẽ được cùng Võ Tu Văn bước chân vào giang hồ, trong lòng hết sức hưng phấn, cứ líu ríu nói không ngừng. Cả bọn Võ Tu Văn vẫn im lặng nghe nàng nói, qua thật lâu sau, tiểu cô nương kia mới phát hiện ra ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, liền đỏ mặt, dậm chân chạy ra ngoài